Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 2: 2: Là Một Tên Mặt Dày

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Mẹ nói đúng, dân quê chúng ta cũng không nuông chìu như vậy, nghĩ năm đó ngón tay cái của con đều bị cắt nhìn thấy xương, cũng chỉ nghỉ ngơi ba ngày là lại ra ruộng làm việc." Người phụ nữ khôn khéo gầy nhom lập tức đổ dầu vào lửa.Trong mấy đứa cháu gái trong nhà, người bà ta không thích nhất chính là người trước mắt này, lười biếng không nói, còn ngày ngày giành ăn với con trai bảo bối của bà ta!Việc này nếu đổi lại là người bình thường thì ngượng ngùng cỡ nào, nhưng mà Giang Trường Hải là một tên da mặt dày, còn cười hì hì nói: "Nếu em dâu ba giỏi như vậy thì thuận tay giúp cháu gái làm việc đi, chờ Miên Miên trưởng thành nhất định sẽ hiếu thuận em."Giang Miên Miên cũng miệng ngọt nói: "Thím ba, sau này chờ cháu trưởng thành thì ngày nào cũng mua đường mua thịt cho thím ăn."Chờ thêm mấy năm nữa, quốc gia cho phép mua bán tư nhân, tùy tiện làm chút việc làm ăn cũng có thể kiếm tiền, đến lúc đó ngày ngày ăn đường ăn thịt chính là chuyện vô cùng đơn giản.Nhưng mà vợ lão tam Tôn Lệ Hà căn bản không ăn được một bộ này, hơn nữa không nhịn được mà khinh thường xem thường.Con bé này cùng cha mẹ nó đều là loại ham ăn lười làm, sau này mình chịu đói còn mua đường mua thịt cho nó ăn? Nghe mà thật buồn cười!Những người khác trong nhà họ Giang cũng nghĩ như vậy, cả nhà phòng lớn không liên lụy đến bọn họ thì bọn họ phải cảm tạ trời đất rồi.Bầu không khí quỷ dị trầm mặc mất hai giây, đứng đầu một nhà là Giang Đại Sơn lên tiếng: "Đều đi tắm rồi ăn cơm."Trương Quế Hoa cũng không mắng nữa, dẫu sao con trai lớn chính là một tên mặt dày, bà có mắng hết nước miếng cũng vô ích, còn khàn cả giọng!Nhưng hai người phụ nữ nhìn thấy cả nhà bọn họ vừa nghe thấy hai chữ "ăn cơm" liền nhanh chóng phóng vào sân thì vẫn tức nghẹn người.Mà Tô Uyển Ngọc một mực núp ở phòng bếp cũng đi ra, một mỹ nhân da trắng mạo mỹ, eo nhỏ nhắn thướt tha.Trương Quế Hoa thấy lại giận không chỗ phát tiết, người con dâu này là tay không thể làm vai không thể gánh, làm việc nhiều chút thì sẽ mắc bệnh, nhưng thằng cả một hai phải cưới cái tổ tông này về!Bà vội vàng nhắm mắt vỗ ngực một cái, rất sợ nhìn một nhà ba miệng này thì sẽ chết tức tưởi mất!Tô Uyển Ngọc đi tới trước mặt chồng và con gái nhà mình, dịu dàng nói: "Cha sắp nhỏ, con gái, hai cha con cực khổ rồi."Một đôi mắt hạnh xinh đẹp tựa như ngậm làn nước mùa thu nhìn về phía chồng và con gái tràn đầy ôn nhu tình yêu, để cho người ta không nhịn được mà muốn thương tiếc thương yêu.Giang Miên Miên vẫn nghễnh đầu nhỏ, mặt đầy u oán đáp lại: "Mẹ, mới vừa rồi bà nội mắng con giọng cũng lớn mà."Muốn làm bộ không có nghe là không thể nào!Biểu tình của Tô Uyển Ngọc cứng lại một cái, sau đó thấp giọng nói: "Hôm nay để cho con ăn trái cà chua lớn nhất.""Mẹ, con yêu mẹ nhất!" Khuôn mặt nhỏ nhắn u oán của Giang Miên Miên trong nháy mắt liền cười nở hoa, vui vẻ ôm lấy bắp đùi mẹ ruột.Tô Uyển Ngọc liền dùng ngón tay điểm chóp mũi của cô, cười mắng: "Tên láu cá!"Đồng thời, còn thuận thế nhét một miếng tóp mỡ giấu trong tay vào trong miệng của cô.Giang Miên Miên vào sáng sớm lúc thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm của tóp mỡ, phản ứng cực kỳ nhanh chóng há miệng, hai mẹ con phối hợp tương đối thành thục.Ai, nghĩ khi xưa cô cũng là một tiểu phú bà nhà hai tầng và có một con phố buôn bán, bây giờ thì lại lăn lộn đến mức ăn miếng tóp mỡ cũng phải ăn lén.Nghe thấy cô than thở, hệ thống học bá trong đầu cô liền nói: "Kí chủ, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, chỉ cần kí chủ đi học trở thành học bá, rất nhanh là có thể ăn thịt cá mỗi ngày rồi."Hệ thống biết ký chủ nhà mình là kẻ lười biếng, thường ngày luôn lợi dụng sơ hở để châm các loại lời khuyên dỗ dành."Không đi!" Giang Miên Miên không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt..

"Mẹ nói đúng, dân quê chúng ta cũng không nuông chìu như vậy, nghĩ năm đó ngón tay cái của con đều bị cắt nhìn thấy xương, cũng chỉ nghỉ ngơi ba ngày là lại ra ruộng làm việc.

" Người phụ nữ khôn khéo gầy nhom lập tức đổ dầu vào lửa.

Trong mấy đứa cháu gái trong nhà, người bà ta không thích nhất chính là người trước mắt này, lười biếng không nói, còn ngày ngày giành ăn với con trai bảo bối của bà ta!Việc này nếu đổi lại là người bình thường thì ngượng ngùng cỡ nào, nhưng mà Giang Trường Hải là một tên da mặt dày, còn cười hì hì nói: "Nếu em dâu ba giỏi như vậy thì thuận tay giúp cháu gái làm việc đi, chờ Miên Miên trưởng thành nhất định sẽ hiếu thuận em.

"Giang Miên Miên cũng miệng ngọt nói: "Thím ba, sau này chờ cháu trưởng thành thì ngày nào cũng mua đường mua thịt cho thím ăn.

"Chờ thêm mấy năm nữa, quốc gia cho phép mua bán tư nhân, tùy tiện làm chút việc làm ăn cũng có thể kiếm tiền, đến lúc đó ngày ngày ăn đường ăn thịt chính là chuyện vô cùng đơn giản.

Nhưng mà vợ lão tam Tôn Lệ Hà căn bản không ăn được một bộ này, hơn nữa không nhịn được mà khinh thường xem thường.

Con bé này cùng cha mẹ nó đều là loại ham ăn lười làm, sau này mình chịu đói còn mua đường mua thịt cho nó ăn? Nghe mà thật buồn cười!Những người khác trong nhà họ Giang cũng nghĩ như vậy, cả nhà phòng lớn không liên lụy đến bọn họ thì bọn họ phải cảm tạ trời đất rồi.

Bầu không khí quỷ dị trầm mặc mất hai giây, đứng đầu một nhà là Giang Đại Sơn lên tiếng: "Đều đi tắm rồi ăn cơm.

"Trương Quế Hoa cũng không mắng nữa, dẫu sao con trai lớn chính là một tên mặt dày, bà có mắng hết nước miếng cũng vô ích, còn khàn cả giọng!Nhưng hai người phụ nữ nhìn thấy cả nhà bọn họ vừa nghe thấy hai chữ "ăn cơm" liền nhanh chóng phóng vào sân thì vẫn tức nghẹn người.

Mà Tô Uyển Ngọc một mực núp ở phòng bếp cũng đi ra, một mỹ nhân da trắng mạo mỹ, eo nhỏ nhắn thướt tha.

Trương Quế Hoa thấy lại giận không chỗ phát tiết, người con dâu này là tay không thể làm vai không thể gánh, làm việc nhiều chút thì sẽ mắc bệnh, nhưng thằng cả một hai phải cưới cái tổ tông này về!Bà vội vàng nhắm mắt vỗ ngực một cái, rất sợ nhìn một nhà ba miệng này thì sẽ chết tức tưởi mất!Tô Uyển Ngọc đi tới trước mặt chồng và con gái nhà mình, dịu dàng nói: "Cha sắp nhỏ, con gái, hai cha con cực khổ rồi.

"Một đôi mắt hạnh xinh đẹp tựa như ngậm làn nước mùa thu nhìn về phía chồng và con gái tràn đầy ôn nhu tình yêu, để cho người ta không nhịn được mà muốn thương tiếc thương yêu.

Giang Miên Miên vẫn nghễnh đầu nhỏ, mặt đầy u oán đáp lại: "Mẹ, mới vừa rồi bà nội mắng con giọng cũng lớn mà.

"Muốn làm bộ không có nghe là không thể nào!Biểu tình của Tô Uyển Ngọc cứng lại một cái, sau đó thấp giọng nói: "Hôm nay để cho con ăn trái cà chua lớn nhất.

""Mẹ, con yêu mẹ nhất!" Khuôn mặt nhỏ nhắn u oán của Giang Miên Miên trong nháy mắt liền cười nở hoa, vui vẻ ôm lấy bắp đùi mẹ ruột.

Tô Uyển Ngọc liền dùng ngón tay điểm chóp mũi của cô, cười mắng: "Tên láu cá!"Đồng thời, còn thuận thế nhét một miếng tóp mỡ giấu trong tay vào trong miệng của cô.

Giang Miên Miên vào sáng sớm lúc thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm của tóp mỡ, phản ứng cực kỳ nhanh chóng há miệng, hai mẹ con phối hợp tương đối thành thục.

Ai, nghĩ khi xưa cô cũng là một tiểu phú bà nhà hai tầng và có một con phố buôn bán, bây giờ thì lại lăn lộn đến mức ăn miếng tóp mỡ cũng phải ăn lén.

Nghe thấy cô than thở, hệ thống học bá trong đầu cô liền nói: "Kí chủ, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, chỉ cần kí chủ đi học trở thành học bá, rất nhanh là có thể ăn thịt cá mỗi ngày rồi.

"Hệ thống biết ký chủ nhà mình là kẻ lười biếng, thường ngày luôn lợi dụng sơ hở để châm các loại lời khuyên dỗ dành.

"Không đi!" Giang Miên Miên không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt.

.

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Mẹ nói đúng, dân quê chúng ta cũng không nuông chìu như vậy, nghĩ năm đó ngón tay cái của con đều bị cắt nhìn thấy xương, cũng chỉ nghỉ ngơi ba ngày là lại ra ruộng làm việc." Người phụ nữ khôn khéo gầy nhom lập tức đổ dầu vào lửa.Trong mấy đứa cháu gái trong nhà, người bà ta không thích nhất chính là người trước mắt này, lười biếng không nói, còn ngày ngày giành ăn với con trai bảo bối của bà ta!Việc này nếu đổi lại là người bình thường thì ngượng ngùng cỡ nào, nhưng mà Giang Trường Hải là một tên da mặt dày, còn cười hì hì nói: "Nếu em dâu ba giỏi như vậy thì thuận tay giúp cháu gái làm việc đi, chờ Miên Miên trưởng thành nhất định sẽ hiếu thuận em."Giang Miên Miên cũng miệng ngọt nói: "Thím ba, sau này chờ cháu trưởng thành thì ngày nào cũng mua đường mua thịt cho thím ăn."Chờ thêm mấy năm nữa, quốc gia cho phép mua bán tư nhân, tùy tiện làm chút việc làm ăn cũng có thể kiếm tiền, đến lúc đó ngày ngày ăn đường ăn thịt chính là chuyện vô cùng đơn giản.Nhưng mà vợ lão tam Tôn Lệ Hà căn bản không ăn được một bộ này, hơn nữa không nhịn được mà khinh thường xem thường.Con bé này cùng cha mẹ nó đều là loại ham ăn lười làm, sau này mình chịu đói còn mua đường mua thịt cho nó ăn? Nghe mà thật buồn cười!Những người khác trong nhà họ Giang cũng nghĩ như vậy, cả nhà phòng lớn không liên lụy đến bọn họ thì bọn họ phải cảm tạ trời đất rồi.Bầu không khí quỷ dị trầm mặc mất hai giây, đứng đầu một nhà là Giang Đại Sơn lên tiếng: "Đều đi tắm rồi ăn cơm."Trương Quế Hoa cũng không mắng nữa, dẫu sao con trai lớn chính là một tên mặt dày, bà có mắng hết nước miếng cũng vô ích, còn khàn cả giọng!Nhưng hai người phụ nữ nhìn thấy cả nhà bọn họ vừa nghe thấy hai chữ "ăn cơm" liền nhanh chóng phóng vào sân thì vẫn tức nghẹn người.Mà Tô Uyển Ngọc một mực núp ở phòng bếp cũng đi ra, một mỹ nhân da trắng mạo mỹ, eo nhỏ nhắn thướt tha.Trương Quế Hoa thấy lại giận không chỗ phát tiết, người con dâu này là tay không thể làm vai không thể gánh, làm việc nhiều chút thì sẽ mắc bệnh, nhưng thằng cả một hai phải cưới cái tổ tông này về!Bà vội vàng nhắm mắt vỗ ngực một cái, rất sợ nhìn một nhà ba miệng này thì sẽ chết tức tưởi mất!Tô Uyển Ngọc đi tới trước mặt chồng và con gái nhà mình, dịu dàng nói: "Cha sắp nhỏ, con gái, hai cha con cực khổ rồi."Một đôi mắt hạnh xinh đẹp tựa như ngậm làn nước mùa thu nhìn về phía chồng và con gái tràn đầy ôn nhu tình yêu, để cho người ta không nhịn được mà muốn thương tiếc thương yêu.Giang Miên Miên vẫn nghễnh đầu nhỏ, mặt đầy u oán đáp lại: "Mẹ, mới vừa rồi bà nội mắng con giọng cũng lớn mà."Muốn làm bộ không có nghe là không thể nào!Biểu tình của Tô Uyển Ngọc cứng lại một cái, sau đó thấp giọng nói: "Hôm nay để cho con ăn trái cà chua lớn nhất.""Mẹ, con yêu mẹ nhất!" Khuôn mặt nhỏ nhắn u oán của Giang Miên Miên trong nháy mắt liền cười nở hoa, vui vẻ ôm lấy bắp đùi mẹ ruột.Tô Uyển Ngọc liền dùng ngón tay điểm chóp mũi của cô, cười mắng: "Tên láu cá!"Đồng thời, còn thuận thế nhét một miếng tóp mỡ giấu trong tay vào trong miệng của cô.Giang Miên Miên vào sáng sớm lúc thức dậy đã ngửi thấy mùi thơm của tóp mỡ, phản ứng cực kỳ nhanh chóng há miệng, hai mẹ con phối hợp tương đối thành thục.Ai, nghĩ khi xưa cô cũng là một tiểu phú bà nhà hai tầng và có một con phố buôn bán, bây giờ thì lại lăn lộn đến mức ăn miếng tóp mỡ cũng phải ăn lén.Nghe thấy cô than thở, hệ thống học bá trong đầu cô liền nói: "Kí chủ, trong sách tự có Hoàng Kim Ốc, chỉ cần kí chủ đi học trở thành học bá, rất nhanh là có thể ăn thịt cá mỗi ngày rồi."Hệ thống biết ký chủ nhà mình là kẻ lười biếng, thường ngày luôn lợi dụng sơ hở để châm các loại lời khuyên dỗ dành."Không đi!" Giang Miên Miên không chút nghĩ ngợi liền quả quyết cự tuyệt..

Chương 2: 2: Là Một Tên Mặt Dày