Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 23: 23: Vậy Con Muốn Thế Nào

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Nếu không thằng cả mặt dày như vậy thì không biết bọn họ lại bị giấu bao nhiêu chuyện.Đáng tiếc, trời không chìu lòng người.Giang Đại Sơn xụ mặt trầm giọng nhìn hai đứa cháu trai hỏi: "Đừng khóc, ta hỏi các cháu, có phải các cháu đẩy Tam Nha xuống nước hay không? Phải thành thật trả lời."Vẻ mặt ông hung dữ, bình thường không nói lời nào cũng đã làm cho cháu trai cháu gái trong nhà sợ, vào lúc này xụ mặt lại nhìn rất dọa người.Vì vậy hai đứa con trai thút thít gật đầu: " Dạ, chúng cháu thật sự không phải cố ý."Sắc mặt của Tôn Lệ Hà nhất thời như cha mẹ chết, anh cả vốn là người lưu manh vô lại bất chấp lý lẽ, lúc này được lý lại sẽ không chịu buông tha.Trương Quế Hoa đau lòng hai đứa cháu trai, mau chạy lại hòa giải không nguyên tắt: "Thằng cả, con xem, hai đứa cháu con cũng không phải cố ý, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.""Đúng đúng, bác cả sắp nhỏ, anh người lớn không chấp người nhỏ, đừng so đo với hai đứa nhỏ làm gì." Tôn Lệ Hà cũng mặt dày nói theo.Nhưng mà Giang Trường Hải không thèm quan tâm: "Không thể nào!"Ông dĩ nhiên biết hai đứa cháu không phải là cố ý, nếu không thì không phải chỉ dừng ở đây thôi.Giang Đại Sơn liền trầm giọng hỏi: "Vậy mày muốn thế nào?"Nghe vậy, trái tim của Tôn Lệ Hà trong nháy mắt liền treo lên, tựa như đã thấy tất cả đồ trong phòng mình đều bị dời đến phòng lớn.Giang Trường Hải lại mặt đầy nghiêm túc nói: "Hai đứa đi xin lỗi Miên Miên đi."Hai anh em rất ngoan ngoãn, xoay người liền đi tới đầu giường: "Thật xin lỗi, em gái Miên Miên, bọn anh không phải cố ý đẩy em vào trong sông đâu.""Em tha thứ cho các anh." Giang Miên Miên hết sức đại độ mà phất tay một cái, hai đứa nhỏ đã bị cha cô hù dọa quá mức rồi.Mà trái tim của Tôn Lệ Hà cũng rơi về vị trí cũ, há mồm liền khen: "Thím cũng biết Tam Nha là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà!"Trên mặt Trương Quế Hoa cũng lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm, trong đầu nghĩ thằng cả cuối cùng cũng hiểu chuyện, không có càn quấy đòi thứ tốt.Sau đó liền nghe được Giang Trường Hải hùng hồn nói: "Miên Miên bị hoảng sợ như thế, phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới được.""Được!" Trương Quế Hoa nghe vậy, ngược lại cũng không do dự đồng ý.Dù sao con nhóc lười này cũng ngày ngày tránh lười không làm việc, chỉ cần không đề cập tới việc uống cháo gà là được.Cha, cha chính là giỏi nhất!Trong lòng Giang Miên Miên vỗ tay cho cha mình, cô có thể nằm làm cá mặn hai tháng rồi!Giang Trường Hải tiếp tục nói: "Miên Miên yếu ớt như vậy, mấy ngày sau vợ con cũng phải ở nhà chăm sóc con bé.""Không được!" Gương mặt của Trương Quế Hoa xệ xuống, "Nó ở nhà, việc đồng áng ai làm giúp nó? !"Vốn là vợ thằng cả làm việc nhẹ nhàng nhất rồi, nếu như chút điểm công này cũng không đi kiếm thì đó chính là nuôi thêm một đứa ăn không ngồi rồi.Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi nói: "Để cho em dâu ba đi làm.""Dựa vào đâu để cho tôi đi? !" Tôn Lệ Hà không vui nói.Giang Trường Hải ra vẻ thông thạo: "Dựa vào Chí Văn Chí Võ nhà cô đẩy con gái tôi xuống sông."Tôn Lệ Hà:...Bà ta nhất thời cứng họng, Giang Trường Đào liền mở miệng đáp ứng: "Được.""Cha đứa nhỏ? !" Tôn Lệ Hà không thể tin nhìn chồng mình, mỗi ngày bà ta làm việc của mình cũng đã rất mệt mỏi.Giang Trường Hải ngược lại mặt đầy vui mừng vỗ bả vai của em trai mình một cái: "Vẫn là thằng hai có trách nhiệm, giống như một chủ gia đình thực thụ!"Khóe miệng Giang lão nhị giật một cái, cũng không muốn được anh cả mặt dày khen như vậy, cảm giác rất giả tạo.Giang Trường Hải không quan tâm trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, nghiêng đầu tiếp tục nói: "Còn có —— ""Còn có? !" Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đồng thời kinh hãi kêu thành tiếng, vẫn chưa xong nữa hả!.

Nếu không thằng cả mặt dày như vậy thì không biết bọn họ lại bị giấu bao nhiêu chuyện.

Đáng tiếc, trời không chìu lòng người.

Giang Đại Sơn xụ mặt trầm giọng nhìn hai đứa cháu trai hỏi: "Đừng khóc, ta hỏi các cháu, có phải các cháu đẩy Tam Nha xuống nước hay không? Phải thành thật trả lời.

"Vẻ mặt ông hung dữ, bình thường không nói lời nào cũng đã làm cho cháu trai cháu gái trong nhà sợ, vào lúc này xụ mặt lại nhìn rất dọa người.

Vì vậy hai đứa con trai thút thít gật đầu: " Dạ, chúng cháu thật sự không phải cố ý.

"Sắc mặt của Tôn Lệ Hà nhất thời như cha mẹ chết, anh cả vốn là người lưu manh vô lại bất chấp lý lẽ, lúc này được lý lại sẽ không chịu buông tha.

Trương Quế Hoa đau lòng hai đứa cháu trai, mau chạy lại hòa giải không nguyên tắt: "Thằng cả, con xem, hai đứa cháu con cũng không phải cố ý, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.

""Đúng đúng, bác cả sắp nhỏ, anh người lớn không chấp người nhỏ, đừng so đo với hai đứa nhỏ làm gì.

" Tôn Lệ Hà cũng mặt dày nói theo.

Nhưng mà Giang Trường Hải không thèm quan tâm: "Không thể nào!"Ông dĩ nhiên biết hai đứa cháu không phải là cố ý, nếu không thì không phải chỉ dừng ở đây thôi.

Giang Đại Sơn liền trầm giọng hỏi: "Vậy mày muốn thế nào?"Nghe vậy, trái tim của Tôn Lệ Hà trong nháy mắt liền treo lên, tựa như đã thấy tất cả đồ trong phòng mình đều bị dời đến phòng lớn.

Giang Trường Hải lại mặt đầy nghiêm túc nói: "Hai đứa đi xin lỗi Miên Miên đi.

"Hai anh em rất ngoan ngoãn, xoay người liền đi tới đầu giường: "Thật xin lỗi, em gái Miên Miên, bọn anh không phải cố ý đẩy em vào trong sông đâu.

""Em tha thứ cho các anh.

" Giang Miên Miên hết sức đại độ mà phất tay một cái, hai đứa nhỏ đã bị cha cô hù dọa quá mức rồi.

Mà trái tim của Tôn Lệ Hà cũng rơi về vị trí cũ, há mồm liền khen: "Thím cũng biết Tam Nha là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà!"Trên mặt Trương Quế Hoa cũng lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm, trong đầu nghĩ thằng cả cuối cùng cũng hiểu chuyện, không có càn quấy đòi thứ tốt.

Sau đó liền nghe được Giang Trường Hải hùng hồn nói: "Miên Miên bị hoảng sợ như thế, phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới được.

""Được!" Trương Quế Hoa nghe vậy, ngược lại cũng không do dự đồng ý.

Dù sao con nhóc lười này cũng ngày ngày tránh lười không làm việc, chỉ cần không đề cập tới việc uống cháo gà là được.

Cha, cha chính là giỏi nhất!Trong lòng Giang Miên Miên vỗ tay cho cha mình, cô có thể nằm làm cá mặn hai tháng rồi!Giang Trường Hải tiếp tục nói: "Miên Miên yếu ớt như vậy, mấy ngày sau vợ con cũng phải ở nhà chăm sóc con bé.

""Không được!" Gương mặt của Trương Quế Hoa xệ xuống, "Nó ở nhà, việc đồng áng ai làm giúp nó? !"Vốn là vợ thằng cả làm việc nhẹ nhàng nhất rồi, nếu như chút điểm công này cũng không đi kiếm thì đó chính là nuôi thêm một đứa ăn không ngồi rồi.

Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi nói: "Để cho em dâu ba đi làm.

""Dựa vào đâu để cho tôi đi? !" Tôn Lệ Hà không vui nói.

Giang Trường Hải ra vẻ thông thạo: "Dựa vào Chí Văn Chí Võ nhà cô đẩy con gái tôi xuống sông.

"Tôn Lệ Hà:.

.

.

Bà ta nhất thời cứng họng, Giang Trường Đào liền mở miệng đáp ứng: "Được.

""Cha đứa nhỏ? !" Tôn Lệ Hà không thể tin nhìn chồng mình, mỗi ngày bà ta làm việc của mình cũng đã rất mệt mỏi.

Giang Trường Hải ngược lại mặt đầy vui mừng vỗ bả vai của em trai mình một cái: "Vẫn là thằng hai có trách nhiệm, giống như một chủ gia đình thực thụ!"Khóe miệng Giang lão nhị giật một cái, cũng không muốn được anh cả mặt dày khen như vậy, cảm giác rất giả tạo.

Giang Trường Hải không quan tâm trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, nghiêng đầu tiếp tục nói: "Còn có —— ""Còn có? !" Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đồng thời kinh hãi kêu thành tiếng, vẫn chưa xong nữa hả!.

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Nếu không thằng cả mặt dày như vậy thì không biết bọn họ lại bị giấu bao nhiêu chuyện.Đáng tiếc, trời không chìu lòng người.Giang Đại Sơn xụ mặt trầm giọng nhìn hai đứa cháu trai hỏi: "Đừng khóc, ta hỏi các cháu, có phải các cháu đẩy Tam Nha xuống nước hay không? Phải thành thật trả lời."Vẻ mặt ông hung dữ, bình thường không nói lời nào cũng đã làm cho cháu trai cháu gái trong nhà sợ, vào lúc này xụ mặt lại nhìn rất dọa người.Vì vậy hai đứa con trai thút thít gật đầu: " Dạ, chúng cháu thật sự không phải cố ý."Sắc mặt của Tôn Lệ Hà nhất thời như cha mẹ chết, anh cả vốn là người lưu manh vô lại bất chấp lý lẽ, lúc này được lý lại sẽ không chịu buông tha.Trương Quế Hoa đau lòng hai đứa cháu trai, mau chạy lại hòa giải không nguyên tắt: "Thằng cả, con xem, hai đứa cháu con cũng không phải cố ý, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.""Đúng đúng, bác cả sắp nhỏ, anh người lớn không chấp người nhỏ, đừng so đo với hai đứa nhỏ làm gì." Tôn Lệ Hà cũng mặt dày nói theo.Nhưng mà Giang Trường Hải không thèm quan tâm: "Không thể nào!"Ông dĩ nhiên biết hai đứa cháu không phải là cố ý, nếu không thì không phải chỉ dừng ở đây thôi.Giang Đại Sơn liền trầm giọng hỏi: "Vậy mày muốn thế nào?"Nghe vậy, trái tim của Tôn Lệ Hà trong nháy mắt liền treo lên, tựa như đã thấy tất cả đồ trong phòng mình đều bị dời đến phòng lớn.Giang Trường Hải lại mặt đầy nghiêm túc nói: "Hai đứa đi xin lỗi Miên Miên đi."Hai anh em rất ngoan ngoãn, xoay người liền đi tới đầu giường: "Thật xin lỗi, em gái Miên Miên, bọn anh không phải cố ý đẩy em vào trong sông đâu.""Em tha thứ cho các anh." Giang Miên Miên hết sức đại độ mà phất tay một cái, hai đứa nhỏ đã bị cha cô hù dọa quá mức rồi.Mà trái tim của Tôn Lệ Hà cũng rơi về vị trí cũ, há mồm liền khen: "Thím cũng biết Tam Nha là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà!"Trên mặt Trương Quế Hoa cũng lộ ra vẻ vui vẻ yên tâm, trong đầu nghĩ thằng cả cuối cùng cũng hiểu chuyện, không có càn quấy đòi thứ tốt.Sau đó liền nghe được Giang Trường Hải hùng hồn nói: "Miên Miên bị hoảng sợ như thế, phải nghỉ ngơi ít nhất hai tháng mới được.""Được!" Trương Quế Hoa nghe vậy, ngược lại cũng không do dự đồng ý.Dù sao con nhóc lười này cũng ngày ngày tránh lười không làm việc, chỉ cần không đề cập tới việc uống cháo gà là được.Cha, cha chính là giỏi nhất!Trong lòng Giang Miên Miên vỗ tay cho cha mình, cô có thể nằm làm cá mặn hai tháng rồi!Giang Trường Hải tiếp tục nói: "Miên Miên yếu ớt như vậy, mấy ngày sau vợ con cũng phải ở nhà chăm sóc con bé.""Không được!" Gương mặt của Trương Quế Hoa xệ xuống, "Nó ở nhà, việc đồng áng ai làm giúp nó? !"Vốn là vợ thằng cả làm việc nhẹ nhàng nhất rồi, nếu như chút điểm công này cũng không đi kiếm thì đó chính là nuôi thêm một đứa ăn không ngồi rồi.Giang Trường Hải không chút nghĩ ngợi nói: "Để cho em dâu ba đi làm.""Dựa vào đâu để cho tôi đi? !" Tôn Lệ Hà không vui nói.Giang Trường Hải ra vẻ thông thạo: "Dựa vào Chí Văn Chí Võ nhà cô đẩy con gái tôi xuống sông."Tôn Lệ Hà:...Bà ta nhất thời cứng họng, Giang Trường Đào liền mở miệng đáp ứng: "Được.""Cha đứa nhỏ? !" Tôn Lệ Hà không thể tin nhìn chồng mình, mỗi ngày bà ta làm việc của mình cũng đã rất mệt mỏi.Giang Trường Hải ngược lại mặt đầy vui mừng vỗ bả vai của em trai mình một cái: "Vẫn là thằng hai có trách nhiệm, giống như một chủ gia đình thực thụ!"Khóe miệng Giang lão nhị giật một cái, cũng không muốn được anh cả mặt dày khen như vậy, cảm giác rất giả tạo.Giang Trường Hải không quan tâm trong lòng ông ta nghĩ như thế nào, nghiêng đầu tiếp tục nói: "Còn có —— ""Còn có? !" Trương Quế Hoa và Tôn Lệ Hà đồng thời kinh hãi kêu thành tiếng, vẫn chưa xong nữa hả!.

Chương 23: 23: Vậy Con Muốn Thế Nào