Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 58: C58: Mệt muốn chết
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Trương Quế Hoa nhìn hai đứa cháu trai đang nhảy nhót tưng bừng, vẻ mặt yêu thương xoa đầu hai đứa bé: "Đừng ồn ào, chỉ toàn nghe mẹ cháu nói lung tung. Có năm nào mà bà chưa làm quần áo mới cho các cháu chưa?"Trong nhà của chi thứ hai, mấy bé gái đang ghé vào cửa sổ nhìn hai đứa bé trai trong sân đầy hâm mộ.Từ nhỏ đến lớn bọn chúng chưa bao giờ được mặc quần áo mới.Vì trong nhà cũng không giàu có, bình thường đều là người lớn mặc quần áo mới, qua vài năm thì đổi lại cho trẻ con mặc, đứa lớn mặc không vừa thì cho đứa nhỏ hơn, cứ dùng đi dùng lại như vậy.Miếng vá càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng cũ, khi mặc trên người bọn chúng thì đã không nhìn ra nguyên dạng là gì, chỉ là một màu xám tro.Cho nên trong nhà ngoại trừ Giang Trường Hải hàng năm ra sức cho Giang Miên Miên thay quần áo mới, cũng chỉ có hai bé trai mới được có quần áo mới mặc. Bọn chúng cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng."Ai, ngay cả Tam Nha muốn có một bộ quần áo mà cũng khó như vậy, chúng ta thì càng đừng nghĩ đến. Đừng nói là phiếu vải, bà nội chắc chắn sẽ không đưa tiền đâu.""Đúng vậy, thật hâm mộ bọn họ."Tôn Lệ Hà trợn tròn mắt, có chút bất mãn: "Mẹ, sau này Chí Văn Chí Võ phải nối dõi tông đường, mẹ không thể bất công được.""Cô nghĩ cũng đẹp đấy. Tam Nha có thể thay quần áo mới còn không phải vì thằng cả lấy được phiếu vải sao. Cô có bản lĩnh thì tự mình lên núi lấy thịt rừng để đổi lấy phiếu vải, chờ cô lấy được phiếu vải rồi hẵng đến tranh cãi với tôi." Trương Quế Hoa mắng vài câu th* t*c rồi đóng ngăn tủ lại.Tôn Lệ Hà lập tức nghẹn họng. Bà ta là một người phụ nữ, đừng nói là thú rừng, chỉ trèo lên núi một chuyến thôi cũng đủ mệt đến xỉu.Về phần chồng của mình, bà ta không nỡ để ông ta làm việc nguy hiểm như vậy.Lỡ như lên núi bị rắn độc, côn trùng độc cắn, trụ cột trong nhà ngã xuống, vậy thì mất nhiều hơn được. Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh này.Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hai bộ quần áo mới, vậy là lau nước mắt bắt đầu giả bộ đáng thương: "Là do người làm mẹ như con vô dụng, không kiếm được phiếu vải. Nhưng mẹ à, mẹ xem xem quần áo trên người Chí Văn Chí Võ đều có mấy miếng vá rồi, trong lớp có rất nhiều bạn học cười trộm sau lưng hai đứa nó.""Bà nội, trong lớp của chúng cháu có rất nhiều bạn học mặc quần áo mới." Hai đứa bé trai mong ngóng nhìn bà cụ, trong mắt tràn đầy ao ước, nhìn đến mức trái tim bà cụ mềm nhũn."Được rồi được rồi, khi Tết đến bên trên sẽ phát phiếu vải, làm cho hai đứa mỗi đứa một bộ quần áo mới."Hai đứa bé lập tức reo hò, ngọt ngào đáp: "Bà nội thật tốt, đợi sau này chúng cháu trưởng thành sẽ hiếu thuận với bà."Hai đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường vây quanh bên cạnh, trong lòng Trương Quế Hoa ngọt ngào như mật: "Được, bà sẽ chờ. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."Lúc này Tôn Lệ Hà mới thỏa mãn vểnh môi. Cho dù con bé Tam Nha kia biết học chữ thì đã làm sao? Mẹ chồng vẫn cưng chiều hai đứa con trai của bà ta nhất.Trên bàn cơm, Giang Miên Miên thay đổi trạng thái thường ngày, ăn một bát cơm rồi không ăn nữa: "Con ăn no rồi."Trên đường cô đã ăn bánh bao lớn nhân thịt, bây giờ lại ăn củ cải hầm cải trắng không có chút dầu mỡ. Ăn được hai ba miếng thì nhảy xuống bàn ăn.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngồi được bao lâu liền trở về phòng, khiến cho những người khác không hiểu ra sao.Trương Quế Hoa uống một ngụm cháo ngô, tấm tắc lấy làm kì lạ: "Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, cả nhà thằng cả không cướp cơm ăn."Tôn Lệ Hà cười lạnh, nói móc: "Người ta lên núi săn thú rừng cũng không chia cho chúng ta một miếng, hiện giờ cũng đâu thèm ăn những thứ này của chúng ta."Con dâu của chi thứ hai Triệu Tiểu Quyên khuyên nhủ: "Đó là vì anh cả có bản lĩnh, hơn nữa thú rừng cũng đem đổi lấy phiếu vải rồi."
Trương Quế Hoa nhìn hai đứa cháu trai đang nhảy nhót tưng bừng, vẻ mặt yêu thương xoa đầu hai đứa bé: "Đừng ồn ào, chỉ toàn nghe mẹ cháu nói lung tung. Có năm nào mà bà chưa làm quần áo mới cho các cháu chưa?"
Trong nhà của chi thứ hai, mấy bé gái đang ghé vào cửa sổ nhìn hai đứa bé trai trong sân đầy hâm mộ.
Từ nhỏ đến lớn bọn chúng chưa bao giờ được mặc quần áo mới.
Vì trong nhà cũng không giàu có, bình thường đều là người lớn mặc quần áo mới, qua vài năm thì đổi lại cho trẻ con mặc, đứa lớn mặc không vừa thì cho đứa nhỏ hơn, cứ dùng đi dùng lại như vậy.
Miếng vá càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng cũ, khi mặc trên người bọn chúng thì đã không nhìn ra nguyên dạng là gì, chỉ là một màu xám tro.
Cho nên trong nhà ngoại trừ Giang Trường Hải hàng năm ra sức cho Giang Miên Miên thay quần áo mới, cũng chỉ có hai bé trai mới được có quần áo mới mặc. Bọn chúng cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.
"Ai, ngay cả Tam Nha muốn có một bộ quần áo mà cũng khó như vậy, chúng ta thì càng đừng nghĩ đến. Đừng nói là phiếu vải, bà nội chắc chắn sẽ không đưa tiền đâu."
"Đúng vậy, thật hâm mộ bọn họ."
Tôn Lệ Hà trợn tròn mắt, có chút bất mãn: "Mẹ, sau này Chí Văn Chí Võ phải nối dõi tông đường, mẹ không thể bất công được."
"Cô nghĩ cũng đẹp đấy. Tam Nha có thể thay quần áo mới còn không phải vì thằng cả lấy được phiếu vải sao. Cô có bản lĩnh thì tự mình lên núi lấy thịt rừng để đổi lấy phiếu vải, chờ cô lấy được phiếu vải rồi hẵng đến tranh cãi với tôi." Trương Quế Hoa mắng vài câu th* t*c rồi đóng ngăn tủ lại.
Tôn Lệ Hà lập tức nghẹn họng. Bà ta là một người phụ nữ, đừng nói là thú rừng, chỉ trèo lên núi một chuyến thôi cũng đủ mệt đến xỉu.
Về phần chồng của mình, bà ta không nỡ để ông ta làm việc nguy hiểm như vậy.
Lỡ như lên núi bị rắn độc, côn trùng độc cắn, trụ cột trong nhà ngã xuống, vậy thì mất nhiều hơn được. Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh này.
Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hai bộ quần áo mới, vậy là lau nước mắt bắt đầu giả bộ đáng thương: "Là do người làm mẹ như con vô dụng, không kiếm được phiếu vải. Nhưng mẹ à, mẹ xem xem quần áo trên người Chí Văn Chí Võ đều có mấy miếng vá rồi, trong lớp có rất nhiều bạn học cười trộm sau lưng hai đứa nó."
"Bà nội, trong lớp của chúng cháu có rất nhiều bạn học mặc quần áo mới." Hai đứa bé trai mong ngóng nhìn bà cụ, trong mắt tràn đầy ao ước, nhìn đến mức trái tim bà cụ mềm nhũn.
"Được rồi được rồi, khi Tết đến bên trên sẽ phát phiếu vải, làm cho hai đứa mỗi đứa một bộ quần áo mới."
Hai đứa bé lập tức reo hò, ngọt ngào đáp: "Bà nội thật tốt, đợi sau này chúng cháu trưởng thành sẽ hiếu thuận với bà."
Hai đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường vây quanh bên cạnh, trong lòng Trương Quế Hoa ngọt ngào như mật: "Được, bà sẽ chờ. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."
Lúc này Tôn Lệ Hà mới thỏa mãn vểnh môi. Cho dù con bé Tam Nha kia biết học chữ thì đã làm sao? Mẹ chồng vẫn cưng chiều hai đứa con trai của bà ta nhất.
Trên bàn cơm, Giang Miên Miên thay đổi trạng thái thường ngày, ăn một bát cơm rồi không ăn nữa: "Con ăn no rồi."
Trên đường cô đã ăn bánh bao lớn nhân thịt, bây giờ lại ăn củ cải hầm cải trắng không có chút dầu mỡ. Ăn được hai ba miếng thì nhảy xuống bàn ăn.
Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngồi được bao lâu liền trở về phòng, khiến cho những người khác không hiểu ra sao.
Trương Quế Hoa uống một ngụm cháo ngô, tấm tắc lấy làm kì lạ: "Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, cả nhà thằng cả không cướp cơm ăn."
Tôn Lệ Hà cười lạnh, nói móc: "Người ta lên núi săn thú rừng cũng không chia cho chúng ta một miếng, hiện giờ cũng đâu thèm ăn những thứ này của chúng ta."
Con dâu của chi thứ hai Triệu Tiểu Quyên khuyên nhủ: "Đó là vì anh cả có bản lĩnh, hơn nữa thú rừng cũng đem đổi lấy phiếu vải rồi."
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Trương Quế Hoa nhìn hai đứa cháu trai đang nhảy nhót tưng bừng, vẻ mặt yêu thương xoa đầu hai đứa bé: "Đừng ồn ào, chỉ toàn nghe mẹ cháu nói lung tung. Có năm nào mà bà chưa làm quần áo mới cho các cháu chưa?"Trong nhà của chi thứ hai, mấy bé gái đang ghé vào cửa sổ nhìn hai đứa bé trai trong sân đầy hâm mộ.Từ nhỏ đến lớn bọn chúng chưa bao giờ được mặc quần áo mới.Vì trong nhà cũng không giàu có, bình thường đều là người lớn mặc quần áo mới, qua vài năm thì đổi lại cho trẻ con mặc, đứa lớn mặc không vừa thì cho đứa nhỏ hơn, cứ dùng đi dùng lại như vậy.Miếng vá càng ngày càng nhiều, màu sắc cũng càng ngày càng cũ, khi mặc trên người bọn chúng thì đã không nhìn ra nguyên dạng là gì, chỉ là một màu xám tro.Cho nên trong nhà ngoại trừ Giang Trường Hải hàng năm ra sức cho Giang Miên Miên thay quần áo mới, cũng chỉ có hai bé trai mới được có quần áo mới mặc. Bọn chúng cũng chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng."Ai, ngay cả Tam Nha muốn có một bộ quần áo mà cũng khó như vậy, chúng ta thì càng đừng nghĩ đến. Đừng nói là phiếu vải, bà nội chắc chắn sẽ không đưa tiền đâu.""Đúng vậy, thật hâm mộ bọn họ."Tôn Lệ Hà trợn tròn mắt, có chút bất mãn: "Mẹ, sau này Chí Văn Chí Võ phải nối dõi tông đường, mẹ không thể bất công được.""Cô nghĩ cũng đẹp đấy. Tam Nha có thể thay quần áo mới còn không phải vì thằng cả lấy được phiếu vải sao. Cô có bản lĩnh thì tự mình lên núi lấy thịt rừng để đổi lấy phiếu vải, chờ cô lấy được phiếu vải rồi hẵng đến tranh cãi với tôi." Trương Quế Hoa mắng vài câu th* t*c rồi đóng ngăn tủ lại.Tôn Lệ Hà lập tức nghẹn họng. Bà ta là một người phụ nữ, đừng nói là thú rừng, chỉ trèo lên núi một chuyến thôi cũng đủ mệt đến xỉu.Về phần chồng của mình, bà ta không nỡ để ông ta làm việc nguy hiểm như vậy.Lỡ như lên núi bị rắn độc, côn trùng độc cắn, trụ cột trong nhà ngã xuống, vậy thì mất nhiều hơn được. Dù sao không phải ai cũng có bản lĩnh này.Nhưng bà ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ hai bộ quần áo mới, vậy là lau nước mắt bắt đầu giả bộ đáng thương: "Là do người làm mẹ như con vô dụng, không kiếm được phiếu vải. Nhưng mẹ à, mẹ xem xem quần áo trên người Chí Văn Chí Võ đều có mấy miếng vá rồi, trong lớp có rất nhiều bạn học cười trộm sau lưng hai đứa nó.""Bà nội, trong lớp của chúng cháu có rất nhiều bạn học mặc quần áo mới." Hai đứa bé trai mong ngóng nhìn bà cụ, trong mắt tràn đầy ao ước, nhìn đến mức trái tim bà cụ mềm nhũn."Được rồi được rồi, khi Tết đến bên trên sẽ phát phiếu vải, làm cho hai đứa mỗi đứa một bộ quần áo mới."Hai đứa bé lập tức reo hò, ngọt ngào đáp: "Bà nội thật tốt, đợi sau này chúng cháu trưởng thành sẽ hiếu thuận với bà."Hai đứa cháu trai có thể nối dõi tông đường vây quanh bên cạnh, trong lòng Trương Quế Hoa ngọt ngào như mật: "Được, bà sẽ chờ. Bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước đã."Lúc này Tôn Lệ Hà mới thỏa mãn vểnh môi. Cho dù con bé Tam Nha kia biết học chữ thì đã làm sao? Mẹ chồng vẫn cưng chiều hai đứa con trai của bà ta nhất.Trên bàn cơm, Giang Miên Miên thay đổi trạng thái thường ngày, ăn một bát cơm rồi không ăn nữa: "Con ăn no rồi."Trên đường cô đã ăn bánh bao lớn nhân thịt, bây giờ lại ăn củ cải hầm cải trắng không có chút dầu mỡ. Ăn được hai ba miếng thì nhảy xuống bàn ăn.Giang Trường Hải và Tô Uyển Ngọc cũng không ngồi được bao lâu liền trở về phòng, khiến cho những người khác không hiểu ra sao.Trương Quế Hoa uống một ngụm cháo ngô, tấm tắc lấy làm kì lạ: "Hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây à, cả nhà thằng cả không cướp cơm ăn."Tôn Lệ Hà cười lạnh, nói móc: "Người ta lên núi săn thú rừng cũng không chia cho chúng ta một miếng, hiện giờ cũng đâu thèm ăn những thứ này của chúng ta."Con dâu của chi thứ hai Triệu Tiểu Quyên khuyên nhủ: "Đó là vì anh cả có bản lĩnh, hơn nữa thú rừng cũng đem đổi lấy phiếu vải rồi."