Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 90: C90: Trèo càng cao thì té càng đau

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Tôn Lệ Hà đứng một bên càng đỏ mắt ghen tị, sao con vịt trời đó lại được tặng đồ tốt như sữa mạch nha chứ!Ngoài miệng thì chua xót: "Ôi, anh cả, Tam Nha mới học được có mấy ngày đâu chứ, anh coi lại coi mình đã mua bao nhiêu thứ cho nó rồi? Anh nhìn qua Chí Văn, Chí Võ kìa, đi học nhiều năm như vậy nhưng vẫn ăn uống bằng mọi người, nào có ăn sang như Tam Nha đâu."Giang Trường Hải nghe Tôn Lệ Hà ganh ghét nói vậy, xì khẽ một tiếng bảo: "Chí Văn, Chí Võ sao giống con gái tôi được? Con gái tôi thi được hạng nhất đấy, còn Chí Văn, Chí Võ đã lần nào đạt đủ tiêu chuẩn thi đậu chưa? Cho bọn nó mới là phí của trời. Hơn nữa đây là tiền tôi kiếm được, muốn mua gì thì mua chứ."Tôn Lệ Hà nghe vậy, cảm thấy Giang Trường Hải đang hạ con trai mình xuống để nâng con gái ông lên, gương mặt hết đỏ lại đen: "Tam Nha mới chỉ thi có một lần thôi chứ mấy. Con trai em thì mỗi ngày một khác, còn chưa biết sau này sẽ thế nào đâu! Anh cả đừng có vui mừng quá sớm, kẻo trèo càng cao té càng đau đấy.""A, em dâu, làm thím thất vọng rồi. Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm lớp Miên Miên có tìm tôi, thím biết thầy ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Giang Trường Hải cố ý không nói hết câu để bà ta tò mò.Tôn Lệ Hà biết mình không nên hỏi lại, nhưng không nhịn nổi sự tò mò: "Chuyện gì?"Giọng điệu của bà ta còn có hơi kích động, giáo viên đến tìm phụ huynh thì có thể làm gì chứ?Chắc chắn là con mình không chú ý trên lớp, hoặc là gây ra rắc rối gì đó!Giang Trường Hải lại đắc ý cười thành tiếng: "Thầy nói Miên Miên nhà tôi học nhanh quá, có nhiều thứ giáo viên còn chưa dạy mà con bé đã tự học xong rồi. Nên thầy giáo mới nói với hiệu trưởng, bảo họ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy, còn cố ý căn dặn tôi để phía phụ huynh không xót tiền bồi dưỡng con mình cho tốt."Đương nhiên câu sau là ông tự thêm vào, nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ không mất công chạy tới trường học tìm thầy giáo để chứng thực câu đó làm gì.Giang Đại Sơn ở trong phòng nghe Giang Trường Hải nói thế thì chậm rãi đi ra: "Thầy giáo ở trường nói vậy thật à?""Đương nhiên là thật!" Giang Trường Hải phấn khởi nhưỡng mày, nói câu chắc nịch, "Nếu cha không tin thì có thể tự tới trường mà hỏi."Giang Đại Sơn biết rõ tính con trai mình, thấy thế liền biết ông không nói dối, "Bà nó à, tối nay nấu trứng gà cho Tam Nha ăn.""Không phải thằng cả đã mua sữa mạch nha cho con bé rồi à? Còn nấu trứng gà làm gì? Trứng nhà mình đã mang đi đổi muối với dầu cả rồi." Trương Quế Hoa nghe vậy thì mấy nếp nhăn trên mặt cũng xót trứng mà run lên.Từ khi Tam Nha đi học, cô đã ăn rất nhiều trứng của bà ta rồi!Nhưng lời Giang Đại Sơn càng không thể cãi lại: "Bữa này không phí đâu. Nấu cho Chí Văn, Chí Võ nữa. Bọn nhỏ học hành mệt mỏi, cũng nên ăn ngon chút."Mặc dù ông ta coi trọng đứa cháu gái học giỏi, nhưng vẫn thương yêu hai cháu trai của mình nhất. Dù sao tư tưởng trọng nam khinh nữ từ lâu đời đâu thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được.Trương Quế Hoa nghe xong mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."Giang Trường Hải cũng không để ý chuyện hai cháu trai cũng được ăn ké trứng gà của con gái mình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ: "Cha mẹ yên tâm. Sau này Miên Miên nhất định sẽ thi đậu cấp hai, trở thành người có ích kiếm tiền hiếu kính hai người."Tôn Lệ Hà thấy ông được lời còn khoe mẽ, len lén trừng mắt liếc ông rồi quay người bỏ về phòng.Sau khi Giang Miên Miên về nhà, biết cha mình mua sữa mạch nha cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sáng bừng: "Cha, sao cha lại tốt vậy chứ, còn mua sữa mạch nha cho con nữa."

Tôn Lệ Hà đứng một bên càng đỏ mắt ghen tị, sao con vịt trời đó lại được tặng đồ tốt như sữa mạch nha chứ!

Ngoài miệng thì chua xót: "Ôi, anh cả, Tam Nha mới học được có mấy ngày đâu chứ, anh coi lại coi mình đã mua bao nhiêu thứ cho nó rồi? Anh nhìn qua Chí Văn, Chí Võ kìa, đi học nhiều năm như vậy nhưng vẫn ăn uống bằng mọi người, nào có ăn sang như Tam Nha đâu."

Giang Trường Hải nghe Tôn Lệ Hà ganh ghét nói vậy, xì khẽ một tiếng bảo: "Chí Văn, Chí Võ sao giống con gái tôi được? Con gái tôi thi được hạng nhất đấy, còn Chí Văn, Chí Võ đã lần nào đạt đủ tiêu chuẩn thi đậu chưa? Cho bọn nó mới là phí của trời. Hơn nữa đây là tiền tôi kiếm được, muốn mua gì thì mua chứ."

Tôn Lệ Hà nghe vậy, cảm thấy Giang Trường Hải đang hạ con trai mình xuống để nâng con gái ông lên, gương mặt hết đỏ lại đen: "Tam Nha mới chỉ thi có một lần thôi chứ mấy. Con trai em thì mỗi ngày một khác, còn chưa biết sau này sẽ thế nào đâu! Anh cả đừng có vui mừng quá sớm, kẻo trèo càng cao té càng đau đấy."

"A, em dâu, làm thím thất vọng rồi. Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm lớp Miên Miên có tìm tôi, thím biết thầy ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Giang Trường Hải cố ý không nói hết câu để bà ta tò mò.

Tôn Lệ Hà biết mình không nên hỏi lại, nhưng không nhịn nổi sự tò mò: "Chuyện gì?"

Giọng điệu của bà ta còn có hơi kích động, giáo viên đến tìm phụ huynh thì có thể làm gì chứ?

Chắc chắn là con mình không chú ý trên lớp, hoặc là gây ra rắc rối gì đó!

Giang Trường Hải lại đắc ý cười thành tiếng: "Thầy nói Miên Miên nhà tôi học nhanh quá, có nhiều thứ giáo viên còn chưa dạy mà con bé đã tự học xong rồi. Nên thầy giáo mới nói với hiệu trưởng, bảo họ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy, còn cố ý căn dặn tôi để phía phụ huynh không xót tiền bồi dưỡng con mình cho tốt."

Đương nhiên câu sau là ông tự thêm vào, nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ không mất công chạy tới trường học tìm thầy giáo để chứng thực câu đó làm gì.

Giang Đại Sơn ở trong phòng nghe Giang Trường Hải nói thế thì chậm rãi đi ra: "Thầy giáo ở trường nói vậy thật à?"

"Đương nhiên là thật!" Giang Trường Hải phấn khởi nhưỡng mày, nói câu chắc nịch, "Nếu cha không tin thì có thể tự tới trường mà hỏi."

Giang Đại Sơn biết rõ tính con trai mình, thấy thế liền biết ông không nói dối, "Bà nó à, tối nay nấu trứng gà cho Tam Nha ăn."

"Không phải thằng cả đã mua sữa mạch nha cho con bé rồi à? Còn nấu trứng gà làm gì? Trứng nhà mình đã mang đi đổi muối với dầu cả rồi." Trương Quế Hoa nghe vậy thì mấy nếp nhăn trên mặt cũng xót trứng mà run lên.

Từ khi Tam Nha đi học, cô đã ăn rất nhiều trứng của bà ta rồi!

Nhưng lời Giang Đại Sơn càng không thể cãi lại: "Bữa này không phí đâu. Nấu cho Chí Văn, Chí Võ nữa. Bọn nhỏ học hành mệt mỏi, cũng nên ăn ngon chút."

Mặc dù ông ta coi trọng đứa cháu gái học giỏi, nhưng vẫn thương yêu hai cháu trai của mình nhất. Dù sao tư tưởng trọng nam khinh nữ từ lâu đời đâu thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được.

Trương Quế Hoa nghe xong mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."

Giang Trường Hải cũng không để ý chuyện hai cháu trai cũng được ăn ké trứng gà của con gái mình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ: "Cha mẹ yên tâm. Sau này Miên Miên nhất định sẽ thi đậu cấp hai, trở thành người có ích kiếm tiền hiếu kính hai người."

Tôn Lệ Hà thấy ông được lời còn khoe mẽ, len lén trừng mắt liếc ông rồi quay người bỏ về phòng.

Sau khi Giang Miên Miên về nhà, biết cha mình mua sữa mạch nha cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sáng bừng: "Cha, sao cha lại tốt vậy chứ, còn mua sữa mạch nha cho con nữa."

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Tôn Lệ Hà đứng một bên càng đỏ mắt ghen tị, sao con vịt trời đó lại được tặng đồ tốt như sữa mạch nha chứ!Ngoài miệng thì chua xót: "Ôi, anh cả, Tam Nha mới học được có mấy ngày đâu chứ, anh coi lại coi mình đã mua bao nhiêu thứ cho nó rồi? Anh nhìn qua Chí Văn, Chí Võ kìa, đi học nhiều năm như vậy nhưng vẫn ăn uống bằng mọi người, nào có ăn sang như Tam Nha đâu."Giang Trường Hải nghe Tôn Lệ Hà ganh ghét nói vậy, xì khẽ một tiếng bảo: "Chí Văn, Chí Võ sao giống con gái tôi được? Con gái tôi thi được hạng nhất đấy, còn Chí Văn, Chí Võ đã lần nào đạt đủ tiêu chuẩn thi đậu chưa? Cho bọn nó mới là phí của trời. Hơn nữa đây là tiền tôi kiếm được, muốn mua gì thì mua chứ."Tôn Lệ Hà nghe vậy, cảm thấy Giang Trường Hải đang hạ con trai mình xuống để nâng con gái ông lên, gương mặt hết đỏ lại đen: "Tam Nha mới chỉ thi có một lần thôi chứ mấy. Con trai em thì mỗi ngày một khác, còn chưa biết sau này sẽ thế nào đâu! Anh cả đừng có vui mừng quá sớm, kẻo trèo càng cao té càng đau đấy.""A, em dâu, làm thím thất vọng rồi. Lúc nãy giáo viên chủ nhiệm lớp Miên Miên có tìm tôi, thím biết thầy ấy tìm tôi có chuyện gì không?" Giang Trường Hải cố ý không nói hết câu để bà ta tò mò.Tôn Lệ Hà biết mình không nên hỏi lại, nhưng không nhịn nổi sự tò mò: "Chuyện gì?"Giọng điệu của bà ta còn có hơi kích động, giáo viên đến tìm phụ huynh thì có thể làm gì chứ?Chắc chắn là con mình không chú ý trên lớp, hoặc là gây ra rắc rối gì đó!Giang Trường Hải lại đắc ý cười thành tiếng: "Thầy nói Miên Miên nhà tôi học nhanh quá, có nhiều thứ giáo viên còn chưa dạy mà con bé đã tự học xong rồi. Nên thầy giáo mới nói với hiệu trưởng, bảo họ chưa từng thấy đứa trẻ nào thông minh như vậy, còn cố ý căn dặn tôi để phía phụ huynh không xót tiền bồi dưỡng con mình cho tốt."Đương nhiên câu sau là ông tự thêm vào, nhưng dù sao bọn họ cũng sẽ không mất công chạy tới trường học tìm thầy giáo để chứng thực câu đó làm gì.Giang Đại Sơn ở trong phòng nghe Giang Trường Hải nói thế thì chậm rãi đi ra: "Thầy giáo ở trường nói vậy thật à?""Đương nhiên là thật!" Giang Trường Hải phấn khởi nhưỡng mày, nói câu chắc nịch, "Nếu cha không tin thì có thể tự tới trường mà hỏi."Giang Đại Sơn biết rõ tính con trai mình, thấy thế liền biết ông không nói dối, "Bà nó à, tối nay nấu trứng gà cho Tam Nha ăn.""Không phải thằng cả đã mua sữa mạch nha cho con bé rồi à? Còn nấu trứng gà làm gì? Trứng nhà mình đã mang đi đổi muối với dầu cả rồi." Trương Quế Hoa nghe vậy thì mấy nếp nhăn trên mặt cũng xót trứng mà run lên.Từ khi Tam Nha đi học, cô đã ăn rất nhiều trứng của bà ta rồi!Nhưng lời Giang Đại Sơn càng không thể cãi lại: "Bữa này không phí đâu. Nấu cho Chí Văn, Chí Võ nữa. Bọn nhỏ học hành mệt mỏi, cũng nên ăn ngon chút."Mặc dù ông ta coi trọng đứa cháu gái học giỏi, nhưng vẫn thương yêu hai cháu trai của mình nhất. Dù sao tư tưởng trọng nam khinh nữ từ lâu đời đâu thể thay đổi chỉ trong ngày một ngày hai được.Trương Quế Hoa nghe xong mới bất đắc dĩ gật đầu: "Được rồi."Giang Trường Hải cũng không để ý chuyện hai cháu trai cũng được ăn ké trứng gà của con gái mình, nói lời ngon ngọt dụ dỗ: "Cha mẹ yên tâm. Sau này Miên Miên nhất định sẽ thi đậu cấp hai, trở thành người có ích kiếm tiền hiếu kính hai người."Tôn Lệ Hà thấy ông được lời còn khoe mẽ, len lén trừng mắt liếc ông rồi quay người bỏ về phòng.Sau khi Giang Miên Miên về nhà, biết cha mình mua sữa mạch nha cho mình, khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc sáng bừng: "Cha, sao cha lại tốt vậy chứ, còn mua sữa mạch nha cho con nữa."

Chương 90: C90: Trèo càng cao thì té càng đau