Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…

Chương 95: C95: Mang giày da mới

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Giang Miên Miên nhận được ánh mắt từ cha mình, miệng nhỏ cong lên giả vờ bày ra bộ dáng "Đành cố mà làm thôi": "Được, vậy con sẽ cố gắng thi được một trăm điểm."Sau khi ăn uống no nê rồi, Giang Trường Hải dẫn con gái và vợ mình tới cung tiêu xã.Người bán hàng bày bán ở cung tiêu xã, thấy lần này ông không đi một mình thì cười trêu chọc: "Đồng chí Giang, cuối cùng cũng thấy cô vợ với con gái cưng nhà cô rồi ha.". Đọc‎ tru𝔂ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ --‎ 𝗧rU𝙢𝗧r‎ u𝔂𝑒𝑛.VN‎ --"Hèn gì ông cưng như bảo bối như thế. Có vợ con xinh đẹp như tiên nữ thế kia thì ai mà chả cưng."Thấy có người khen vợ và con gái mình xinh đẹp, Giang Trường Hải còn vui hơn khi mình được khen:"Ha ha, em gái, cô có nói đúng lắm đấy. Vợ tôi không những xinh đẹp như tiên mà còn có tay nghề cực tốt. Cô nhìn quần áo con gái tôi mặc này, là vợ tôi tự tay làm hết đó."Có qua có lại mới toại lòng nhau, người bán hàng vẫn nhớ ơn Giang Trường Hải đã giúp mình chuyện phiếu sữa, bây giờ đương nhiên sẽ nói vài câu dỗ ông vui vẻ: "Thật sao? Bộ đồ này đẹp thật đấy, chẳng kém gì thợ may tụi tôi đâu."Tô Uyển Ngọc thấy có người khen tay nghề mình tốt, trong lòng cũng khá vui.Mặc dù bà biết sao mình bằng được thợ may người ta, nhưng có ai mà không muốn nghe lời khen ngợi chứ. Bà ưu nhã mỉm cười, khẽ gật đầu với người bán hàng: "Chào đồng chí."Giang Trường Hải nhìn cô gái kia khen ngợi như vậy, vờ như lơ đãng nói ra: "Chứ gì nữa, bộ đồ này là món quà tôi và mẹ con bé tặng cho con bé mừng chuyện thi đậu cấp một đấy.""Ai ui, cô bé này giỏi thế á, thi đậu vào cấp một luôn chứ đùa. Đồng chí Giang, anh phúc lớn thật đấy." Người bán hàng nói rồi giơ ngón tay cái về phía Giang Trường Hải.Giang Trường Hải khoe khoang vợ con nhà mình xong, sau đó mới chỉ vào đủ loại quần áo treo trên tường, quay đầu nói với Tô Uyển Ngọc: "Vợ à, em xem thử mình thích bộ nào. Lần này anh mua thẳng luôn, không phiền em phải làm nữa."Tô Uyển Ngọc nghe thế thì cười híp cả mắt. Bà chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy liền áo màu trắng có họa tiết hoa nhí: "Anh Hải, anh thấy có đẹp không?""Đẹp lắm, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp." Giang Trường Hải liên túc gật gù, ngoại hình vợ ông xinh xắn trắng trẻo, mặc cái gì cũng đẹp cả."Em gái, gói bộ váy này lại cho tôi." Giang Trường Hải còn chẳng thèm hỏi gió mà nói thẳng luôn."Vâng ạ."Sau khi mua quần áo xong, Giang Trường Hải lại nhìn qua chỗ bày biện giày da sáng bóng: "Giá giày như nào đây chủ quán?""Đồng chí Giang đúng là biết nhìn hàng nha."Người bán hàng cười thành tiếng: "Giày da chở từ Hải thành tới cả đấy, đều làm từ da trâu hết, đeo vào sẽ không cấn chân đâu. Chất lượng cũng rất tốt, đeo bao lâu cũng không hư được, bán khá đắt hàng. Mấy người thích đôi nào để tôi lấy cho mà xem."Ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên càng chăm chú không rời, có cô gái nào mà chẳng thích quần áo, giày dép xinh xắn đâu chứ.Thế là mỗi người chọn một đôi giày da nhỏ, đeo vào chân đi dọc đường, trông vừa Tây vừa đẹp. Đôi giày da này đeo vào thật sự rất thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp nữa.Mà giá cả đương nhiên cũng đắt. Hai đôi giày da, tốn mất gần hai mươi đồng.Giang Trường Hải lại vung tay lên hào sảng nói: "Mua!"Giang Miên Miên xách theo đôi giày nhỏ, trong lòng lệ rơi đầy mắt. Đã nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cô cũng được đeo giày da lại.Cuối cùng cũng không cần đeo giày vải mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh nữa rồi."Cha nó à, anh cũng mua một đôi giày da đi. Ba người chúng ta mỗi người một đôi, sau khi ra cửa thì phong cách Tây hơn hẳn." Tô Uyển Ngọc cũng khuyên ông, dù sao bà cũng xót chồng mình lắm chứ.

Giang Miên Miên nhận được ánh mắt từ cha mình, miệng nhỏ cong lên giả vờ bày ra bộ dáng "Đành cố mà làm thôi": "Được, vậy con sẽ cố gắng thi được một trăm điểm."

Sau khi ăn uống no nê rồi, Giang Trường Hải dẫn con gái và vợ mình tới cung tiêu xã.

Người bán hàng bày bán ở cung tiêu xã, thấy lần này ông không đi một mình thì cười trêu chọc: "Đồng chí Giang, cuối cùng cũng thấy cô vợ với con gái cưng nhà cô rồi ha.". Đọc‎ tru𝔂ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ --‎ 𝗧rU𝙢𝗧r‎ u𝔂𝑒𝑛.VN‎ --

"Hèn gì ông cưng như bảo bối như thế. Có vợ con xinh đẹp như tiên nữ thế kia thì ai mà chả cưng."

Thấy có người khen vợ và con gái mình xinh đẹp, Giang Trường Hải còn vui hơn khi mình được khen:"Ha ha, em gái, cô có nói đúng lắm đấy. Vợ tôi không những xinh đẹp như tiên mà còn có tay nghề cực tốt. Cô nhìn quần áo con gái tôi mặc này, là vợ tôi tự tay làm hết đó."

Có qua có lại mới toại lòng nhau, người bán hàng vẫn nhớ ơn Giang Trường Hải đã giúp mình chuyện phiếu sữa, bây giờ đương nhiên sẽ nói vài câu dỗ ông vui vẻ: "Thật sao? Bộ đồ này đẹp thật đấy, chẳng kém gì thợ may tụi tôi đâu."

Tô Uyển Ngọc thấy có người khen tay nghề mình tốt, trong lòng cũng khá vui.

Mặc dù bà biết sao mình bằng được thợ may người ta, nhưng có ai mà không muốn nghe lời khen ngợi chứ. Bà ưu nhã mỉm cười, khẽ gật đầu với người bán hàng: "Chào đồng chí."

Giang Trường Hải nhìn cô gái kia khen ngợi như vậy, vờ như lơ đãng nói ra: "Chứ gì nữa, bộ đồ này là món quà tôi và mẹ con bé tặng cho con bé mừng chuyện thi đậu cấp một đấy."

"Ai ui, cô bé này giỏi thế á, thi đậu vào cấp một luôn chứ đùa. Đồng chí Giang, anh phúc lớn thật đấy." Người bán hàng nói rồi giơ ngón tay cái về phía Giang Trường Hải.

Giang Trường Hải khoe khoang vợ con nhà mình xong, sau đó mới chỉ vào đủ loại quần áo treo trên tường, quay đầu nói với Tô Uyển Ngọc: "Vợ à, em xem thử mình thích bộ nào. Lần này anh mua thẳng luôn, không phiền em phải làm nữa."

Tô Uyển Ngọc nghe thế thì cười híp cả mắt. Bà chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy liền áo màu trắng có họa tiết hoa nhí: "Anh Hải, anh thấy có đẹp không?"

"Đẹp lắm, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp." Giang Trường Hải liên túc gật gù, ngoại hình vợ ông xinh xắn trắng trẻo, mặc cái gì cũng đẹp cả.

"Em gái, gói bộ váy này lại cho tôi." Giang Trường Hải còn chẳng thèm hỏi gió mà nói thẳng luôn.

"Vâng ạ."

Sau khi mua quần áo xong, Giang Trường Hải lại nhìn qua chỗ bày biện giày da sáng bóng: "Giá giày như nào đây chủ quán?"

"Đồng chí Giang đúng là biết nhìn hàng nha."

Người bán hàng cười thành tiếng: "Giày da chở từ Hải thành tới cả đấy, đều làm từ da trâu hết, đeo vào sẽ không cấn chân đâu. Chất lượng cũng rất tốt, đeo bao lâu cũng không hư được, bán khá đắt hàng. Mấy người thích đôi nào để tôi lấy cho mà xem."

Ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên càng chăm chú không rời, có cô gái nào mà chẳng thích quần áo, giày dép xinh xắn đâu chứ.

Thế là mỗi người chọn một đôi giày da nhỏ, đeo vào chân đi dọc đường, trông vừa Tây vừa đẹp. Đôi giày da này đeo vào thật sự rất thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp nữa.

Mà giá cả đương nhiên cũng đắt. Hai đôi giày da, tốn mất gần hai mươi đồng.

Giang Trường Hải lại vung tay lên hào sảng nói: "Mua!"

Giang Miên Miên xách theo đôi giày nhỏ, trong lòng lệ rơi đầy mắt. Đã nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cô cũng được đeo giày da lại.

Cuối cùng cũng không cần đeo giày vải mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh nữa rồi.

"Cha nó à, anh cũng mua một đôi giày da đi. Ba người chúng ta mỗi người một đôi, sau khi ra cửa thì phong cách Tây hơn hẳn." Tô Uyển Ngọc cũng khuyên ông, dù sao bà cũng xót chồng mình lắm chứ.

Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Giang Miên Miên nhận được ánh mắt từ cha mình, miệng nhỏ cong lên giả vờ bày ra bộ dáng "Đành cố mà làm thôi": "Được, vậy con sẽ cố gắng thi được một trăm điểm."Sau khi ăn uống no nê rồi, Giang Trường Hải dẫn con gái và vợ mình tới cung tiêu xã.Người bán hàng bày bán ở cung tiêu xã, thấy lần này ông không đi một mình thì cười trêu chọc: "Đồng chí Giang, cuối cùng cũng thấy cô vợ với con gái cưng nhà cô rồi ha.". Đọc‎ tru𝔂ệ𝑛‎ chuẩ𝑛‎ khô𝑛g‎ quả𝑛g‎ cáo‎ --‎ 𝗧rU𝙢𝗧r‎ u𝔂𝑒𝑛.VN‎ --"Hèn gì ông cưng như bảo bối như thế. Có vợ con xinh đẹp như tiên nữ thế kia thì ai mà chả cưng."Thấy có người khen vợ và con gái mình xinh đẹp, Giang Trường Hải còn vui hơn khi mình được khen:"Ha ha, em gái, cô có nói đúng lắm đấy. Vợ tôi không những xinh đẹp như tiên mà còn có tay nghề cực tốt. Cô nhìn quần áo con gái tôi mặc này, là vợ tôi tự tay làm hết đó."Có qua có lại mới toại lòng nhau, người bán hàng vẫn nhớ ơn Giang Trường Hải đã giúp mình chuyện phiếu sữa, bây giờ đương nhiên sẽ nói vài câu dỗ ông vui vẻ: "Thật sao? Bộ đồ này đẹp thật đấy, chẳng kém gì thợ may tụi tôi đâu."Tô Uyển Ngọc thấy có người khen tay nghề mình tốt, trong lòng cũng khá vui.Mặc dù bà biết sao mình bằng được thợ may người ta, nhưng có ai mà không muốn nghe lời khen ngợi chứ. Bà ưu nhã mỉm cười, khẽ gật đầu với người bán hàng: "Chào đồng chí."Giang Trường Hải nhìn cô gái kia khen ngợi như vậy, vờ như lơ đãng nói ra: "Chứ gì nữa, bộ đồ này là món quà tôi và mẹ con bé tặng cho con bé mừng chuyện thi đậu cấp một đấy.""Ai ui, cô bé này giỏi thế á, thi đậu vào cấp một luôn chứ đùa. Đồng chí Giang, anh phúc lớn thật đấy." Người bán hàng nói rồi giơ ngón tay cái về phía Giang Trường Hải.Giang Trường Hải khoe khoang vợ con nhà mình xong, sau đó mới chỉ vào đủ loại quần áo treo trên tường, quay đầu nói với Tô Uyển Ngọc: "Vợ à, em xem thử mình thích bộ nào. Lần này anh mua thẳng luôn, không phiền em phải làm nữa."Tô Uyển Ngọc nghe thế thì cười híp cả mắt. Bà chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được một bộ váy liền áo màu trắng có họa tiết hoa nhí: "Anh Hải, anh thấy có đẹp không?""Đẹp lắm, em mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp." Giang Trường Hải liên túc gật gù, ngoại hình vợ ông xinh xắn trắng trẻo, mặc cái gì cũng đẹp cả."Em gái, gói bộ váy này lại cho tôi." Giang Trường Hải còn chẳng thèm hỏi gió mà nói thẳng luôn."Vâng ạ."Sau khi mua quần áo xong, Giang Trường Hải lại nhìn qua chỗ bày biện giày da sáng bóng: "Giá giày như nào đây chủ quán?""Đồng chí Giang đúng là biết nhìn hàng nha."Người bán hàng cười thành tiếng: "Giày da chở từ Hải thành tới cả đấy, đều làm từ da trâu hết, đeo vào sẽ không cấn chân đâu. Chất lượng cũng rất tốt, đeo bao lâu cũng không hư được, bán khá đắt hàng. Mấy người thích đôi nào để tôi lấy cho mà xem."Ánh mắt của Tô Uyển Ngọc và Giang Miên Miên càng chăm chú không rời, có cô gái nào mà chẳng thích quần áo, giày dép xinh xắn đâu chứ.Thế là mỗi người chọn một đôi giày da nhỏ, đeo vào chân đi dọc đường, trông vừa Tây vừa đẹp. Đôi giày da này đeo vào thật sự rất thoải mái, kiểu dáng cũng đẹp nữa.Mà giá cả đương nhiên cũng đắt. Hai đôi giày da, tốn mất gần hai mươi đồng.Giang Trường Hải lại vung tay lên hào sảng nói: "Mua!"Giang Miên Miên xách theo đôi giày nhỏ, trong lòng lệ rơi đầy mắt. Đã nhiều năm vậy rồi, cuối cùng cô cũng được đeo giày da lại.Cuối cùng cũng không cần đeo giày vải mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh nữa rồi."Cha nó à, anh cũng mua một đôi giày da đi. Ba người chúng ta mỗi người một đôi, sau khi ra cửa thì phong cách Tây hơn hẳn." Tô Uyển Ngọc cũng khuyên ông, dù sao bà cũng xót chồng mình lắm chứ.

Chương 95: C95: Mang giày da mới