Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 121: C121: Thằng nhóc thối này chẳng đáng yêu gì cả
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thời tiết hiện nay lạnh như thế, người lớn trẻ con trong nhà đều phải mặc áo bông từ mấy năm trước, không giữ ấm được chút nào. Lỡ như lạnh quá mắc bệnh, tiền thuốc men còn tốn hơn tiền mua bông nhiều.Nhưng người phụ nữ vẫn cố ép giá: "Đồng chí à, chúng tôi ở nông thôn kiếm tiền chẳng dễ, có thể giảm chút tiền cho tôi không, tôi sẽ mua nhiều hơn chút.""Bà chị, giá tôi ra thật sự không đắt lắm. Trời lạnh như này, chúng tôi còn phải đi qua đi lại bán buôn, mà còn chẳng cần phiếu bông. Tôi dám chắc là ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn ai bán mà chị mua được đâu." Giang Trường Hải vội thề thốt nói điêu.Thật ra cũng không tính là nói điêu, bởi vì ông Ngưu cũng bán giá này, mà cả trấn cũng chỉ có hai người họ bán giá này thôi.Ông giấu hàng lâu vậy là để bán giá cao đấy chứ!Người phụ nữ lại liếc mắt xuống nhìn chỗ bông, cắn răng hung hăng nói: "Được, vậy bán tôi năm cân.""Được được, chị chờ chút."Thành công bán cho vị khách đầu tiên, Giang Trường Hải vui vẻ lấy cân đã chuẩn bị sẵn ra, cân năm cân bông.Người phụ nữ nhận bông rồi nói: "Hai người đứng đây chờ chút, tôi về phòng lấy tiền."Bà ta đang quét tuyết ngoài này, đâu có ngờ sẽ mua đồ đâu, vì thế không có tiền trong túi."Được, đi đi, tôi ở đây chờ chị." Dù sao đây cũng là cửa nhà bà ta, Giang Trường Hải chẳng sợ bà ta chạy mất.Người phụ nữ đi vào nhà chưa được mấy phút đã đi ra. Bà ta cầm theo tiền, sau khi đưa Giang Trường Hải bốn đồng năm hào thì định vào nhà, kết quả ông gọi bà ta lại."Bà chị chờ chút.""Hửm? Chuyện gì? Đưa sai số tiền rồi à?" Người phụ nữ quay lại nghi hoặc nhìn Giang Trường Hải.Ông bật cười ha hả nói: "Không có sai, không có sai. Chỉ là tôi muốn nhờ bà chị chút, không biết chị có thể đi hỏi người trong thôn giúp tôi có ai muốn mua bông không, giới thiệu họ tới chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa chị hai hào làm tiền thù lao."Người phụ nữ nó nghe vậy thì đôi mắt sáng rực, còn có chuyện tốt thế này à?Phải biết là thôn họ hàng năm có rất nhiều người không có phiếu bông, không mua được bông mà sốt ruột đấy.Nếu mình qua đó bảo họ có người bán bông thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm kích mình.Hơn nữa còn có thể nhận tiền thù lao thêm từ họ nữa, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn đó. Chỉ là không thể nói cho người bán bông biết được. Đọc truyệ𝘯 chuẩ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo ﹎ 𝖳𝖱 uM𝖳𝖱𝑼Y𝘦N.𝙫𝘯 ﹎Thế là bà ta vội đồng ý: "Được, vậy hai người đứng đây chờ chút nữa, tôi đi hỏi xem có ai muốn mua bông không."Nói rồi hăng hái rồi đi, sợ trễ một giây thôi thì ông sẽ hối hận.Giang Trường Hải thấy mình chỉ dùng nửa cân bông thôi đã tìm được một chân chạy vặt kéo khách, trong lòng rất đắc ý.Còn giở giọng bề trên dạy Úc Thừa: "Nhóc Úc, thấy không, chú Giang của con thông minh nhỉ?Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ ở đây, không cần phí công đi lung tung, cũng không cần sợ có người báo cáo chúng ta, đã có người tự tìm tới cửa mua hàng.""Thông minh." Úc Thừa gật đầu, mặc dù không bằng những người xung quanh cậu, nhưng cũng rất biết suy nghĩ, làm việc lại linh hoạt.Xem ra Cừu Non thông minh nhanh nhạy là di truyền từ cha cô hếết.Thấy phản ứng của cậu bình thản như vậy, Giang Trường Hải nhếch miệng thầm nghĩ thằng nhóc thối này chẳng đáng yêu gì cả.Vẫn là con gái mềm mại thơm tho nhà mình tốt nhất, dù mình làm gì thì con bé cũng sẽ ngưỡng mộ nhìn mình, nói những lời ngọt ngào tâng bốc ông lên trời.Nghĩ tới con gái ngoan ngoãn ngọt ngào của mình, Giang Trường Hải nở một nụ cười ngốc nghếch của người cha."Chú Giang, có người đến kìa."Nghe thấy Úc Thừa nhắc nhở, Giang Trường Hải nhìn qua, chỉ thấy hai người phụ nữ vội vàng chạy qua chỗ họ.
Thời tiết hiện nay lạnh như thế, người lớn trẻ con trong nhà đều phải mặc áo bông từ mấy năm trước, không giữ ấm được chút nào. Lỡ như lạnh quá mắc bệnh, tiền thuốc men còn tốn hơn tiền mua bông nhiều.
Nhưng người phụ nữ vẫn cố ép giá: "Đồng chí à, chúng tôi ở nông thôn kiếm tiền chẳng dễ, có thể giảm chút tiền cho tôi không, tôi sẽ mua nhiều hơn chút."
"Bà chị, giá tôi ra thật sự không đắt lắm. Trời lạnh như này, chúng tôi còn phải đi qua đi lại bán buôn, mà còn chẳng cần phiếu bông. Tôi dám chắc là ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn ai bán mà chị mua được đâu." Giang Trường Hải vội thề thốt nói điêu.
Thật ra cũng không tính là nói điêu, bởi vì ông Ngưu cũng bán giá này, mà cả trấn cũng chỉ có hai người họ bán giá này thôi.
Ông giấu hàng lâu vậy là để bán giá cao đấy chứ!
Người phụ nữ lại liếc mắt xuống nhìn chỗ bông, cắn răng hung hăng nói: "Được, vậy bán tôi năm cân."
"Được được, chị chờ chút."
Thành công bán cho vị khách đầu tiên, Giang Trường Hải vui vẻ lấy cân đã chuẩn bị sẵn ra, cân năm cân bông.
Người phụ nữ nhận bông rồi nói: "Hai người đứng đây chờ chút, tôi về phòng lấy tiền."
Bà ta đang quét tuyết ngoài này, đâu có ngờ sẽ mua đồ đâu, vì thế không có tiền trong túi.
"Được, đi đi, tôi ở đây chờ chị." Dù sao đây cũng là cửa nhà bà ta, Giang Trường Hải chẳng sợ bà ta chạy mất.
Người phụ nữ đi vào nhà chưa được mấy phút đã đi ra. Bà ta cầm theo tiền, sau khi đưa Giang Trường Hải bốn đồng năm hào thì định vào nhà, kết quả ông gọi bà ta lại.
"Bà chị chờ chút."
"Hửm? Chuyện gì? Đưa sai số tiền rồi à?" Người phụ nữ quay lại nghi hoặc nhìn Giang Trường Hải.
Ông bật cười ha hả nói: "Không có sai, không có sai. Chỉ là tôi muốn nhờ bà chị chút, không biết chị có thể đi hỏi người trong thôn giúp tôi có ai muốn mua bông không, giới thiệu họ tới chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa chị hai hào làm tiền thù lao."
Người phụ nữ nó nghe vậy thì đôi mắt sáng rực, còn có chuyện tốt thế này à?
Phải biết là thôn họ hàng năm có rất nhiều người không có phiếu bông, không mua được bông mà sốt ruột đấy.
Nếu mình qua đó bảo họ có người bán bông thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm kích mình.
Hơn nữa còn có thể nhận tiền thù lao thêm từ họ nữa, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn đó. Chỉ là không thể nói cho người bán bông biết được. Đọc truyệ𝘯 chuẩ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo ﹎ 𝖳𝖱 uM𝖳𝖱𝑼Y𝘦N.𝙫𝘯 ﹎
Thế là bà ta vội đồng ý: "Được, vậy hai người đứng đây chờ chút nữa, tôi đi hỏi xem có ai muốn mua bông không."
Nói rồi hăng hái rồi đi, sợ trễ một giây thôi thì ông sẽ hối hận.
Giang Trường Hải thấy mình chỉ dùng nửa cân bông thôi đã tìm được một chân chạy vặt kéo khách, trong lòng rất đắc ý.
Còn giở giọng bề trên dạy Úc Thừa: "Nhóc Úc, thấy không, chú Giang của con thông minh nhỉ?
Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ ở đây, không cần phí công đi lung tung, cũng không cần sợ có người báo cáo chúng ta, đã có người tự tìm tới cửa mua hàng."
"Thông minh." Úc Thừa gật đầu, mặc dù không bằng những người xung quanh cậu, nhưng cũng rất biết suy nghĩ, làm việc lại linh hoạt.
Xem ra Cừu Non thông minh nhanh nhạy là di truyền từ cha cô hếết.
Thấy phản ứng của cậu bình thản như vậy, Giang Trường Hải nhếch miệng thầm nghĩ thằng nhóc thối này chẳng đáng yêu gì cả.
Vẫn là con gái mềm mại thơm tho nhà mình tốt nhất, dù mình làm gì thì con bé cũng sẽ ngưỡng mộ nhìn mình, nói những lời ngọt ngào tâng bốc ông lên trời.
Nghĩ tới con gái ngoan ngoãn ngọt ngào của mình, Giang Trường Hải nở một nụ cười ngốc nghếch của người cha.
"Chú Giang, có người đến kìa."
Nghe thấy Úc Thừa nhắc nhở, Giang Trường Hải nhìn qua, chỉ thấy hai người phụ nữ vội vàng chạy qua chỗ họ.
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… Thời tiết hiện nay lạnh như thế, người lớn trẻ con trong nhà đều phải mặc áo bông từ mấy năm trước, không giữ ấm được chút nào. Lỡ như lạnh quá mắc bệnh, tiền thuốc men còn tốn hơn tiền mua bông nhiều.Nhưng người phụ nữ vẫn cố ép giá: "Đồng chí à, chúng tôi ở nông thôn kiếm tiền chẳng dễ, có thể giảm chút tiền cho tôi không, tôi sẽ mua nhiều hơn chút.""Bà chị, giá tôi ra thật sự không đắt lắm. Trời lạnh như này, chúng tôi còn phải đi qua đi lại bán buôn, mà còn chẳng cần phiếu bông. Tôi dám chắc là ngoại trừ tôi ra thì chẳng còn ai bán mà chị mua được đâu." Giang Trường Hải vội thề thốt nói điêu.Thật ra cũng không tính là nói điêu, bởi vì ông Ngưu cũng bán giá này, mà cả trấn cũng chỉ có hai người họ bán giá này thôi.Ông giấu hàng lâu vậy là để bán giá cao đấy chứ!Người phụ nữ lại liếc mắt xuống nhìn chỗ bông, cắn răng hung hăng nói: "Được, vậy bán tôi năm cân.""Được được, chị chờ chút."Thành công bán cho vị khách đầu tiên, Giang Trường Hải vui vẻ lấy cân đã chuẩn bị sẵn ra, cân năm cân bông.Người phụ nữ nhận bông rồi nói: "Hai người đứng đây chờ chút, tôi về phòng lấy tiền."Bà ta đang quét tuyết ngoài này, đâu có ngờ sẽ mua đồ đâu, vì thế không có tiền trong túi."Được, đi đi, tôi ở đây chờ chị." Dù sao đây cũng là cửa nhà bà ta, Giang Trường Hải chẳng sợ bà ta chạy mất.Người phụ nữ đi vào nhà chưa được mấy phút đã đi ra. Bà ta cầm theo tiền, sau khi đưa Giang Trường Hải bốn đồng năm hào thì định vào nhà, kết quả ông gọi bà ta lại."Bà chị chờ chút.""Hửm? Chuyện gì? Đưa sai số tiền rồi à?" Người phụ nữ quay lại nghi hoặc nhìn Giang Trường Hải.Ông bật cười ha hả nói: "Không có sai, không có sai. Chỉ là tôi muốn nhờ bà chị chút, không biết chị có thể đi hỏi người trong thôn giúp tôi có ai muốn mua bông không, giới thiệu họ tới chỗ tôi. Lát nữa tôi sẽ đưa chị hai hào làm tiền thù lao."Người phụ nữ nó nghe vậy thì đôi mắt sáng rực, còn có chuyện tốt thế này à?Phải biết là thôn họ hàng năm có rất nhiều người không có phiếu bông, không mua được bông mà sốt ruột đấy.Nếu mình qua đó bảo họ có người bán bông thì chắc chắn họ cũng sẽ cảm kích mình.Hơn nữa còn có thể nhận tiền thù lao thêm từ họ nữa, đây quả thực là một mũi tên trúng hai con nhạn đó. Chỉ là không thể nói cho người bán bông biết được. Đọc truyệ𝘯 chuẩ𝘯 khô𝘯g quả𝘯g cáo ﹎ 𝖳𝖱 uM𝖳𝖱𝑼Y𝘦N.𝙫𝘯 ﹎Thế là bà ta vội đồng ý: "Được, vậy hai người đứng đây chờ chút nữa, tôi đi hỏi xem có ai muốn mua bông không."Nói rồi hăng hái rồi đi, sợ trễ một giây thôi thì ông sẽ hối hận.Giang Trường Hải thấy mình chỉ dùng nửa cân bông thôi đã tìm được một chân chạy vặt kéo khách, trong lòng rất đắc ý.Còn giở giọng bề trên dạy Úc Thừa: "Nhóc Úc, thấy không, chú Giang của con thông minh nhỉ?Bây giờ chúng ta chỉ cần chờ ở đây, không cần phí công đi lung tung, cũng không cần sợ có người báo cáo chúng ta, đã có người tự tìm tới cửa mua hàng.""Thông minh." Úc Thừa gật đầu, mặc dù không bằng những người xung quanh cậu, nhưng cũng rất biết suy nghĩ, làm việc lại linh hoạt.Xem ra Cừu Non thông minh nhanh nhạy là di truyền từ cha cô hếết.Thấy phản ứng của cậu bình thản như vậy, Giang Trường Hải nhếch miệng thầm nghĩ thằng nhóc thối này chẳng đáng yêu gì cả.Vẫn là con gái mềm mại thơm tho nhà mình tốt nhất, dù mình làm gì thì con bé cũng sẽ ngưỡng mộ nhìn mình, nói những lời ngọt ngào tâng bốc ông lên trời.Nghĩ tới con gái ngoan ngoãn ngọt ngào của mình, Giang Trường Hải nở một nụ cười ngốc nghếch của người cha."Chú Giang, có người đến kìa."Nghe thấy Úc Thừa nhắc nhở, Giang Trường Hải nhìn qua, chỉ thấy hai người phụ nữ vội vàng chạy qua chỗ họ.