Trời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi…
Chương 148: C148: Có mẹ kế thì sẽ có cha dượng
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Vâng."Tô Uyển Ngọc vừa bóp chân cho ông vừa hỏi: "Cha nó à, có chuyện gì vậy? Không phải đi tìm cậu của thằng bé sao? Sao lại quay về rồi?"Bà cũng để ý thấy tâm trạng của Úc Thừa không tốt, phải biết rằng đứa bé này bình thường mỗi bữa đều có thể ăn ba, bốn bát cơm.Giang Trường Hải nghe xong, tinh thần nổi lên, bắt đầu nói xấu: "Ai, em không biết đâu, nông trường Hoa Trung đó cực kỳ xa. Ở bên trong cùng của khe núi bên kia. Chưa nói đến phải đi ba, bốn tiếng đồng hồ, còn suýt chút nữa thì đi nhầm hướng. Nếu không phải sau đó bọn anh gặp được người dân địa phương, để người đó dẫn đường giúp thì e rằng bọn anh còn không tìm được nông trường Hoa Trung đó.""Hẻo lánh đến vậy à?"Ánh mắt Tô Uyển Ngọc kinh ngạc, Úc Thừa là người ở Thủ Đô sao lại có một người họ hàng ở xa như vậy?Nhưng đây là chuyện nhà của người khác, bà cũng không hỏi ra.Người hiểu rõ bối cảnh thời đại là Giang Miên Miên thì lại có một suy đoán đại khái ở trong lòng.Nếu thật sự là như vậy, Úc Thừa có lẽ là rất buồn."Còn không phải sao? Hơn nữa điều kiện ở nơi đó rất kém cỏi, cái gì cũng không có. Cậu của Úc Thừa gầy như que củi vậy, chân còn bị què. Có điều tuy rằng cuộc sống của ông ta không tốt, nhưng nhìn cách làm việc nói chuyện của ông ta thì biết rằng đây là một phần tử tri thức cao cấp. Phong thái đó không hề thua kém lãnh đạo trên trấn của chúng ta."Giang Trường Hải nói xong bỗng nhiên cười một cách thần bí với hai người. Lấy một xấp tiền và phiếu dày cộp từ trong chiếc túi khác ra: "Nhìn xem, đây là cái gì?"Tô Uyển Ngọc lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Anh Hải, tiền này ở đâu ra?"Giang Trường Hải đắc ý nói: "Đây là tiền mà cậu của Úc Thừa cho, hai trăm đồng chẵn đấy."Sau đó lại thổn thức: "Hai mẹ con không biết rằng cuộc sống của cậu Úc Thừa là như thế nào đâu? Áo bông trên người đã thủng đến vài lỗ rồi. Kết quả vừa nghe đến việc anh cứu Úc Thừa từ dưới sông lên, không nói hai lời liền đem toàn bộ gia sản ra đều cảm ơn anh."Tô Uyển Ngọc vừa nghe xong, nhìn xấp tiền trên tay cũng không còn cảm thấy vui vẻ kích động như vừa rồi nữa.Giang Trường Hải: "Đứa bé Úc Thừa này cũng là số khổ. Nghe hai cậu cháu bọn họ nói chuyện, khi Úc Thừa còn rất nhỏ thì mẹ ruột của thằng bé qua đời, từ nhỏ đã kiếm ăn dưới tay mẹ kế."Uyển Ngọc có chút không dám tin. Nhìn thế nào thì Úc Thừa cũng không giống một đứa trẻ bị mẹ kế ngược đãi từ nhỏ mà?Cách ăn nói, cử chỉ và ánh mắt am hiểu đã lộ ra từ nhỏ đó, vừa nhìn đã biết được nuôi trong một gia đình phú quý.Nhưng cũng là người làm cha mẹ, bà nhanh chóng hiểu ra. Người mẹ kế thông minh một chút thì sẽ không cắt xén ăn mặc ở bên ngoài."Mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Tính cách của đứa bé này lãnh đạm ít nói như vậy, thường ngày chắc chắn là không được cha mẹ yêu quý nên mới biến thành như vậy."Giang Miên Miên vẫn luôn yên lặng lắng nghe ở bên cạnh mấp máy môi, nhớ lại những chuyện ở kiếp trước của mình.Cha mẹ cô cũng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, đồng thời nhanh chóng xây dựng lại gia đình mới.Từ đó về sau, cho dù cô ở đâu cũng là một kẻ dư thừa.Cô không còn cha mẹ thuộc về mình nữa.Tuy rằng cha mẹ để lại cho cô rất nhiều bất động sản, không khiến cô lo cái ăn cái mặc. Nhưng sự cô đơn trong lòng vẫn luôn ở bên cạnh cô.Cho đến khi cô đến nơi này, có cha mẹ yêu thương mình, mới cảm nhận được tình thân đã lâu không có được, nội tâm đã từng cô quạnh được tình yêu lấp đầy.Vậy nên cô có thể đồng cảm một cách sâu sắc với tình cảnh của Úc Thừa, vậy là lập tức nhảy từ trên giường xuống: "Con đi gọi anh ấy về phòng."
"Vâng."
Tô Uyển Ngọc vừa bóp chân cho ông vừa hỏi: "Cha nó à, có chuyện gì vậy? Không phải đi tìm cậu của thằng bé sao? Sao lại quay về rồi?"
Bà cũng để ý thấy tâm trạng của Úc Thừa không tốt, phải biết rằng đứa bé này bình thường mỗi bữa đều có thể ăn ba, bốn bát cơm.
Giang Trường Hải nghe xong, tinh thần nổi lên, bắt đầu nói xấu: "Ai, em không biết đâu, nông trường Hoa Trung đó cực kỳ xa. Ở bên trong cùng của khe núi bên kia. Chưa nói đến phải đi ba, bốn tiếng đồng hồ, còn suýt chút nữa thì đi nhầm hướng. Nếu không phải sau đó bọn anh gặp được người dân địa phương, để người đó dẫn đường giúp thì e rằng bọn anh còn không tìm được nông trường Hoa Trung đó."
"Hẻo lánh đến vậy à?"
Ánh mắt Tô Uyển Ngọc kinh ngạc, Úc Thừa là người ở Thủ Đô sao lại có một người họ hàng ở xa như vậy?
Nhưng đây là chuyện nhà của người khác, bà cũng không hỏi ra.
Người hiểu rõ bối cảnh thời đại là Giang Miên Miên thì lại có một suy đoán đại khái ở trong lòng.
Nếu thật sự là như vậy, Úc Thừa có lẽ là rất buồn.
"Còn không phải sao? Hơn nữa điều kiện ở nơi đó rất kém cỏi, cái gì cũng không có. Cậu của Úc Thừa gầy như que củi vậy, chân còn bị què. Có điều tuy rằng cuộc sống của ông ta không tốt, nhưng nhìn cách làm việc nói chuyện của ông ta thì biết rằng đây là một phần tử tri thức cao cấp. Phong thái đó không hề thua kém lãnh đạo trên trấn của chúng ta."
Giang Trường Hải nói xong bỗng nhiên cười một cách thần bí với hai người. Lấy một xấp tiền và phiếu dày cộp từ trong chiếc túi khác ra: "Nhìn xem, đây là cái gì?"
Tô Uyển Ngọc lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Anh Hải, tiền này ở đâu ra?"
Giang Trường Hải đắc ý nói: "Đây là tiền mà cậu của Úc Thừa cho, hai trăm đồng chẵn đấy."
Sau đó lại thổn thức: "Hai mẹ con không biết rằng cuộc sống của cậu Úc Thừa là như thế nào đâu? Áo bông trên người đã thủng đến vài lỗ rồi. Kết quả vừa nghe đến việc anh cứu Úc Thừa từ dưới sông lên, không nói hai lời liền đem toàn bộ gia sản ra đều cảm ơn anh."
Tô Uyển Ngọc vừa nghe xong, nhìn xấp tiền trên tay cũng không còn cảm thấy vui vẻ kích động như vừa rồi nữa.
Giang Trường Hải: "Đứa bé Úc Thừa này cũng là số khổ. Nghe hai cậu cháu bọn họ nói chuyện, khi Úc Thừa còn rất nhỏ thì mẹ ruột của thằng bé qua đời, từ nhỏ đã kiếm ăn dưới tay mẹ kế."
Uyển Ngọc có chút không dám tin. Nhìn thế nào thì Úc Thừa cũng không giống một đứa trẻ bị mẹ kế ngược đãi từ nhỏ mà?
Cách ăn nói, cử chỉ và ánh mắt am hiểu đã lộ ra từ nhỏ đó, vừa nhìn đã biết được nuôi trong một gia đình phú quý.
Nhưng cũng là người làm cha mẹ, bà nhanh chóng hiểu ra. Người mẹ kế thông minh một chút thì sẽ không cắt xén ăn mặc ở bên ngoài.
"Mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Tính cách của đứa bé này lãnh đạm ít nói như vậy, thường ngày chắc chắn là không được cha mẹ yêu quý nên mới biến thành như vậy."
Giang Miên Miên vẫn luôn yên lặng lắng nghe ở bên cạnh mấp máy môi, nhớ lại những chuyện ở kiếp trước của mình.
Cha mẹ cô cũng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, đồng thời nhanh chóng xây dựng lại gia đình mới.
Từ đó về sau, cho dù cô ở đâu cũng là một kẻ dư thừa.
Cô không còn cha mẹ thuộc về mình nữa.
Tuy rằng cha mẹ để lại cho cô rất nhiều bất động sản, không khiến cô lo cái ăn cái mặc. Nhưng sự cô đơn trong lòng vẫn luôn ở bên cạnh cô.
Cho đến khi cô đến nơi này, có cha mẹ yêu thương mình, mới cảm nhận được tình thân đã lâu không có được, nội tâm đã từng cô quạnh được tình yêu lấp đầy.
Vậy nên cô có thể đồng cảm một cách sâu sắc với tình cảnh của Úc Thừa, vậy là lập tức nhảy từ trên giường xuống: "Con đi gọi anh ấy về phòng."
Thập Niên 70: Gia Đình Cực PhẩmTác giả: Nguyệt Hạ Thư NgốcTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhTrời chạng vạng bảy giờ tối, người dân lao động cần cù trong thôn Thạch Kiều cả người mồ hôi đầm đìa vẫn ở trong đất, giống như không cảm giác được nhiệt độ nóng bức của mùa hè muốn đem người nướng chín. Giang Miên Miên ở bờ sông ngâm chân nhưng thực sự quá nóng, cô chỉ muốn cởi hết quần áo ngâm mình ở trong sông mà trải qua hết mùa hè. Những lúc như thế này cô vô cùng hoài niệm máy điều hòa không khí của xã hội hiện đại. Nhưng niên đại này đừng nói là máy điều hòa, ngay cả việc muốn ăn một cây kem đá cũng là xa xỉ. Đột nhiên, từ bụi cây phía sau có một người nhảy ra, to giọng chất vấn: "Nhìn một chút xem là con bé nào lại lười biếng. "Giang Miên Miên một chút cũng không bị hù dọa, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ủ dột trong nháy mắt toát ra ánh sáng: "Cha, mọi người làm xong rồi sao?"Tất nhiên cha cô có thể lại kiếm cớ rời đi trước thời gian. Quả nhiên, Giang Trường Hải cà lơ phất phơ khoát tay chặn lại: "Không có đâu, cha trở về đi nhà xí, tuy nhiên cũng sắp xong rồi. "Ở nhà nghỉ ngơi… "Vâng."Tô Uyển Ngọc vừa bóp chân cho ông vừa hỏi: "Cha nó à, có chuyện gì vậy? Không phải đi tìm cậu của thằng bé sao? Sao lại quay về rồi?"Bà cũng để ý thấy tâm trạng của Úc Thừa không tốt, phải biết rằng đứa bé này bình thường mỗi bữa đều có thể ăn ba, bốn bát cơm.Giang Trường Hải nghe xong, tinh thần nổi lên, bắt đầu nói xấu: "Ai, em không biết đâu, nông trường Hoa Trung đó cực kỳ xa. Ở bên trong cùng của khe núi bên kia. Chưa nói đến phải đi ba, bốn tiếng đồng hồ, còn suýt chút nữa thì đi nhầm hướng. Nếu không phải sau đó bọn anh gặp được người dân địa phương, để người đó dẫn đường giúp thì e rằng bọn anh còn không tìm được nông trường Hoa Trung đó.""Hẻo lánh đến vậy à?"Ánh mắt Tô Uyển Ngọc kinh ngạc, Úc Thừa là người ở Thủ Đô sao lại có một người họ hàng ở xa như vậy?Nhưng đây là chuyện nhà của người khác, bà cũng không hỏi ra.Người hiểu rõ bối cảnh thời đại là Giang Miên Miên thì lại có một suy đoán đại khái ở trong lòng.Nếu thật sự là như vậy, Úc Thừa có lẽ là rất buồn."Còn không phải sao? Hơn nữa điều kiện ở nơi đó rất kém cỏi, cái gì cũng không có. Cậu của Úc Thừa gầy như que củi vậy, chân còn bị què. Có điều tuy rằng cuộc sống của ông ta không tốt, nhưng nhìn cách làm việc nói chuyện của ông ta thì biết rằng đây là một phần tử tri thức cao cấp. Phong thái đó không hề thua kém lãnh đạo trên trấn của chúng ta."Giang Trường Hải nói xong bỗng nhiên cười một cách thần bí với hai người. Lấy một xấp tiền và phiếu dày cộp từ trong chiếc túi khác ra: "Nhìn xem, đây là cái gì?"Tô Uyển Ngọc lập tức ngồi dậy, ngạc nhiên hỏi: "Anh Hải, tiền này ở đâu ra?"Giang Trường Hải đắc ý nói: "Đây là tiền mà cậu của Úc Thừa cho, hai trăm đồng chẵn đấy."Sau đó lại thổn thức: "Hai mẹ con không biết rằng cuộc sống của cậu Úc Thừa là như thế nào đâu? Áo bông trên người đã thủng đến vài lỗ rồi. Kết quả vừa nghe đến việc anh cứu Úc Thừa từ dưới sông lên, không nói hai lời liền đem toàn bộ gia sản ra đều cảm ơn anh."Tô Uyển Ngọc vừa nghe xong, nhìn xấp tiền trên tay cũng không còn cảm thấy vui vẻ kích động như vừa rồi nữa.Giang Trường Hải: "Đứa bé Úc Thừa này cũng là số khổ. Nghe hai cậu cháu bọn họ nói chuyện, khi Úc Thừa còn rất nhỏ thì mẹ ruột của thằng bé qua đời, từ nhỏ đã kiếm ăn dưới tay mẹ kế."Uyển Ngọc có chút không dám tin. Nhìn thế nào thì Úc Thừa cũng không giống một đứa trẻ bị mẹ kế ngược đãi từ nhỏ mà?Cách ăn nói, cử chỉ và ánh mắt am hiểu đã lộ ra từ nhỏ đó, vừa nhìn đã biết được nuôi trong một gia đình phú quý.Nhưng cũng là người làm cha mẹ, bà nhanh chóng hiểu ra. Người mẹ kế thông minh một chút thì sẽ không cắt xén ăn mặc ở bên ngoài."Mọi người đều nói có mẹ kế thì sẽ có cha dượng. Tính cách của đứa bé này lãnh đạm ít nói như vậy, thường ngày chắc chắn là không được cha mẹ yêu quý nên mới biến thành như vậy."Giang Miên Miên vẫn luôn yên lặng lắng nghe ở bên cạnh mấp máy môi, nhớ lại những chuyện ở kiếp trước của mình.Cha mẹ cô cũng ly hôn khi cô còn rất nhỏ, đồng thời nhanh chóng xây dựng lại gia đình mới.Từ đó về sau, cho dù cô ở đâu cũng là một kẻ dư thừa.Cô không còn cha mẹ thuộc về mình nữa.Tuy rằng cha mẹ để lại cho cô rất nhiều bất động sản, không khiến cô lo cái ăn cái mặc. Nhưng sự cô đơn trong lòng vẫn luôn ở bên cạnh cô.Cho đến khi cô đến nơi này, có cha mẹ yêu thương mình, mới cảm nhận được tình thân đã lâu không có được, nội tâm đã từng cô quạnh được tình yêu lấp đầy.Vậy nên cô có thể đồng cảm một cách sâu sắc với tình cảnh của Úc Thừa, vậy là lập tức nhảy từ trên giường xuống: "Con đi gọi anh ấy về phòng."