Tôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm…
Chương 13: Chương 13
Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Khi cô gái đó đi qua tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói: "Ngủ một giấc thỏa mái, dễ chịu mà vẫn kiếm được nhiều tiền như vậy, thật là tốt.Mình có thể mua cặp sách cho em gái và chữa bệnh cho bà được rồi..."Cô gái cười thỏa mãn, bóng dáng cứ xa dần rồi khuất đi theo ánh nắng mặt trời.Tôi cười khổ: Tôi phải ở cùng ma, còn cô ấy thì được nhận tiền!Thôi được rồi, dù sao thì số tiền kia đối với cô ấy cũng rất quan trọng.Vào nhà máy, tôi nghe người ta nói Trương Thiên Thụ bị giáng chức xuống trông coi nhà kho, mẹ hắn là Trương Mỹ Lệ cũng vì thế mà náo loạn phòng tổng giám đốc, "Từ Hi Thái Hậu" nhà tôi cũng không sợ bà ta, cùng lắm thì bỏ ra một ít cổ phần là được.Tới giờ ăn cơm, toàn bộ công nhân trong xưởng đều bàn tán về vấn đề này, khiến nhà ăn trở nên rất náo nhiệt, chỉ là mọi người vừa nhìn thấy tôi thì cúi đầu ngậm miệng lại.Thì ra nữ chính của cái tin tức giải trí này lại chính là tôi? Tôi xấu hổ rời khỏi nhà ăn.Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Là Liên Kiều Sinh, hắn đưa lưng về phía tôi, đứng ở góc tường.Tôi đi qua đó, nắm lấy bả vai của hắn, "Nước mũi, anh ở chỗ này làm cái gì thế?"Tôi nhìn Liên Kiều Sinh, vẻ mặt hắn đờ đẫn, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.Mà phía trước ngoài chiếc cửa sắt ra thì chẳng còn gì khác.Sao chỉ trong một đêm mà tinh thần hắn lại sa sút như vậy?Thấy hắn không để ý đến tôi, tôi liền gọi hắn thêm vài lần nữa, hắn mới chậm rãi nhìn tôi."Lôi Lôi, em đến đây lúc nào thế?" Nhìn thấy tôi thì hắn giật mình, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì đó, một tay hắn ôm eo tôi, một tay chỉ vào phía cửa sắt nói: "Đúng rồi, cô ấy chính là người mà tôi đã nói với em, thế nào? Đẹp chứ?" Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, không đẹp bằng em."Tôi sợ hãi nhìn theo hướng hắn chỉ.Rõ ràng không có ai mà?Tôi thầm nghĩ: Liên Kiều Sinh bị điên hay là bị ma ám rồi?Tôi giơ tay, bất ngờ tát một phát vào mặt hắn, tôi đánh hắn không phải vì hắn ôm tôi, mà tôi muốn đánh cho hắn tỉnh táo lại."Anh chưa tỉnh ngủ à? Chỗ kia làm gì có ai?"Nghe tôi nói thế, hắn quay đầu nhìn lại, khó hiểu nói: "Ơ, người đâu rồi? Vừa nãy tôi còn thấy cô ấy ở đây mà!"Tôi giơ lên tay lên cảnh cáo hắn: "Có phải anh muốn ăn thêm vài cái tát nữa không?"Hắn theo phản xạ, dùng tay che mặt lại, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như trước kia, cười nói: "Ghen rồi phải không?" Sau đó hắn lại duỗi tay ôm tôi."Tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy rồi, sao em còn chưa tin tôi? Cô ấy là một người đáng thương, tôi chỉ muốn xem cô ấy có cần tôi giúp gì không thôi."Cái gì mà tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy? Như vậy là cái quái gì?Tôi đỡ trán hỏi trời, đánh nhẹ vào người hắn."Tối hôm qua tôi có ở cùng một người đàn ông, nhưng người đó không phải là anh." Tôi lại đánh vào người hắn phát nữa khiến hắn tránh không kịp."Tôi thấy anh tới giờ đi uống thuốc rồi đó."Nghe tôi nói vậy, Liên Kiều Sinh liền tức giận, đè chặt tay tôi lên cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, hắn phẫn nộ quát: "Sao em lại không chịu thừa nhận? Rõ ràng là em dụ dỗ tôi, bây giờ...!Bây giờ thì trở mặt, không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Phụ nữ các người đều như vậy, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..."Liên Kiều Sinh nói những lời này thật sự là không đâu vào đâu, giờ phút này hắn rất khác, bộ dáng vô cùng b**n th**, làm tôi sợ hãi."Nước mũi, anh điên rồi à! Anh làm tôi đau rồi, mau thả tôi ra." Tôi dùng sức giãy giụa, nhưng lại không đấu lại được sức lực mạnh mẽ của hắn, bị hắn kìm chặt đến nỗi tôi không thể động đậy.Làm sao bây giờ? Tay chân không thể nhúc nhích, bây giờ tôi chỉ có thể dùng đầu đánh hắn.
Khi cô gái đó đi qua tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói: "Ngủ một giấc thỏa mái, dễ chịu mà vẫn kiếm được nhiều tiền như vậy, thật là tốt.
Mình có thể mua cặp sách cho em gái và chữa bệnh cho bà được rồi..."
Cô gái cười thỏa mãn, bóng dáng cứ xa dần rồi khuất đi theo ánh nắng mặt trời.
Tôi cười khổ: Tôi phải ở cùng ma, còn cô ấy thì được nhận tiền!
Thôi được rồi, dù sao thì số tiền kia đối với cô ấy cũng rất quan trọng.
Vào nhà máy, tôi nghe người ta nói Trương Thiên Thụ bị giáng chức xuống trông coi nhà kho, mẹ hắn là Trương Mỹ Lệ cũng vì thế mà náo loạn phòng tổng giám đốc, "Từ Hi Thái Hậu" nhà tôi cũng không sợ bà ta, cùng lắm thì bỏ ra một ít cổ phần là được.
Tới giờ ăn cơm, toàn bộ công nhân trong xưởng đều bàn tán về vấn đề này, khiến nhà ăn trở nên rất náo nhiệt, chỉ là mọi người vừa nhìn thấy tôi thì cúi đầu ngậm miệng lại.
Thì ra nữ chính của cái tin tức giải trí này lại chính là tôi? Tôi xấu hổ rời khỏi nhà ăn.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là Liên Kiều Sinh, hắn đưa lưng về phía tôi, đứng ở góc tường.
Tôi đi qua đó, nắm lấy bả vai của hắn, "Nước mũi, anh ở chỗ này làm cái gì thế?"
Tôi nhìn Liên Kiều Sinh, vẻ mặt hắn đờ đẫn, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.
Mà phía trước ngoài chiếc cửa sắt ra thì chẳng còn gì khác.
Sao chỉ trong một đêm mà tinh thần hắn lại sa sút như vậy?
Thấy hắn không để ý đến tôi, tôi liền gọi hắn thêm vài lần nữa, hắn mới chậm rãi nhìn tôi.
"Lôi Lôi, em đến đây lúc nào thế?" Nhìn thấy tôi thì hắn giật mình, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì đó, một tay hắn ôm eo tôi, một tay chỉ vào phía cửa sắt nói: "Đúng rồi, cô ấy chính là người mà tôi đã nói với em, thế nào? Đẹp chứ?" Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, không đẹp bằng em."
Tôi sợ hãi nhìn theo hướng hắn chỉ.
Rõ ràng không có ai mà?
Tôi thầm nghĩ: Liên Kiều Sinh bị điên hay là bị ma ám rồi?
Tôi giơ tay, bất ngờ tát một phát vào mặt hắn, tôi đánh hắn không phải vì hắn ôm tôi, mà tôi muốn đánh cho hắn tỉnh táo lại.
"Anh chưa tỉnh ngủ à? Chỗ kia làm gì có ai?"
Nghe tôi nói thế, hắn quay đầu nhìn lại, khó hiểu nói: "Ơ, người đâu rồi? Vừa nãy tôi còn thấy cô ấy ở đây mà!"
Tôi giơ lên tay lên cảnh cáo hắn: "Có phải anh muốn ăn thêm vài cái tát nữa không?"
Hắn theo phản xạ, dùng tay che mặt lại, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như trước kia, cười nói: "Ghen rồi phải không?" Sau đó hắn lại duỗi tay ôm tôi.
"Tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy rồi, sao em còn chưa tin tôi? Cô ấy là một người đáng thương, tôi chỉ muốn xem cô ấy có cần tôi giúp gì không thôi."
Cái gì mà tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy? Như vậy là cái quái gì?
Tôi đỡ trán hỏi trời, đánh nhẹ vào người hắn.
"Tối hôm qua tôi có ở cùng một người đàn ông, nhưng người đó không phải là anh." Tôi lại đánh vào người hắn phát nữa khiến hắn tránh không kịp.
"Tôi thấy anh tới giờ đi uống thuốc rồi đó."
Nghe tôi nói vậy, Liên Kiều Sinh liền tức giận, đè chặt tay tôi lên cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, hắn phẫn nộ quát: "Sao em lại không chịu thừa nhận? Rõ ràng là em dụ dỗ tôi, bây giờ...!Bây giờ thì trở mặt, không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Phụ nữ các người đều như vậy, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..."
Liên Kiều Sinh nói những lời này thật sự là không đâu vào đâu, giờ phút này hắn rất khác, bộ dáng vô cùng b**n th**, làm tôi sợ hãi.
"Nước mũi, anh điên rồi à! Anh làm tôi đau rồi, mau thả tôi ra." Tôi dùng sức giãy giụa, nhưng lại không đấu lại được sức lực mạnh mẽ của hắn, bị hắn kìm chặt đến nỗi tôi không thể động đậy.
Làm sao bây giờ? Tay chân không thể nhúc nhích, bây giờ tôi chỉ có thể dùng đầu đánh hắn.
Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Khi cô gái đó đi qua tôi, tôi nghe thấy cô ấy nói: "Ngủ một giấc thỏa mái, dễ chịu mà vẫn kiếm được nhiều tiền như vậy, thật là tốt.Mình có thể mua cặp sách cho em gái và chữa bệnh cho bà được rồi..."Cô gái cười thỏa mãn, bóng dáng cứ xa dần rồi khuất đi theo ánh nắng mặt trời.Tôi cười khổ: Tôi phải ở cùng ma, còn cô ấy thì được nhận tiền!Thôi được rồi, dù sao thì số tiền kia đối với cô ấy cũng rất quan trọng.Vào nhà máy, tôi nghe người ta nói Trương Thiên Thụ bị giáng chức xuống trông coi nhà kho, mẹ hắn là Trương Mỹ Lệ cũng vì thế mà náo loạn phòng tổng giám đốc, "Từ Hi Thái Hậu" nhà tôi cũng không sợ bà ta, cùng lắm thì bỏ ra một ít cổ phần là được.Tới giờ ăn cơm, toàn bộ công nhân trong xưởng đều bàn tán về vấn đề này, khiến nhà ăn trở nên rất náo nhiệt, chỉ là mọi người vừa nhìn thấy tôi thì cúi đầu ngậm miệng lại.Thì ra nữ chính của cái tin tức giải trí này lại chính là tôi? Tôi xấu hổ rời khỏi nhà ăn.Bỗng nhiên tôi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.Là Liên Kiều Sinh, hắn đưa lưng về phía tôi, đứng ở góc tường.Tôi đi qua đó, nắm lấy bả vai của hắn, "Nước mũi, anh ở chỗ này làm cái gì thế?"Tôi nhìn Liên Kiều Sinh, vẻ mặt hắn đờ đẫn, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước.Mà phía trước ngoài chiếc cửa sắt ra thì chẳng còn gì khác.Sao chỉ trong một đêm mà tinh thần hắn lại sa sút như vậy?Thấy hắn không để ý đến tôi, tôi liền gọi hắn thêm vài lần nữa, hắn mới chậm rãi nhìn tôi."Lôi Lôi, em đến đây lúc nào thế?" Nhìn thấy tôi thì hắn giật mình, sau đó dường như nhớ tới chuyện gì đó, một tay hắn ôm eo tôi, một tay chỉ vào phía cửa sắt nói: "Đúng rồi, cô ấy chính là người mà tôi đã nói với em, thế nào? Đẹp chứ?" Nói xong hắn lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà, không đẹp bằng em."Tôi sợ hãi nhìn theo hướng hắn chỉ.Rõ ràng không có ai mà?Tôi thầm nghĩ: Liên Kiều Sinh bị điên hay là bị ma ám rồi?Tôi giơ tay, bất ngờ tát một phát vào mặt hắn, tôi đánh hắn không phải vì hắn ôm tôi, mà tôi muốn đánh cho hắn tỉnh táo lại."Anh chưa tỉnh ngủ à? Chỗ kia làm gì có ai?"Nghe tôi nói thế, hắn quay đầu nhìn lại, khó hiểu nói: "Ơ, người đâu rồi? Vừa nãy tôi còn thấy cô ấy ở đây mà!"Tôi giơ lên tay lên cảnh cáo hắn: "Có phải anh muốn ăn thêm vài cái tát nữa không?"Hắn theo phản xạ, dùng tay che mặt lại, khôi phục lại bộ dáng cà lơ phất phơ như trước kia, cười nói: "Ghen rồi phải không?" Sau đó hắn lại duỗi tay ôm tôi."Tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy rồi, sao em còn chưa tin tôi? Cô ấy là một người đáng thương, tôi chỉ muốn xem cô ấy có cần tôi giúp gì không thôi."Cái gì mà tối hôm qua chúng ta đều đã như vậy? Như vậy là cái quái gì?Tôi đỡ trán hỏi trời, đánh nhẹ vào người hắn."Tối hôm qua tôi có ở cùng một người đàn ông, nhưng người đó không phải là anh." Tôi lại đánh vào người hắn phát nữa khiến hắn tránh không kịp."Tôi thấy anh tới giờ đi uống thuốc rồi đó."Nghe tôi nói vậy, Liên Kiều Sinh liền tức giận, đè chặt tay tôi lên cửa sắt, phát ra âm thanh chói tai, hắn phẫn nộ quát: "Sao em lại không chịu thừa nhận? Rõ ràng là em dụ dỗ tôi, bây giờ...!Bây giờ thì trở mặt, không muốn chịu trách nhiệm đúng không? Phụ nữ các người đều như vậy, không biết xấu hổ, không biết xấu hổ..."Liên Kiều Sinh nói những lời này thật sự là không đâu vào đâu, giờ phút này hắn rất khác, bộ dáng vô cùng b**n th**, làm tôi sợ hãi."Nước mũi, anh điên rồi à! Anh làm tôi đau rồi, mau thả tôi ra." Tôi dùng sức giãy giụa, nhưng lại không đấu lại được sức lực mạnh mẽ của hắn, bị hắn kìm chặt đến nỗi tôi không thể động đậy.Làm sao bây giờ? Tay chân không thể nhúc nhích, bây giờ tôi chỉ có thể dùng đầu đánh hắn.