Tôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm…
Chương 32: Chương 32
Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Thế nhưng tôi không hiểu, Hạ Khải Phong đã từng đã nói với tôi, chỉ khi ma làm phép thì con người mới nhìn thấy dáng vẻ của hồn ma đấy.Nếu không thì người bình thường sẽ không bao giờ nhìn thấy.Hơn nữa còn có một điều kiện tiên quyết chính là con ma đó phải có pháp lực.Nhưng loại ma kia quá mức bình thường, nhìn không ra nó có thể có pháp lực.Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới bệnh viện.Trước kia sao không thấy ma? Chẳng lẽ đây là "con mắt âm dương" trong truyền thuyết?Tại sao đột nhiên tôi lại có "mắt âm dương"?Tôi có trăm ngàn câu hỏi nhưng không thể giải thích.Tôi lấy một chai nước khoáng trong ba lô ra uống vài ngụm để lấy lại bình tĩnh.Bên cạnh tôi cũng có rất nhiều người phụ nữ đang ngồi chờ bác sĩ gọi tên.Uống nước xong, tôi lau mồ hôi trên trán rồi hít một hơi thật sâu.Bỗng nhiên có một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, nói: "Xin hỏi, có thể cho tôi xin một ít nước được không? Tôi muốn hòa chút sữa bột cho thằng bé."Nước khoáng rất lạnh nếu dùng để hòa với sữa bột thì không tốt mà? Tôi muốn nói suy nghĩ của mình cho cô ấy biết.Tôi quay đầu lại.Tóc tai cô ấy bù xù, sắc mặt tái nhợt.Trên người có một vết mổ dài ở bụng chưa được khâu lại.Quần áo bệnh nhân trên người cô ấy, đặc biệt là nửa người dưới đã bị nhiễm máu đỏ thẫm, trông rất kinh khủng.Mà nhất làm cho người ta sởn gai ốc nhất chính là đứa bé tròng lòng cổ.Đứa bé kia dường như mới được lấy ra từ cổ t* c*ng.Toàn thân đỏ bừng dính đầy chất nhầy.Tôi thật sự muốn khóc.Thấy cô ấy kia còn muốn lấy chai nước trên tay tôi, tôi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn run rẩy cầm chai nước khoáng đưa cho cô ấy.Cô ấy cúi đầu nói với đứa bé: "Bảo Bảo, mau cảm ơn cô đi!"Đứa bé trừng mắt nhìn tôi, không nói gì.Dọa tôi sởn cả gai ốc, cô ấy lại ngẩng đầu nói với tôi: "Nó nói cám ơn!"Tôi khóc không ra nước mắt, nói: "Không cần khách khí!"Con ma nữ kia cầm lấy chai nước khoáng và bình sữa bột, từ từ đổ bột và nước vàtrong miệng đứa bé.Đứa bé phát ra tiếng: "Ực Ực", nuốt xuống một cách khókhăn.Nơi này không nên ở lâu, tôi cần phải tranh thủ thời gian rời đi!Tôi run rẩy đứng lên, đang phi như bay thì đúng lúc này y tá lại gọi tên tôi, thúc giục tôi nhanh chóng vào khám bệnh.Con ma nữ ở đằng sau tôi nói: "Đến phiên cô kìa."Tôi khóc không ra nước mắt.Được rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp ma.Cô ta cũng chỉ là một con ma bình thường thôi.Tôi đẩy cửa đi vào.Sau lưng lại truyền đến tiếng nói của con ma nữ kia: "Không thể phá thai nha! Sẽ gặp báo ứng đấy, mẹ vào Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau..."Tôi hít một hơi thật sâu.Con ma nữ kia đang nói chính bản thân cổ.Có thể việc tôi sắp làm cô ta cũng từng làm qua.Tôi buồn bực đi vào trong phòng.Một tiếng sau...Tôi nhìn tấm ảnh siêu âm, đầu óc mờ mịt, rối tung.Bác sĩ nói đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh.Nhịp tim hoạt động rất kinh người.Ông ta còn nói từ lúc làm bác sĩ đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một đứa trẻ khỏe mạnh như thế.Ông ta hỏi tôi cha của đứa bé có đi cùng tôi hay không? Muốn giữ hay bỏ đứa bé?Tôi nghĩ một lúc rồi vỗ bàn đứng lên, hung ác nói: "Tôi muốn phẫu thuật phá thai."Rất nhanh ca phẫu thuật đã được sắp xếp ổn thỏa.Bác sĩ nói phẫu thuật rất tổn hại cơ thể nên cho tôi một liều thuốc phá thai.Tôi liền bảo y tá tăng thêm liều lượng thuốc cho tôi nhưng cô y tá lại trừng mắt nhìn tôi nói: "Không cần đứa nhỏ thì thôi, ngay cả tính mạng của mình cũng không muốn nữa à?"
Thế nhưng tôi không hiểu, Hạ Khải Phong đã từng đã nói với tôi, chỉ khi ma làm phép thì con người mới nhìn thấy dáng vẻ của hồn ma đấy.
Nếu không thì người bình thường sẽ không bao giờ nhìn thấy.
Hơn nữa còn có một điều kiện tiên quyết chính là con ma đó phải có pháp lực.
Nhưng loại ma kia quá mức bình thường, nhìn không ra nó có thể có pháp lực.
Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới bệnh viện.
Trước kia sao không thấy ma? Chẳng lẽ đây là "con mắt âm dương" trong truyền thuyết?
Tại sao đột nhiên tôi lại có "mắt âm dương"?
Tôi có trăm ngàn câu hỏi nhưng không thể giải thích.
Tôi lấy một chai nước khoáng trong ba lô ra uống vài ngụm để lấy lại bình tĩnh.
Bên cạnh tôi cũng có rất nhiều người phụ nữ đang ngồi chờ bác sĩ gọi tên.
Uống nước xong, tôi lau mồ hôi trên trán rồi hít một hơi thật sâu.
Bỗng nhiên có một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, nói: "Xin hỏi, có thể cho tôi xin một ít nước được không? Tôi muốn hòa chút sữa bột cho thằng bé."
Nước khoáng rất lạnh nếu dùng để hòa với sữa bột thì không tốt mà? Tôi muốn nói suy nghĩ của mình cho cô ấy biết.
Tôi quay đầu lại.
Tóc tai cô ấy bù xù, sắc mặt tái nhợt.
Trên người có một vết mổ dài ở bụng chưa được khâu lại.
Quần áo bệnh nhân trên người cô ấy, đặc biệt là nửa người dưới đã bị nhiễm máu đỏ thẫm, trông rất kinh khủng.
Mà nhất làm cho người ta sởn gai ốc nhất chính là đứa bé tròng lòng cổ.
Đứa bé kia dường như mới được lấy ra từ cổ t* c*ng.
Toàn thân đỏ bừng dính đầy chất nhầy.
Tôi thật sự muốn khóc.
Thấy cô ấy kia còn muốn lấy chai nước trên tay tôi, tôi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn run rẩy cầm chai nước khoáng đưa cho cô ấy.
Cô ấy cúi đầu nói với đứa bé: "Bảo Bảo, mau cảm ơn cô đi!"
Đứa bé trừng mắt nhìn tôi, không nói gì.
Dọa tôi sởn cả gai ốc, cô ấy lại ngẩng đầu nói với tôi: "Nó nói cám ơn!"
Tôi khóc không ra nước mắt, nói: "Không cần khách khí!"
Con ma nữ kia cầm lấy chai nước khoáng và bình sữa bột, từ từ đổ bột và nước và
trong miệng đứa bé.
Đứa bé phát ra tiếng: "Ực Ực", nuốt xuống một cách khó
khăn.
Nơi này không nên ở lâu, tôi cần phải tranh thủ thời gian rời đi!
Tôi run rẩy đứng lên, đang phi như bay thì đúng lúc này y tá lại gọi tên tôi, thúc giục tôi nhanh chóng vào khám bệnh.
Con ma nữ ở đằng sau tôi nói: "Đến phiên cô kìa."
Tôi khóc không ra nước mắt.
Được rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp ma.
Cô ta cũng chỉ là một con ma bình thường thôi.
Tôi đẩy cửa đi vào.
Sau lưng lại truyền đến tiếng nói của con ma nữ kia: "Không thể phá thai nha! Sẽ gặp báo ứng đấy, mẹ vào Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau..."
Tôi hít một hơi thật sâu.
Con ma nữ kia đang nói chính bản thân cổ.
Có thể việc tôi sắp làm cô ta cũng từng làm qua.
Tôi buồn bực đi vào trong phòng.
Một tiếng sau...
Tôi nhìn tấm ảnh siêu âm, đầu óc mờ mịt, rối tung.
Bác sĩ nói đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh.
Nhịp tim hoạt động rất kinh người.
Ông ta còn nói từ lúc làm bác sĩ đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một đứa trẻ khỏe mạnh như thế.
Ông ta hỏi tôi cha của đứa bé có đi cùng tôi hay không? Muốn giữ hay bỏ đứa bé?
Tôi nghĩ một lúc rồi vỗ bàn đứng lên, hung ác nói: "Tôi muốn phẫu thuật phá thai."
Rất nhanh ca phẫu thuật đã được sắp xếp ổn thỏa.
Bác sĩ nói phẫu thuật rất tổn hại cơ thể nên cho tôi một liều thuốc phá thai.
Tôi liền bảo y tá tăng thêm liều lượng thuốc cho tôi nhưng cô y tá lại trừng mắt nhìn tôi nói: "Không cần đứa nhỏ thì thôi, ngay cả tính mạng của mình cũng không muốn nữa à?"
Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Thế nhưng tôi không hiểu, Hạ Khải Phong đã từng đã nói với tôi, chỉ khi ma làm phép thì con người mới nhìn thấy dáng vẻ của hồn ma đấy.Nếu không thì người bình thường sẽ không bao giờ nhìn thấy.Hơn nữa còn có một điều kiện tiên quyết chính là con ma đó phải có pháp lực.Nhưng loại ma kia quá mức bình thường, nhìn không ra nó có thể có pháp lực.Hơn nữa, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới bệnh viện.Trước kia sao không thấy ma? Chẳng lẽ đây là "con mắt âm dương" trong truyền thuyết?Tại sao đột nhiên tôi lại có "mắt âm dương"?Tôi có trăm ngàn câu hỏi nhưng không thể giải thích.Tôi lấy một chai nước khoáng trong ba lô ra uống vài ngụm để lấy lại bình tĩnh.Bên cạnh tôi cũng có rất nhiều người phụ nữ đang ngồi chờ bác sĩ gọi tên.Uống nước xong, tôi lau mồ hôi trên trán rồi hít một hơi thật sâu.Bỗng nhiên có một người phụ nữ ngồi bên cạnh tôi, nói: "Xin hỏi, có thể cho tôi xin một ít nước được không? Tôi muốn hòa chút sữa bột cho thằng bé."Nước khoáng rất lạnh nếu dùng để hòa với sữa bột thì không tốt mà? Tôi muốn nói suy nghĩ của mình cho cô ấy biết.Tôi quay đầu lại.Tóc tai cô ấy bù xù, sắc mặt tái nhợt.Trên người có một vết mổ dài ở bụng chưa được khâu lại.Quần áo bệnh nhân trên người cô ấy, đặc biệt là nửa người dưới đã bị nhiễm máu đỏ thẫm, trông rất kinh khủng.Mà nhất làm cho người ta sởn gai ốc nhất chính là đứa bé tròng lòng cổ.Đứa bé kia dường như mới được lấy ra từ cổ t* c*ng.Toàn thân đỏ bừng dính đầy chất nhầy.Tôi thật sự muốn khóc.Thấy cô ấy kia còn muốn lấy chai nước trên tay tôi, tôi do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn run rẩy cầm chai nước khoáng đưa cho cô ấy.Cô ấy cúi đầu nói với đứa bé: "Bảo Bảo, mau cảm ơn cô đi!"Đứa bé trừng mắt nhìn tôi, không nói gì.Dọa tôi sởn cả gai ốc, cô ấy lại ngẩng đầu nói với tôi: "Nó nói cám ơn!"Tôi khóc không ra nước mắt, nói: "Không cần khách khí!"Con ma nữ kia cầm lấy chai nước khoáng và bình sữa bột, từ từ đổ bột và nước vàtrong miệng đứa bé.Đứa bé phát ra tiếng: "Ực Ực", nuốt xuống một cách khókhăn.Nơi này không nên ở lâu, tôi cần phải tranh thủ thời gian rời đi!Tôi run rẩy đứng lên, đang phi như bay thì đúng lúc này y tá lại gọi tên tôi, thúc giục tôi nhanh chóng vào khám bệnh.Con ma nữ ở đằng sau tôi nói: "Đến phiên cô kìa."Tôi khóc không ra nước mắt.Được rồi, đây cũng không phải là lần đầu tiên gặp ma.Cô ta cũng chỉ là một con ma bình thường thôi.Tôi đẩy cửa đi vào.Sau lưng lại truyền đến tiếng nói của con ma nữ kia: "Không thể phá thai nha! Sẽ gặp báo ứng đấy, mẹ vào Bảo Bảo sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau..."Tôi hít một hơi thật sâu.Con ma nữ kia đang nói chính bản thân cổ.Có thể việc tôi sắp làm cô ta cũng từng làm qua.Tôi buồn bực đi vào trong phòng.Một tiếng sau...Tôi nhìn tấm ảnh siêu âm, đầu óc mờ mịt, rối tung.Bác sĩ nói đứa bé đã được hai tháng, rất khỏe mạnh.Nhịp tim hoạt động rất kinh người.Ông ta còn nói từ lúc làm bác sĩ đến giờ, đây là lần đầu tiên ông ta thấy một đứa trẻ khỏe mạnh như thế.Ông ta hỏi tôi cha của đứa bé có đi cùng tôi hay không? Muốn giữ hay bỏ đứa bé?Tôi nghĩ một lúc rồi vỗ bàn đứng lên, hung ác nói: "Tôi muốn phẫu thuật phá thai."Rất nhanh ca phẫu thuật đã được sắp xếp ổn thỏa.Bác sĩ nói phẫu thuật rất tổn hại cơ thể nên cho tôi một liều thuốc phá thai.Tôi liền bảo y tá tăng thêm liều lượng thuốc cho tôi nhưng cô y tá lại trừng mắt nhìn tôi nói: "Không cần đứa nhỏ thì thôi, ngay cả tính mạng của mình cũng không muốn nữa à?"