Tác giả:

Tôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm…

Chương 68: Chương 68

Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Tôi hoảng sợ, vì không để cho hắn đi, tôi vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn, khẩn trương nói: "Hắn là người tốt, anh không được động vào hắn."Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Hạ Khải Phong lại trở nên lạnh lùng hơn: "Cô quan tâm đến hắn như vậy, lẽ nào cô thích hắn?"Tôi chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.Đúng thực là tôi quan tâm Kiều Sinh, tôi cũng thích hắn.Nhưng đó không phải yêu...Mặc dù là như thế, nhưng tôi lại không muốn giải thích.Sao hắn không giải thích với tôi chuyện người phụ nữ ở trong biệt thự kia? Quan hệ của hắn và Dương Ngạo Tuyết đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Hắn lại có quan hệ gì với Cửu Nhi?KiềuSinh đứng ở bên ngoài hình như đã mất kiên nhẫn, có ý định phá cửa xông vào.Hạ Khải Phong lại thấy tôi không nói lời nào, liền cho rằng tôi đang ngầm thừa nhận.Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tốt, bây giờ thì ta đã có thể không băn khoăn gì mà giết hắn, chuyện lần trước bổn thiếu gia còn chưa tính toán với hắn đâu! Nữ nhân của bổn thiếu gia hắn cũng dám đoạt, ta thấy hắn đang chán sống rồi.Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài giải quyết hắn."Tôi vừa nghe liền thấy sợ hãi.Bất luận thế nào tôi cũng không thể để Hạ Khải Phong giết Liên Kiếuinh.Tôi ôm chặt lấy hắn, không cho hắn rời khỏi tôi nửa bước, hắn giật giật người, sau đó kiên nhẫn nói: "Buông tay!""Tôi không buông." Tôi quật cường nói."Buông ra." Hạ Khải Phong lại nói."Không buông không buông, chết cũng không buông." Tôi kịch liệt lắc đầu, nói."Cô cho rằng, cô ôm ta như vậy thì ta không thể đi ra ngoài, ta không thể giết hắn sao?" Hắn đầu lạnh lùng nói, nhưng cũng không đẩy tôi ra.Đúng vậy, hắn nói đúng, Kiều Sinh chỉ là một nhường bình thường, nếu Hạ Khải Phong muốn giết hắn thì thật sự là dễ nhưu trở bàn tay.Tôi phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới được.Ngoài cửa, Kiều Sinh đã bắt đầu đạp cửa, quả thực là chỉ làm tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì.Tôi phát điên lên mất!Dưới tình thế cấp bách, tôi duỗi cổ, chủ động hôn hắn.Hắn đờ người trong chốc, sau đó tôi thấy từ trong túi áo của hắn bay ra một đám hạc giấy bâu kín cảnh cửa ra vào tựa như một bức tường thành.Cánh cửa không hề bị Kiều Sinh đạp mà lung lay, thanh âm của Kiều Sinh cũng bị tách biệt, chung quanh lại trở nên vô cùng yên tĩnh.Sau đó, Hạ Khải Phong từ thế bị động lại chuyển sang chủ động.Tôi ngoan ngoãn phối hợp với từng độc tác của hắn.Tóm lại, vì cứu kia chỉ Liên Kiều Sinh mà tôi đã lừng lẫy "hy sinh".Không biết bao lâu sau, khi tôi tỉnh lại thì Hạ Khải Phong cũng không còn ở bên cạnh tôi mà quần áo trên người tôi cũng rất chỉnh tề.Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng tối, phi như điên về nhà.Tôi không dám nhớ lại những chuyện vừa xảy ra vào rạng sáng hôm nay, rõ ràng người nói chia tay là tôi, vậy mà tôi lại chủ động hiến thân.Nghĩ lại tôi liền cảm thấy rất mất mặt.Sau này tôi phải đối mặt với hắn như thế nào?Thật rối rắm mà!

Tôi hoảng sợ, vì không để cho hắn đi, tôi vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn, khẩn trương nói: "Hắn là người tốt, anh không được động vào hắn."

Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Hạ Khải Phong lại trở nên lạnh lùng hơn: "Cô quan tâm đến hắn như vậy, lẽ nào cô thích hắn?"

Tôi chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.

Đúng thực là tôi quan tâm Kiều Sinh, tôi cũng thích hắn.

Nhưng đó không phải yêu...

Mặc dù là như thế, nhưng tôi lại không muốn giải thích.

Sao hắn không giải thích với tôi chuyện người phụ nữ ở trong biệt thự kia? Quan hệ của hắn và Dương Ngạo Tuyết đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Hắn lại có quan hệ gì với Cửu Nhi?

KiềuSinh đứng ở bên ngoài hình như đã mất kiên nhẫn, có ý định phá cửa xông vào.

Hạ Khải Phong lại thấy tôi không nói lời nào, liền cho rằng tôi đang ngầm thừa nhận.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tốt, bây giờ thì ta đã có thể không băn khoăn gì mà giết hắn, chuyện lần trước bổn thiếu gia còn chưa tính toán với hắn đâu! Nữ nhân của bổn thiếu gia hắn cũng dám đoạt, ta thấy hắn đang chán sống rồi.

Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài giải quyết hắn."

Tôi vừa nghe liền thấy sợ hãi.

Bất luận thế nào tôi cũng không thể để Hạ Khải Phong giết Liên Kiếuinh.

Tôi ôm chặt lấy hắn, không cho hắn rời khỏi tôi nửa bước, hắn giật giật người, sau đó kiên nhẫn nói: "Buông tay!"

"Tôi không buông." Tôi quật cường nói.

"Buông ra." Hạ Khải Phong lại nói.

"Không buông không buông, chết cũng không buông." Tôi kịch liệt lắc đầu, nói.

"Cô cho rằng, cô ôm ta như vậy thì ta không thể đi ra ngoài, ta không thể giết hắn sao?" Hắn đầu lạnh lùng nói, nhưng cũng không đẩy tôi ra.

Đúng vậy, hắn nói đúng, Kiều Sinh chỉ là một nhường bình thường, nếu Hạ Khải Phong muốn giết hắn thì thật sự là dễ nhưu trở bàn tay.Tôi phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới được.

Ngoài cửa, Kiều Sinh đã bắt đầu đạp cửa, quả thực là chỉ làm tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì.

Tôi phát điên lên mất!

Dưới tình thế cấp bách, tôi duỗi cổ, chủ động hôn hắn.

Hắn đờ người trong chốc, sau đó tôi thấy từ trong túi áo của hắn bay ra một đám hạc giấy bâu kín cảnh cửa ra vào tựa như một bức tường thành.

Cánh cửa không hề bị Kiều Sinh đạp mà lung lay, thanh âm của Kiều Sinh cũng bị tách biệt, chung quanh lại trở nên vô cùng yên tĩnh.

Sau đó, Hạ Khải Phong từ thế bị động lại chuyển sang chủ động.

Tôi ngoan ngoãn phối hợp với từng độc tác của hắn.

Tóm lại, vì cứu kia chỉ Liên Kiều Sinh mà tôi đã lừng lẫy "hy sinh".

Không biết bao lâu sau, khi tôi tỉnh lại thì Hạ Khải Phong cũng không còn ở bên cạnh tôi mà quần áo trên người tôi cũng rất chỉnh tề.

Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng tối, phi như điên về nhà.

Tôi không dám nhớ lại những chuyện vừa xảy ra vào rạng sáng hôm nay, rõ ràng người nói chia tay là tôi, vậy mà tôi lại chủ động hiến thân.

Nghĩ lại tôi liền cảm thấy rất mất mặt.

Sau này tôi phải đối mặt với hắn như thế nào?

Thật rối rắm mà!

Con Ma Biến TháiTác giả: Nhan Uyển HuyênTruyện Linh Dị, Truyện Ngôn TìnhTôi là Diệp Lôi Linh, mẹ tôi họ Trương, trong thôn vẫn luôn có một truyền thuyết ghê rợn, nói cả nhà Trương gia chúng tôi chết ở vườn chè. Lần này mẹ dứt khoát chuyển về ở gần vườn chè, có lẽ là vì cái truyền thuyết quỷ dị kia. Hôm đó, cuối cùng tôi cũng gặp được "Vườn chè tử vong" trong truyền thuyết. Ở giữa vườn chè tử vong có một ngôi nhà thần bí, căn nhà đó không có cửa sổ, cửa chính cũng bị đóng kín mít, có vài lần vì tò mò nên tôi cố ý tới đó xem thử, loáng thoáng nghe được tiếng mở chốt cửa làm bằng gỗ ngày xưa. Căn nhà đó đối với tôi có một dụ hoặc rất lớn nhưng mỗi khi tôi tới gần cửa liền nghe thấy tiếng mẹ mắng. Từ hồi về quê, mẹ liền trở nên kỳ lạ. Mỗi tối đều dặn dò tôi khoá chặt cửa phòng, không được ra ngoài. Có lẽ là do tôi sợ vườn chè tử vong nên từ khi nhìn thấy căn nhà đó, tôi liền bắt đầu gặp ác mộng. Tôi mơ thấy: Tôi đứng ở trước cửa ngôi nhà đó, nhìn xuyên qua cánh cửa, tôi thấy một chiếc quan tài đen ngòm, sau đó chiếc quan tài từ từ di chuyển, phát ra những âm… Tôi hoảng sợ, vì không để cho hắn đi, tôi vội vàng duỗi tay ôm lấy hắn, khẩn trương nói: "Hắn là người tốt, anh không được động vào hắn."Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt Hạ Khải Phong lại trở nên lạnh lùng hơn: "Cô quan tâm đến hắn như vậy, lẽ nào cô thích hắn?"Tôi chớp chớp mắt, không biết trả lời thế nào.Đúng thực là tôi quan tâm Kiều Sinh, tôi cũng thích hắn.Nhưng đó không phải yêu...Mặc dù là như thế, nhưng tôi lại không muốn giải thích.Sao hắn không giải thích với tôi chuyện người phụ nữ ở trong biệt thự kia? Quan hệ của hắn và Dương Ngạo Tuyết đã tiến triển đến mức độ nào rồi? Hắn lại có quan hệ gì với Cửu Nhi?KiềuSinh đứng ở bên ngoài hình như đã mất kiên nhẫn, có ý định phá cửa xông vào.Hạ Khải Phong lại thấy tôi không nói lời nào, liền cho rằng tôi đang ngầm thừa nhận.Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất tốt, bây giờ thì ta đã có thể không băn khoăn gì mà giết hắn, chuyện lần trước bổn thiếu gia còn chưa tính toán với hắn đâu! Nữ nhân của bổn thiếu gia hắn cũng dám đoạt, ta thấy hắn đang chán sống rồi.Bây giờ ta sẽ đi ra ngoài giải quyết hắn."Tôi vừa nghe liền thấy sợ hãi.Bất luận thế nào tôi cũng không thể để Hạ Khải Phong giết Liên Kiếuinh.Tôi ôm chặt lấy hắn, không cho hắn rời khỏi tôi nửa bước, hắn giật giật người, sau đó kiên nhẫn nói: "Buông tay!""Tôi không buông." Tôi quật cường nói."Buông ra." Hạ Khải Phong lại nói."Không buông không buông, chết cũng không buông." Tôi kịch liệt lắc đầu, nói."Cô cho rằng, cô ôm ta như vậy thì ta không thể đi ra ngoài, ta không thể giết hắn sao?" Hắn đầu lạnh lùng nói, nhưng cũng không đẩy tôi ra.Đúng vậy, hắn nói đúng, Kiều Sinh chỉ là một nhường bình thường, nếu Hạ Khải Phong muốn giết hắn thì thật sự là dễ nhưu trở bàn tay.Tôi phải nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới được.Ngoài cửa, Kiều Sinh đã bắt đầu đạp cửa, quả thực là chỉ làm tăng thêm trở ngại chứ không giúp được gì.Tôi phát điên lên mất!Dưới tình thế cấp bách, tôi duỗi cổ, chủ động hôn hắn.Hắn đờ người trong chốc, sau đó tôi thấy từ trong túi áo của hắn bay ra một đám hạc giấy bâu kín cảnh cửa ra vào tựa như một bức tường thành.Cánh cửa không hề bị Kiều Sinh đạp mà lung lay, thanh âm của Kiều Sinh cũng bị tách biệt, chung quanh lại trở nên vô cùng yên tĩnh.Sau đó, Hạ Khải Phong từ thế bị động lại chuyển sang chủ động.Tôi ngoan ngoãn phối hợp với từng độc tác của hắn.Tóm lại, vì cứu kia chỉ Liên Kiều Sinh mà tôi đã lừng lẫy "hy sinh".Không biết bao lâu sau, khi tôi tỉnh lại thì Hạ Khải Phong cũng không còn ở bên cạnh tôi mà quần áo trên người tôi cũng rất chỉnh tề.Không suy nghĩ nhiều, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng tối, phi như điên về nhà.Tôi không dám nhớ lại những chuyện vừa xảy ra vào rạng sáng hôm nay, rõ ràng người nói chia tay là tôi, vậy mà tôi lại chủ động hiến thân.Nghĩ lại tôi liền cảm thấy rất mất mặt.Sau này tôi phải đối mặt với hắn như thế nào?Thật rối rắm mà!

Chương 68: Chương 68