Từ nhỏ Diệp Chi Lan đã có ước mơ làm minh tinh, nhưng không tiền không thế, còn chưa thi đậu học viện điện ảnh, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm cắt tóc sống mơ mơ màng màng, hy vọng tỉnh lại sau giấc ngủ, có thể nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, mười tám tuổi nghĩ như vậy, hai mươi tám tuổi vẫn nghĩ như vậy. Huyện Thanh Xuyên là một nơi nhỏ, ai cũng biết Diệp Chi Lan, dù sao mặt mũi của cô xinh đẹp, còn từng diễn rất nhiều bộ phim không biết xấu hổ, ngoài miệng chửi cô gái đ**m đồ đê tiện, sau lưng lại truyền xem những bộ phim không ra gì của cô, cất những áp phích vểnh mông ưỡn ngực của cô. Có một năm Diệp Chi Lan lại đóng tiệm cắt tóc đến nơi khác quay phim, mấy tháng sau trở về, nâng cao cái bụng lớn, thím Vương nhà hàng xóm tốt bụng, thấy cô kéo cái bụng nặng không tiện, bèn chăm sóc cô mấy ngày, còn giúp cô chuẩn bị áo bông quần bông của trẻ con, một ngày mùa đông, Diệp Chi Lan sinh, thím Vương ôm cục gạo nếp vừa sinh ra đã biết cười khanh khách, hỏi Diệp Chi Lan, “Bé con tên là gì nhỉ?”…

Chương 56: Phiên ngoại

Tranh TranhTác giả: Nhất Cá Mễ BínhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTừ nhỏ Diệp Chi Lan đã có ước mơ làm minh tinh, nhưng không tiền không thế, còn chưa thi đậu học viện điện ảnh, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm cắt tóc sống mơ mơ màng màng, hy vọng tỉnh lại sau giấc ngủ, có thể nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, mười tám tuổi nghĩ như vậy, hai mươi tám tuổi vẫn nghĩ như vậy. Huyện Thanh Xuyên là một nơi nhỏ, ai cũng biết Diệp Chi Lan, dù sao mặt mũi của cô xinh đẹp, còn từng diễn rất nhiều bộ phim không biết xấu hổ, ngoài miệng chửi cô gái đ**m đồ đê tiện, sau lưng lại truyền xem những bộ phim không ra gì của cô, cất những áp phích vểnh mông ưỡn ngực của cô. Có một năm Diệp Chi Lan lại đóng tiệm cắt tóc đến nơi khác quay phim, mấy tháng sau trở về, nâng cao cái bụng lớn, thím Vương nhà hàng xóm tốt bụng, thấy cô kéo cái bụng nặng không tiện, bèn chăm sóc cô mấy ngày, còn giúp cô chuẩn bị áo bông quần bông của trẻ con, một ngày mùa đông, Diệp Chi Lan sinh, thím Vương ôm cục gạo nếp vừa sinh ra đã biết cười khanh khách, hỏi Diệp Chi Lan, “Bé con tên là gì nhỉ?”… Tình cờ tìm được phiên ngoại của Tranh Tranh chị Bính viết trên weibo01Lục Hạo Đông đã nhận 700 vạn Diệp Hàm Tranh đưa cho ông ta, còn chưa ủ ấm, đã bị Lục thiếu gia thái độ cứng rắn cướp về. Hơn nữa còn nổi khùng nói: “Tiền của vợ tôi, chỉ có tôi có thể tiêu.”Lục Hạo Đông: “Có vợ giỏi lắm à?”Lục Minh Tiêu: “Đúng, đúng là giỏi lắm.”02Đi công tác công việc bận rộn hắn có thể hiểu, nhưng suốt năm tiếng đồng hồ cũng không gửi cho hắn một tin nhắn, có phải quá đáng quá không? Lục thiếu gia mặt không biểu cảm tắt điện thoại, hai phút sau, lại mở điện thoại ra.Không có tin nhắn mới.Hắn lại tắt lần nữa, lần này đợi ba phút mới mở ra.Kết quả vẫn không có?Thư ký Nhạc bưng cà phê nhìn thấy ông chủ nhà mình đang đi tới đi lui sau bàn làm việc, vừa định rời đi, chợt nghe Lục tổng nói, “Cô đợi tí.”Thư ký Nhạc không nhúc nhích, nhìn thấy Lục Minh Tiêu lại ngồi xuống ghế, tay chống trán, cau mày, vẻ mặt đau khổ nói “Chụp ảnh, gửi cho Diệp tiên sinh.”Thư ký Nhạc chê bai rồi chớp mắt, lập tức ngầm hiểu, cô đã quen rồi, dẫu sao khi Lục tổng đối mặt với Diệp tiên sinh, hành động khác thường gì, cũng làm ra được.Hoàn

Tình cờ tìm được phiên ngoại của Tranh Tranh chị Bính viết trên weibo

01

Lục Hạo Đông đã nhận 700 vạn Diệp Hàm Tranh đưa cho ông ta, còn chưa ủ ấm, đã bị Lục thiếu gia thái độ cứng rắn cướp về. Hơn nữa còn nổi khùng nói: “Tiền của vợ tôi, chỉ có tôi có thể tiêu.”

Lục Hạo Đông: “Có vợ giỏi lắm à?”

Lục Minh Tiêu: “Đúng, đúng là giỏi lắm.”

02

Đi công tác công việc bận rộn hắn có thể hiểu, nhưng suốt năm tiếng đồng hồ cũng không gửi cho hắn một tin nhắn, có phải quá đáng quá không? Lục thiếu gia mặt không biểu cảm tắt điện thoại, hai phút sau, lại mở điện thoại ra.

Không có tin nhắn mới.

Hắn lại tắt lần nữa, lần này đợi ba phút mới mở ra.

Kết quả vẫn không có?

Thư ký Nhạc bưng cà phê nhìn thấy ông chủ nhà mình đang đi tới đi lui sau bàn làm việc, vừa định rời đi, chợt nghe Lục tổng nói, “Cô đợi tí.”

Thư ký Nhạc không nhúc nhích, nhìn thấy Lục Minh Tiêu lại ngồi xuống ghế, tay chống trán, cau mày, vẻ mặt đau khổ nói “Chụp ảnh, gửi cho Diệp tiên sinh.”

Thư ký Nhạc chê bai rồi chớp mắt, lập tức ngầm hiểu, cô đã quen rồi, dẫu sao khi Lục tổng đối mặt với Diệp tiên sinh, hành động khác thường gì, cũng làm ra được.

Hoàn

Tranh TranhTác giả: Nhất Cá Mễ BínhTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện SủngTừ nhỏ Diệp Chi Lan đã có ước mơ làm minh tinh, nhưng không tiền không thế, còn chưa thi đậu học viện điện ảnh, mỗi ngày ngồi ở cửa tiệm cắt tóc sống mơ mơ màng màng, hy vọng tỉnh lại sau giấc ngủ, có thể nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ, mười tám tuổi nghĩ như vậy, hai mươi tám tuổi vẫn nghĩ như vậy. Huyện Thanh Xuyên là một nơi nhỏ, ai cũng biết Diệp Chi Lan, dù sao mặt mũi của cô xinh đẹp, còn từng diễn rất nhiều bộ phim không biết xấu hổ, ngoài miệng chửi cô gái đ**m đồ đê tiện, sau lưng lại truyền xem những bộ phim không ra gì của cô, cất những áp phích vểnh mông ưỡn ngực của cô. Có một năm Diệp Chi Lan lại đóng tiệm cắt tóc đến nơi khác quay phim, mấy tháng sau trở về, nâng cao cái bụng lớn, thím Vương nhà hàng xóm tốt bụng, thấy cô kéo cái bụng nặng không tiện, bèn chăm sóc cô mấy ngày, còn giúp cô chuẩn bị áo bông quần bông của trẻ con, một ngày mùa đông, Diệp Chi Lan sinh, thím Vương ôm cục gạo nếp vừa sinh ra đã biết cười khanh khách, hỏi Diệp Chi Lan, “Bé con tên là gì nhỉ?”… Tình cờ tìm được phiên ngoại của Tranh Tranh chị Bính viết trên weibo01Lục Hạo Đông đã nhận 700 vạn Diệp Hàm Tranh đưa cho ông ta, còn chưa ủ ấm, đã bị Lục thiếu gia thái độ cứng rắn cướp về. Hơn nữa còn nổi khùng nói: “Tiền của vợ tôi, chỉ có tôi có thể tiêu.”Lục Hạo Đông: “Có vợ giỏi lắm à?”Lục Minh Tiêu: “Đúng, đúng là giỏi lắm.”02Đi công tác công việc bận rộn hắn có thể hiểu, nhưng suốt năm tiếng đồng hồ cũng không gửi cho hắn một tin nhắn, có phải quá đáng quá không? Lục thiếu gia mặt không biểu cảm tắt điện thoại, hai phút sau, lại mở điện thoại ra.Không có tin nhắn mới.Hắn lại tắt lần nữa, lần này đợi ba phút mới mở ra.Kết quả vẫn không có?Thư ký Nhạc bưng cà phê nhìn thấy ông chủ nhà mình đang đi tới đi lui sau bàn làm việc, vừa định rời đi, chợt nghe Lục tổng nói, “Cô đợi tí.”Thư ký Nhạc không nhúc nhích, nhìn thấy Lục Minh Tiêu lại ngồi xuống ghế, tay chống trán, cau mày, vẻ mặt đau khổ nói “Chụp ảnh, gửi cho Diệp tiên sinh.”Thư ký Nhạc chê bai rồi chớp mắt, lập tức ngầm hiểu, cô đã quen rồi, dẫu sao khi Lục tổng đối mặt với Diệp tiên sinh, hành động khác thường gì, cũng làm ra được.Hoàn

Chương 56: Phiên ngoại