Phiêu bạt trong khoảng không gian tràn đầy hắc ám thật lâu thật lâu, lâu đến mức không biết nơi này có điểm cuối hay không, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, giây tiếp theo, hàng mi cong vút của cô gái đang nằm ở trên giường khẽ run rẩy, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.Tô Nguyệt chớp chớp mắt, cuối cùng cô cũng xác định được mình đã thức tỉnh thật rồi, tiếp đó, hai con ngươi di chuyển một chút, cô cẩn thận, nhẹ nhàng không tiếng động mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.Mặt đất dưới chân gồ ghề lồi lõm, những bức tường xung quanh đều ố vàng rạn nứt, bên trên tường có dán một bức hoạ, bên dưới bức hoạ đặt một cái bàn có chân hơi khập khiễng, cạnh cái bàn thảm thương đó là chiếc tủ quần áo cũ kỹ màu đen.Ngoại trừ những thứ này, trong phòng chẳng còn bất cứ đồ vật gì nữa.Toàn bộ căn phòng chỉ mang tới cho người ta cảm giác—tan hoang.Tô Nguyệt âm thầm thở phào một tiếng, mãi cho đến khi cô hoàn toàn tiêu hoá hết tất cả sự thật trước mắt, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Hệ…

Chương 43: Chương 43

Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh HoạtTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngPhiêu bạt trong khoảng không gian tràn đầy hắc ám thật lâu thật lâu, lâu đến mức không biết nơi này có điểm cuối hay không, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, giây tiếp theo, hàng mi cong vút của cô gái đang nằm ở trên giường khẽ run rẩy, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.Tô Nguyệt chớp chớp mắt, cuối cùng cô cũng xác định được mình đã thức tỉnh thật rồi, tiếp đó, hai con ngươi di chuyển một chút, cô cẩn thận, nhẹ nhàng không tiếng động mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.Mặt đất dưới chân gồ ghề lồi lõm, những bức tường xung quanh đều ố vàng rạn nứt, bên trên tường có dán một bức hoạ, bên dưới bức hoạ đặt một cái bàn có chân hơi khập khiễng, cạnh cái bàn thảm thương đó là chiếc tủ quần áo cũ kỹ màu đen.Ngoại trừ những thứ này, trong phòng chẳng còn bất cứ đồ vật gì nữa.Toàn bộ căn phòng chỉ mang tới cho người ta cảm giác—tan hoang.Tô Nguyệt âm thầm thở phào một tiếng, mãi cho đến khi cô hoàn toàn tiêu hoá hết tất cả sự thật trước mắt, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Hệ… Hàn Ái Quốc âm thầm cười khổ.Anh biết, chân của anh không còn cơ hội lành lại nữa, đương nhiên anh cũng không còn cơ hội tiếp tục quay về quân đội.Nhưng anh không muốn phụ tấm lòng của Tô Nguyệt, cũng không muốn để cho người khác lo lắng, anh càng không muốn kể cho cô nghe câu chuyện bi thảm của đời mình, cho nên anh chỉ đơn giản nói một câu: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô.”Tô Nguyệt biết anh không tin những lời cô vừa nói, nhưng cô cũng không tiếp tục nói thêm gì.Tất cả mọi chuyện vẫn phải chờ tới lúc cô tích đủ điểm tích luỹ, đổi được phương thuốc chữa chân cho anh rồi lại đề cập tới sau.Không muốn nhắc tới đề tài này nữa, Tô Nguyệt lại hỏi: “Anh Hàn, ngày đó tôi nhìn thấy anh ngồi đan sọt tre, trông anh đan rất giỏi.Không biết anh có thể đan cho tôi một cái sọt hay không? Mỗi lần tôi đi chợ phiên, sẽ mua nhiều đồ đạc lắm, cái rổ nhỏ của tôi không cách nào chứa hết được, còn xách đồ tới đau nhức cả cánh tay, nếu có một cái sọt cõng trên lưng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”Kỳ thật khi Tô Nguyệt nói ra, cô cũng cảm thấy mặt mình hơi bị dày một chút.Cô còn chưa quá thân thiết với người ta, vậy mà trực tiếp mở miệng muốn một cái sọt, theo lý thuyết sẽ bị người ta từ chối rồi mất mặt.Nhưng Tô Nguyệt không nghĩ ra cách nào hay hơn, với lại, nếu người đang đứng trước mặt cô là một người khác, chắc chắn cô sẽ bỏ tiền ra mua một cái sọt.Nhưng Hàn Ái Quốc thì không giống, anh chính là chồng tương lai của cô cơ mà.Nếu đã muốn tiếp xúc gần với người ta, còn tiếp tục giữ khuôn phép, thành thành thật thật, khách khách khí khí, chắc chắn mười ngày nửa tháng cũng không cơ hội tiếp xúc một lần, vậy cô biết gây thiện cảm với anh kiểu gì? Rốt cuộc, cô chỉ có thể không ngừng chế tạo cơ hội, từ đó tiếp xúc nhiều hơn với anh, có như vậy quan hệ giữa hai người mới phát triển được.Cho nên nói, bất luận là nam hay nữ, muốn thực hiện chủ ý xấu xa, nhất định phải có da mặt dày.May mắn Tô Nguyệt không phải người của thời đại này.Tuy trước kia cô chưa từng yêu thương một người đàn ông nào, nhưng cô sống ở thời đại tin tức nổ mạnh, không ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy vô số lần, cũng đúc kết được khá nhiều phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơn nữa, cô còn rèn luyện được một bộ da mặt tương đối dày, đủ dùng trong mọi hoàn cảnh.Hàn Ái Quốc lại không cảm thấy da mặt Tô Nguyệt dày, anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý luôn rồi: “Được, tôi sẽ đan cho cô một cái, khi đan xong sẽ nói em tư đưa qua cho cô.”Tô Nguyệt cười đến mi mắt cong cong: “Vậy cảm ơn anh nhé anh Hàn.”Hàn Ái Quốc: “Không cần cảm ơn, một cái sọt không là gì cả.”Tô Nguyệt nhìn nhìn chân Hàn Ái Quốc.Tuy cô muốn nói chuyện thêm với anh một chút nữa, nhưng cô không quên chân anh còn có thương tích, không thể đứng trong khoảng thời gian dài, vì vậy cô đành luyến tiếc mà chỉ chỉ vào rừng cây, nói: “Anh Hàn, trời không còn sớm nữa, anh nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”Hàn Ái Quốc lại nói: “Cô cứ đi trước, cô đi rồi tôi sẽ đi.”Tô Nguyệt cũng không khách khí với anh, cô tự mình rời đi trước.Hàn Ái Quốc vẫn đứng tại đó nhìn cho đến khi Tô Nguyệt vào sân đóng cửa, lúc này anh mới chống gậy chậm rãi rời đi.Ngày hôm sau chính là Tết Trung Thu, hôm nay mọi người đều không cần ra đồng kiếm công điểm.Vậy mà Tô Nguyệt không ngủ nướng.Hôm nay cô thức dậy thật sớm, tiến vào phòng bếp bận rộn một hồiNếu hôm nay đã muốn tới nhà người ta ăn cơm, dĩ nhiên cô không thể đi tay không được.Nhưng mang lễ vật qua đó, khẳng định bà Hàn sẽ không nhận, khi bà mời cô tới nhà ăn cơm cũng nói rõ ràng rồi, người ta mời cô tới để cảm ơn đó.Cho nên Tô Nguyệt tính toán muốn nấu vài món ăn mang qua nhà họ Hàn cho mọi người cùng ăn.Đồ ăn đã nấu nướng xong rồi, bà Hàn muốn không nhận cũng không có biện pháp..

Hàn Ái Quốc âm thầm cười khổ.

Anh biết, chân của anh không còn cơ hội lành lại nữa, đương nhiên anh cũng không còn cơ hội tiếp tục quay về quân đội.Nhưng anh không muốn phụ tấm lòng của Tô Nguyệt, cũng không muốn để cho người khác lo lắng, anh càng không muốn kể cho cô nghe câu chuyện bi thảm của đời mình, cho nên anh chỉ đơn giản nói một câu: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô.”Tô Nguyệt biết anh không tin những lời cô vừa nói, nhưng cô cũng không tiếp tục nói thêm gì.

Tất cả mọi chuyện vẫn phải chờ tới lúc cô tích đủ điểm tích luỹ, đổi được phương thuốc chữa chân cho anh rồi lại đề cập tới sau.Không muốn nhắc tới đề tài này nữa, Tô Nguyệt lại hỏi: “Anh Hàn, ngày đó tôi nhìn thấy anh ngồi đan sọt tre, trông anh đan rất giỏi.

Không biết anh có thể đan cho tôi một cái sọt hay không? Mỗi lần tôi đi chợ phiên, sẽ mua nhiều đồ đạc lắm, cái rổ nhỏ của tôi không cách nào chứa hết được, còn xách đồ tới đau nhức cả cánh tay, nếu có một cái sọt cõng trên lưng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”Kỳ thật khi Tô Nguyệt nói ra, cô cũng cảm thấy mặt mình hơi bị dày một chút.

Cô còn chưa quá thân thiết với người ta, vậy mà trực tiếp mở miệng muốn một cái sọt, theo lý thuyết sẽ bị người ta từ chối rồi mất mặt.

Nhưng Tô Nguyệt không nghĩ ra cách nào hay hơn, với lại, nếu người đang đứng trước mặt cô là một người khác, chắc chắn cô sẽ bỏ tiền ra mua một cái sọt.

Nhưng Hàn Ái Quốc thì không giống, anh chính là chồng tương lai của cô cơ mà.Nếu đã muốn tiếp xúc gần với người ta, còn tiếp tục giữ khuôn phép, thành thành thật thật, khách khách khí khí, chắc chắn mười ngày nửa tháng cũng không cơ hội tiếp xúc một lần, vậy cô biết gây thiện cảm với anh kiểu gì? Rốt cuộc, cô chỉ có thể không ngừng chế tạo cơ hội, từ đó tiếp xúc nhiều hơn với anh, có như vậy quan hệ giữa hai người mới phát triển được.Cho nên nói, bất luận là nam hay nữ, muốn thực hiện chủ ý xấu xa, nhất định phải có da mặt dày.May mắn Tô Nguyệt không phải người của thời đại này.

Tuy trước kia cô chưa từng yêu thương một người đàn ông nào, nhưng cô sống ở thời đại tin tức nổ mạnh, không ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy vô số lần, cũng đúc kết được khá nhiều phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơn nữa, cô còn rèn luyện được một bộ da mặt tương đối dày, đủ dùng trong mọi hoàn cảnh.Hàn Ái Quốc lại không cảm thấy da mặt Tô Nguyệt dày, anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý luôn rồi: “Được, tôi sẽ đan cho cô một cái, khi đan xong sẽ nói em tư đưa qua cho cô.”Tô Nguyệt cười đến mi mắt cong cong: “Vậy cảm ơn anh nhé anh Hàn.”Hàn Ái Quốc: “Không cần cảm ơn, một cái sọt không là gì cả.”Tô Nguyệt nhìn nhìn chân Hàn Ái Quốc.

Tuy cô muốn nói chuyện thêm với anh một chút nữa, nhưng cô không quên chân anh còn có thương tích, không thể đứng trong khoảng thời gian dài, vì vậy cô đành luyến tiếc mà chỉ chỉ vào rừng cây, nói: “Anh Hàn, trời không còn sớm nữa, anh nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”Hàn Ái Quốc lại nói: “Cô cứ đi trước, cô đi rồi tôi sẽ đi.”Tô Nguyệt cũng không khách khí với anh, cô tự mình rời đi trước.Hàn Ái Quốc vẫn đứng tại đó nhìn cho đến khi Tô Nguyệt vào sân đóng cửa, lúc này anh mới chống gậy chậm rãi rời đi.Ngày hôm sau chính là Tết Trung Thu, hôm nay mọi người đều không cần ra đồng kiếm công điểm.Vậy mà Tô Nguyệt không ngủ nướng.

Hôm nay cô thức dậy thật sớm, tiến vào phòng bếp bận rộn một hồiNếu hôm nay đã muốn tới nhà người ta ăn cơm, dĩ nhiên cô không thể đi tay không được.

Nhưng mang lễ vật qua đó, khẳng định bà Hàn sẽ không nhận, khi bà mời cô tới nhà ăn cơm cũng nói rõ ràng rồi, người ta mời cô tới để cảm ơn đó.Cho nên Tô Nguyệt tính toán muốn nấu vài món ăn mang qua nhà họ Hàn cho mọi người cùng ăn.

Đồ ăn đã nấu nướng xong rồi, bà Hàn muốn không nhận cũng không có biện pháp..

Thập Niên 70: Vượng Phu Sinh HoạtTác giả: Nguyệt Bán Yếu Phân GiaTruyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngPhiêu bạt trong khoảng không gian tràn đầy hắc ám thật lâu thật lâu, lâu đến mức không biết nơi này có điểm cuối hay không, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tia sáng trắng, giây tiếp theo, hàng mi cong vút của cô gái đang nằm ở trên giường khẽ run rẩy, sau đó cô chậm rãi mở mắt ra.Tô Nguyệt chớp chớp mắt, cuối cùng cô cũng xác định được mình đã thức tỉnh thật rồi, tiếp đó, hai con ngươi di chuyển một chút, cô cẩn thận, nhẹ nhàng không tiếng động mà đánh giá hết thảy mọi thứ xung quanh.Mặt đất dưới chân gồ ghề lồi lõm, những bức tường xung quanh đều ố vàng rạn nứt, bên trên tường có dán một bức hoạ, bên dưới bức hoạ đặt một cái bàn có chân hơi khập khiễng, cạnh cái bàn thảm thương đó là chiếc tủ quần áo cũ kỹ màu đen.Ngoại trừ những thứ này, trong phòng chẳng còn bất cứ đồ vật gì nữa.Toàn bộ căn phòng chỉ mang tới cho người ta cảm giác—tan hoang.Tô Nguyệt âm thầm thở phào một tiếng, mãi cho đến khi cô hoàn toàn tiêu hoá hết tất cả sự thật trước mắt, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Hệ… Hàn Ái Quốc âm thầm cười khổ.Anh biết, chân của anh không còn cơ hội lành lại nữa, đương nhiên anh cũng không còn cơ hội tiếp tục quay về quân đội.Nhưng anh không muốn phụ tấm lòng của Tô Nguyệt, cũng không muốn để cho người khác lo lắng, anh càng không muốn kể cho cô nghe câu chuyện bi thảm của đời mình, cho nên anh chỉ đơn giản nói một câu: “Cảm ơn những lời tốt đẹp của cô.”Tô Nguyệt biết anh không tin những lời cô vừa nói, nhưng cô cũng không tiếp tục nói thêm gì.Tất cả mọi chuyện vẫn phải chờ tới lúc cô tích đủ điểm tích luỹ, đổi được phương thuốc chữa chân cho anh rồi lại đề cập tới sau.Không muốn nhắc tới đề tài này nữa, Tô Nguyệt lại hỏi: “Anh Hàn, ngày đó tôi nhìn thấy anh ngồi đan sọt tre, trông anh đan rất giỏi.Không biết anh có thể đan cho tôi một cái sọt hay không? Mỗi lần tôi đi chợ phiên, sẽ mua nhiều đồ đạc lắm, cái rổ nhỏ của tôi không cách nào chứa hết được, còn xách đồ tới đau nhức cả cánh tay, nếu có một cái sọt cõng trên lưng sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”Kỳ thật khi Tô Nguyệt nói ra, cô cũng cảm thấy mặt mình hơi bị dày một chút.Cô còn chưa quá thân thiết với người ta, vậy mà trực tiếp mở miệng muốn một cái sọt, theo lý thuyết sẽ bị người ta từ chối rồi mất mặt.Nhưng Tô Nguyệt không nghĩ ra cách nào hay hơn, với lại, nếu người đang đứng trước mặt cô là một người khác, chắc chắn cô sẽ bỏ tiền ra mua một cái sọt.Nhưng Hàn Ái Quốc thì không giống, anh chính là chồng tương lai của cô cơ mà.Nếu đã muốn tiếp xúc gần với người ta, còn tiếp tục giữ khuôn phép, thành thành thật thật, khách khách khí khí, chắc chắn mười ngày nửa tháng cũng không cơ hội tiếp xúc một lần, vậy cô biết gây thiện cảm với anh kiểu gì? Rốt cuộc, cô chỉ có thể không ngừng chế tạo cơ hội, từ đó tiếp xúc nhiều hơn với anh, có như vậy quan hệ giữa hai người mới phát triển được.Cho nên nói, bất luận là nam hay nữ, muốn thực hiện chủ ý xấu xa, nhất định phải có da mặt dày.May mắn Tô Nguyệt không phải người của thời đại này.Tuy trước kia cô chưa từng yêu thương một người đàn ông nào, nhưng cô sống ở thời đại tin tức nổ mạnh, không ăn qua thịt heo cũng thấy heo chạy vô số lần, cũng đúc kết được khá nhiều phương pháp rút ngắn khoảng cách giữa hai người, hơn nữa, cô còn rèn luyện được một bộ da mặt tương đối dày, đủ dùng trong mọi hoàn cảnh.Hàn Ái Quốc lại không cảm thấy da mặt Tô Nguyệt dày, anh không hề nghĩ ngợi đã đồng ý luôn rồi: “Được, tôi sẽ đan cho cô một cái, khi đan xong sẽ nói em tư đưa qua cho cô.”Tô Nguyệt cười đến mi mắt cong cong: “Vậy cảm ơn anh nhé anh Hàn.”Hàn Ái Quốc: “Không cần cảm ơn, một cái sọt không là gì cả.”Tô Nguyệt nhìn nhìn chân Hàn Ái Quốc.Tuy cô muốn nói chuyện thêm với anh một chút nữa, nhưng cô không quên chân anh còn có thương tích, không thể đứng trong khoảng thời gian dài, vì vậy cô đành luyến tiếc mà chỉ chỉ vào rừng cây, nói: “Anh Hàn, trời không còn sớm nữa, anh nhanh trở về nghỉ ngơi đi.”Hàn Ái Quốc lại nói: “Cô cứ đi trước, cô đi rồi tôi sẽ đi.”Tô Nguyệt cũng không khách khí với anh, cô tự mình rời đi trước.Hàn Ái Quốc vẫn đứng tại đó nhìn cho đến khi Tô Nguyệt vào sân đóng cửa, lúc này anh mới chống gậy chậm rãi rời đi.Ngày hôm sau chính là Tết Trung Thu, hôm nay mọi người đều không cần ra đồng kiếm công điểm.Vậy mà Tô Nguyệt không ngủ nướng.Hôm nay cô thức dậy thật sớm, tiến vào phòng bếp bận rộn một hồiNếu hôm nay đã muốn tới nhà người ta ăn cơm, dĩ nhiên cô không thể đi tay không được.Nhưng mang lễ vật qua đó, khẳng định bà Hàn sẽ không nhận, khi bà mời cô tới nhà ăn cơm cũng nói rõ ràng rồi, người ta mời cô tới để cảm ơn đó.Cho nên Tô Nguyệt tính toán muốn nấu vài món ăn mang qua nhà họ Hàn cho mọi người cùng ăn.Đồ ăn đã nấu nướng xong rồi, bà Hàn muốn không nhận cũng không có biện pháp..

Chương 43: Chương 43