Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng…

Quyển 3 - Chương 18: Say

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… "Tắt đèn đi, nếu không bổn cung sẽ giết ngươi."Câu này chắc chắn là cảnh cáo.Thượng Trang cúi đầu thổi tắt ngọn lên. Xung quanh lập tức tối sầm, nơi này vắng vẻ, lại không có cung nhân đốt đèn, nàng chỉ có thể nương theo ánh trăng để xác định vị trí của nam tử, nhưng cho dù thế vẫn không nhìn rõ gương mặt.Phía sau lại tiếp tục truyền tới tiếng nam tử uống rượu. Một lúc lâu, hắn lên tiếng: "Lại đây."Thoáng chần chờ, Thượng Trang chỉ đành xoay người, xuyên qua thân cây đi tới. Nàng khuỵu gối muốn hành lễ, hắn lại đưa tay kêu miễn, rồi đưa bình rượu tới: "Uống đi.""Điện hạ..." Nàng làm sao có thể uống rượu chứ?"Uống đi." Hắn lạnh lùng ra lệnh.Thượng Trang cắn răng, nàng nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm lớn.Trong miệng truyền tới hương vị không thể tin được, nàng giật mình, đưa mắt nhìn hắn, nghe hắn cười hỏi: "Hương vị của rượu thế nào?"Nàng lắc đầu, đáp: "Ngài say rồi.""Bổn cung không say." Nam tử đột nhiên tiến lại, Thượng Trang trốn không kịp, bả vai bị hắn bắt lấy. Hắn tới gần nàng, hỏi: "Bổn cung hỏi ngươi, hương vị của rượu thế nào?"Bất giác nhíu mày, nàng không sai, trên người hắn quả thật đầy mùi rượu. Nhưng thứ hắn đưa cho nàng rõ ràng là nước!Thượng Trang không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ có đôi mắt kia như phát sáng trong bóng đêm. Hít vào một hơi, nàng thành thật đáp: "Thứ trong tay nô tỳ vốn không phải rượu, đương nhiên nô tỳ không biết hương vị của rượu là thế nào.""To gan!" Nguyên Duật Phong quát lớn, đưa tay đẩy người trước mặt.Thượng Trang té động phải hành lang phía sau, đau tới nhíu mày.Hắn cũng lui mấy bước, đưa tay chống lên thân cây.Ha ha, trước nay hắn toàn gặp những kẻ nịnh nọt, hắn nói gì, bọn họ đều đáp lời, hắn làm gì, bọn họ cũng đi theo.Còn nàng? Nàng là ai? Tại sao lại không chịu thuận theo hắn?Đột nhiên, hắn bật cười, chỉ tay vào nữ tử trước mặt: "Nào, theo bổn cung về Đông cung."Đèn lồng đã rơi dưới đất, giờ khắc này, không biết lấy dũng khí từ đâu, Thượng Trang bật thốt lên nói: "Điện hạ tội gì phải chà đạp chính mình như vậy?""Chà đạp?" Giống như vừa nghe một từ vô cùng nực cười, cả người hắn tựa vào thân cây phía sau, từ từ trượt xuống.Thượng Trang tiến lên đỡ hắn, thấp giọng: "Trong lòng Thánh Thượng có điện hạ."Nguyên Duật Phong không khỏi chấn động, sau một lúc lâu mới cười nói: "Lâm Phụng nghi đã chết, Lã Đức nghi cũng chết, ha ha ha..." Hắn cười, thân mình cũng run lên."Điện hạ..."Xem ra hai sự việc kia, trong lòng Nguyên Duật Phong rõ tựa gương sáng. Nhưng, sự thật chính là Hoàng hậu vì lợi ích của Đông cung, chắc chắn sẽ không cho hắn tùy tiện hành động.Nam tử cười một lát, sau đó mới tiếp tục: "Bổn cung uống quá nhiều rượu, lúc này vẫn còn phân được nước bình thường, xem ra, vẫn còn chưa say..." Nói xong, hắn ngửa đầu uống rượu."Điện hạ!" Thượng Trang đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, "Cho dù ngài có uống nhiều thế nào, những người đó cũng không thể sống lại.""Vậy còn ngươi? Ngươi cũng sẽ chết sao?" Hắn đột nhiên hỏi.Thượng Trang không khỏi run sợ, hắn lại tiếp tục: "Bổn cung còn chưa biết tên của người."Nàng thở dài một tiếng, thành thật đáp: "Nô tỳ là An Lăng Vu."Thì ra là nàng.Nguyên Duật Phong nheo mắt phượng, tựa như trước kia không nhìn rõ mặt nàng. Trước mắt hắn lúc này lại chậm rãi hiện lên gương mặt của một nữ tử khác, tại thời khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy hai người có điểm tương tự nhau.Thượng Trang quỳ xuống, định dìu hắn đứng dậy. Hắn lại đột nhiên ôm nàng, nghẹn ngào gọi: "Cô cô..."

"Tắt đèn đi, nếu không bổn cung sẽ giết ngươi."

Câu này chắc chắn là cảnh cáo.

Thượng Trang cúi đầu thổi tắt ngọn lên. Xung quanh lập tức tối sầm, nơi này vắng vẻ, lại không có cung nhân đốt đèn, nàng chỉ có thể nương theo ánh trăng để xác định vị trí của nam tử, nhưng cho dù thế vẫn không nhìn rõ gương mặt.

Phía sau lại tiếp tục truyền tới tiếng nam tử uống rượu. Một lúc lâu, hắn lên tiếng: "Lại đây."

Thoáng chần chờ, Thượng Trang chỉ đành xoay người, xuyên qua thân cây đi tới. Nàng khuỵu gối muốn hành lễ, hắn lại đưa tay kêu miễn, rồi đưa bình rượu tới: "Uống đi."

"Điện hạ..." Nàng làm sao có thể uống rượu chứ?

"Uống đi." Hắn lạnh lùng ra lệnh.

Thượng Trang cắn răng, nàng nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Trong miệng truyền tới hương vị không thể tin được, nàng giật mình, đưa mắt nhìn hắn, nghe hắn cười hỏi: "Hương vị của rượu thế nào?"

Nàng lắc đầu, đáp: "Ngài say rồi."

"Bổn cung không say." Nam tử đột nhiên tiến lại, Thượng Trang trốn không kịp, bả vai bị hắn bắt lấy. Hắn tới gần nàng, hỏi: "Bổn cung hỏi ngươi, hương vị của rượu thế nào?"

Bất giác nhíu mày, nàng không sai, trên người hắn quả thật đầy mùi rượu. Nhưng thứ hắn đưa cho nàng rõ ràng là nước!

Thượng Trang không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ có đôi mắt kia như phát sáng trong bóng đêm. Hít vào một hơi, nàng thành thật đáp: "Thứ trong tay nô tỳ vốn không phải rượu, đương nhiên nô tỳ không biết hương vị của rượu là thế nào."

"To gan!" Nguyên Duật Phong quát lớn, đưa tay đẩy người trước mặt.

Thượng Trang té động phải hành lang phía sau, đau tới nhíu mày.

Hắn cũng lui mấy bước, đưa tay chống lên thân cây.

Ha ha, trước nay hắn toàn gặp những kẻ nịnh nọt, hắn nói gì, bọn họ đều đáp lời, hắn làm gì, bọn họ cũng đi theo.

Còn nàng? Nàng là ai? Tại sao lại không chịu thuận theo hắn?

Đột nhiên, hắn bật cười, chỉ tay vào nữ tử trước mặt: "Nào, theo bổn cung về Đông cung."

Đèn lồng đã rơi dưới đất, giờ khắc này, không biết lấy dũng khí từ đâu, Thượng Trang bật thốt lên nói: "Điện hạ tội gì phải chà đạp chính mình như vậy?"

"Chà đạp?" Giống như vừa nghe một từ vô cùng nực cười, cả người hắn tựa vào thân cây phía sau, từ từ trượt xuống.

Thượng Trang tiến lên đỡ hắn, thấp giọng: "Trong lòng Thánh Thượng có điện hạ."

Nguyên Duật Phong không khỏi chấn động, sau một lúc lâu mới cười nói: "Lâm Phụng nghi đã chết, Lã Đức nghi cũng chết, ha ha ha..." Hắn cười, thân mình cũng run lên.

"Điện hạ..."

Xem ra hai sự việc kia, trong lòng Nguyên Duật Phong rõ tựa gương sáng. Nhưng, sự thật chính là Hoàng hậu vì lợi ích của Đông cung, chắc chắn sẽ không cho hắn tùy tiện hành động.

Nam tử cười một lát, sau đó mới tiếp tục: "Bổn cung uống quá nhiều rượu, lúc này vẫn còn phân được nước bình thường, xem ra, vẫn còn chưa say..." Nói xong, hắn ngửa đầu uống rượu.

"Điện hạ!" Thượng Trang đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, "Cho dù ngài có uống nhiều thế nào, những người đó cũng không thể sống lại."

"Vậy còn ngươi? Ngươi cũng sẽ chết sao?" Hắn đột nhiên hỏi.

Thượng Trang không khỏi run sợ, hắn lại tiếp tục: "Bổn cung còn chưa biết tên của người."

Nàng thở dài một tiếng, thành thật đáp: "Nô tỳ là An Lăng Vu."

Thì ra là nàng.

Nguyên Duật Phong nheo mắt phượng, tựa như trước kia không nhìn rõ mặt nàng. Trước mắt hắn lúc này lại chậm rãi hiện lên gương mặt của một nữ tử khác, tại thời khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy hai người có điểm tương tự nhau.

Thượng Trang quỳ xuống, định dìu hắn đứng dậy. Hắn lại đột nhiên ôm nàng, nghẹn ngào gọi: "Cô cô..."

Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… "Tắt đèn đi, nếu không bổn cung sẽ giết ngươi."Câu này chắc chắn là cảnh cáo.Thượng Trang cúi đầu thổi tắt ngọn lên. Xung quanh lập tức tối sầm, nơi này vắng vẻ, lại không có cung nhân đốt đèn, nàng chỉ có thể nương theo ánh trăng để xác định vị trí của nam tử, nhưng cho dù thế vẫn không nhìn rõ gương mặt.Phía sau lại tiếp tục truyền tới tiếng nam tử uống rượu. Một lúc lâu, hắn lên tiếng: "Lại đây."Thoáng chần chờ, Thượng Trang chỉ đành xoay người, xuyên qua thân cây đi tới. Nàng khuỵu gối muốn hành lễ, hắn lại đưa tay kêu miễn, rồi đưa bình rượu tới: "Uống đi.""Điện hạ..." Nàng làm sao có thể uống rượu chứ?"Uống đi." Hắn lạnh lùng ra lệnh.Thượng Trang cắn răng, nàng nhận lấy ngửa đầu uống một ngụm lớn.Trong miệng truyền tới hương vị không thể tin được, nàng giật mình, đưa mắt nhìn hắn, nghe hắn cười hỏi: "Hương vị của rượu thế nào?"Nàng lắc đầu, đáp: "Ngài say rồi.""Bổn cung không say." Nam tử đột nhiên tiến lại, Thượng Trang trốn không kịp, bả vai bị hắn bắt lấy. Hắn tới gần nàng, hỏi: "Bổn cung hỏi ngươi, hương vị của rượu thế nào?"Bất giác nhíu mày, nàng không sai, trên người hắn quả thật đầy mùi rượu. Nhưng thứ hắn đưa cho nàng rõ ràng là nước!Thượng Trang không nhìn rõ gương mặt của hắn, chỉ có đôi mắt kia như phát sáng trong bóng đêm. Hít vào một hơi, nàng thành thật đáp: "Thứ trong tay nô tỳ vốn không phải rượu, đương nhiên nô tỳ không biết hương vị của rượu là thế nào.""To gan!" Nguyên Duật Phong quát lớn, đưa tay đẩy người trước mặt.Thượng Trang té động phải hành lang phía sau, đau tới nhíu mày.Hắn cũng lui mấy bước, đưa tay chống lên thân cây.Ha ha, trước nay hắn toàn gặp những kẻ nịnh nọt, hắn nói gì, bọn họ đều đáp lời, hắn làm gì, bọn họ cũng đi theo.Còn nàng? Nàng là ai? Tại sao lại không chịu thuận theo hắn?Đột nhiên, hắn bật cười, chỉ tay vào nữ tử trước mặt: "Nào, theo bổn cung về Đông cung."Đèn lồng đã rơi dưới đất, giờ khắc này, không biết lấy dũng khí từ đâu, Thượng Trang bật thốt lên nói: "Điện hạ tội gì phải chà đạp chính mình như vậy?""Chà đạp?" Giống như vừa nghe một từ vô cùng nực cười, cả người hắn tựa vào thân cây phía sau, từ từ trượt xuống.Thượng Trang tiến lên đỡ hắn, thấp giọng: "Trong lòng Thánh Thượng có điện hạ."Nguyên Duật Phong không khỏi chấn động, sau một lúc lâu mới cười nói: "Lâm Phụng nghi đã chết, Lã Đức nghi cũng chết, ha ha ha..." Hắn cười, thân mình cũng run lên."Điện hạ..."Xem ra hai sự việc kia, trong lòng Nguyên Duật Phong rõ tựa gương sáng. Nhưng, sự thật chính là Hoàng hậu vì lợi ích của Đông cung, chắc chắn sẽ không cho hắn tùy tiện hành động.Nam tử cười một lát, sau đó mới tiếp tục: "Bổn cung uống quá nhiều rượu, lúc này vẫn còn phân được nước bình thường, xem ra, vẫn còn chưa say..." Nói xong, hắn ngửa đầu uống rượu."Điện hạ!" Thượng Trang đoạt lấy bình rượu trong tay hắn, "Cho dù ngài có uống nhiều thế nào, những người đó cũng không thể sống lại.""Vậy còn ngươi? Ngươi cũng sẽ chết sao?" Hắn đột nhiên hỏi.Thượng Trang không khỏi run sợ, hắn lại tiếp tục: "Bổn cung còn chưa biết tên của người."Nàng thở dài một tiếng, thành thật đáp: "Nô tỳ là An Lăng Vu."Thì ra là nàng.Nguyên Duật Phong nheo mắt phượng, tựa như trước kia không nhìn rõ mặt nàng. Trước mắt hắn lúc này lại chậm rãi hiện lên gương mặt của một nữ tử khác, tại thời khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy hai người có điểm tương tự nhau.Thượng Trang quỳ xuống, định dìu hắn đứng dậy. Hắn lại đột nhiên ôm nàng, nghẹn ngào gọi: "Cô cô..."

Quyển 3 - Chương 18: Say