Mờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng…
Quyển 4 - Chương 7-2: Càn Thừa Cung 2
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Rất nhanh đã tới Càn Thừa Cung, thái giám vào trong thông báo một tiếng mới đi ra mời y vào.Thấy Nguyên Chính Hoàn, Mộ Dung Vân Khương có chút xấu hổ, lập tức đứng dậy, nói: "Nếu Hoàng Thượng đã có mấy lời muốn nói với Vương gia, vậy thần thiếp xin trở về trước."Nguyên Duật Diệp gật đầu, Mộ Dung Vân Khương liền rời khỏi tẩm cung.Ánh mắt dừng trên gương mặt của nam tử, hắn đột nhiên bật cười, đứng dậy nói: "Đã lâu không gặp, từ lúc chia tay tới giờ hoàng thúc không có vấn đề gì chứ?"Nguyên Chính Hoàn cũng cười nói: "Thần đang định xuất cung, không biết Hoàng Thượng truyền thần tới là có chuyện?""Cũng không có gì." Hắn tiến lên trước, mở miệng, "Chỉ là hôm nay hoàng thúc vừa nói một câu đã giải vây cho Vu Nhi, trẫm thay nàng ấy nói tiếng đa tạ."Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Tầm thay đổi, Mạc Tầm đương nhiên là sợ hắn sẽ nói thêm.Cái loại lo lắng này Nguyên Duật Diệp không thấy, hắn không tiếng không động mà cười cười, có lẽ Mạc Tầm thật sự đã nghĩ quá nhiều, chỉ một câu này thôi, hắn sẽ không nói quá nhiều.Trên tiệc tối, kỳ thật hắn đã được, cho nên mới truyền y tới, chẳng qua là để nghiệm chứng lần cuối cùng.Nguyên Chính Hoàn khẽ nhíu mày, "Vu Nhi" trong miệng hắn hẳn là "Vu Tu Dung", có lẽ đó là người cực kỳ quan trọng của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không truyền y tới chỉ để nói một câu đa tạ.Y không khỏi cười cười, nói: "Hoàng Thượng có lòng với nàng, cho dù hôm nay thần không lên tiếng, nàng ấy cũng sẽ không sao. Xem ra, là thần nhiều chuyện.""Không, lời vừa rồi của hoàng thúc... Rất đúng." Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, lớn tiếng, "Người đâu, chuẩn bị rượu.""Hôm nay trẫm chưa kính hoàng thúc một ly rượu nào, hiện tại phải uống bù."Cung nữ bưng rượu vào trong, rót đầy cho hai người rồi lui sang một bên.Nguyên Duật Diệp bưng chén rượu, cười nhìn y, nói: "Chén rượu này, trẫm kính hoàng thúc."Nguyên Chính Hoàn cười yếu ớt cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.Hai người nói chuyện thêm một lúc, Nguyên Chính Hoàn mới trở về.Nguyên Duật Diệp đi ra ngoài, Trương công công vội lấy áo khoác lông chồn phủ thêm cho hắn, hắn chỉ đứng dựa vào lan can, đưa mắt nhìn về thân ảnh càng đi càng xa, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh."Vong Tình Thủy." Nhàn nhạt nói ra ba chữ, cánh tay vịn lan can thoáng buộc chặt.Hôm nay hắn đã có câu trả lời.Hắn không lừa nàng, tình hoa thật sự không có thuốc giải.Hắn cũng đã nói, nghiêm khắc mà nói tình hoa không có thuốc giải.Vong Tình Thủy kỳ thật không phải thuốc giải của tình hoa, đây chẳng qua là thứ ép chính mình xóa hết ký ức về một người. Xem ra Nguyên Chính Hoàn đã lựa chọn phương pháp này.Mà chuyện này muốn nói cho hắn biết, suy nghĩ của hắn là đúng, không thể xem thường y, bất kể là trước kia hay hiện tại.Hắn sớm đã nói Nguyên Chính Hoàn không phải kẻ xử sự theo cảm tình, mà lần này chẳng qua chỉ là một ly rượu tình hoa mà thôi.Trong lòng y có chuyện đang che giấu, điều đó khiến mọi người không thể đoán ra ý đồ của y.Nguyên Duật Diệp hắn cũng suy nghĩ không thông.Người như vậy, nàng tin tưởng sao? Nàng nên biết kỳ thật Nguyên Chính Hoàn không tốt đẹp hơn hắn là bao.A, chán nản cười, tin hay không tin thì có thể nào, cuối cùng người bận tâm chỉ có mình hắn.Cả người dựa vào lan can, Nguyên Duật Diệp đưa tay xoa lồng ngực.Trương công công nhìn tới hoảng sợ, vội bước tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy? Long thể không thoải mái sao? Nô tài đi gọi...""Không cần." Hắn cắt ngang, "Truyền chỉ, kêu Dương Thành Phong vào cung."Trương công công cả kinh: "Hoàng Thượng, lúc này..." Hắn dừng lại, cuối cùng đành phải gật đầu, "Vâng, nô tài đi ngay."Hắn vốn muốn nói hôm nay đã trễ, muốn truyền Dương tướng quân vào cung thì nên đợi sang ngày mai. Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, hắn không dám nhiều lời, chỉ biết nhận lệnh lui xuống.Ánh mắt Nguyên Duật Diệp đột nhiên trở nên lạnh lẽo, xem ra quyết định kêu Dương Thành Phong hồi kinh báo cáo là đúng
Rất nhanh đã tới Càn Thừa Cung, thái giám vào trong thông báo một tiếng mới đi ra mời y vào.
Thấy Nguyên Chính Hoàn, Mộ Dung Vân Khương có chút xấu hổ, lập tức đứng dậy, nói: "Nếu Hoàng Thượng đã có mấy lời muốn nói với Vương gia, vậy thần thiếp xin trở về trước."
Nguyên Duật Diệp gật đầu, Mộ Dung Vân Khương liền rời khỏi tẩm cung.
Ánh mắt dừng trên gương mặt của nam tử, hắn đột nhiên bật cười, đứng dậy nói: "Đã lâu không gặp, từ lúc chia tay tới giờ hoàng thúc không có vấn đề gì chứ?"
Nguyên Chính Hoàn cũng cười nói: "Thần đang định xuất cung, không biết Hoàng Thượng truyền thần tới là có chuyện?"
"Cũng không có gì." Hắn tiến lên trước, mở miệng, "Chỉ là hôm nay hoàng thúc vừa nói một câu đã giải vây cho Vu Nhi, trẫm thay nàng ấy nói tiếng đa tạ."
Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Tầm thay đổi, Mạc Tầm đương nhiên là sợ hắn sẽ nói thêm.
Cái loại lo lắng này Nguyên Duật Diệp không thấy, hắn không tiếng không động mà cười cười, có lẽ Mạc Tầm thật sự đã nghĩ quá nhiều, chỉ một câu này thôi, hắn sẽ không nói quá nhiều.
Trên tiệc tối, kỳ thật hắn đã được, cho nên mới truyền y tới, chẳng qua là để nghiệm chứng lần cuối cùng.
Nguyên Chính Hoàn khẽ nhíu mày, "Vu Nhi" trong miệng hắn hẳn là "Vu Tu Dung", có lẽ đó là người cực kỳ quan trọng của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không truyền y tới chỉ để nói một câu đa tạ.
Y không khỏi cười cười, nói: "Hoàng Thượng có lòng với nàng, cho dù hôm nay thần không lên tiếng, nàng ấy cũng sẽ không sao. Xem ra, là thần nhiều chuyện."
"Không, lời vừa rồi của hoàng thúc... Rất đúng." Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, lớn tiếng, "Người đâu, chuẩn bị rượu."
"Hôm nay trẫm chưa kính hoàng thúc một ly rượu nào, hiện tại phải uống bù."
Cung nữ bưng rượu vào trong, rót đầy cho hai người rồi lui sang một bên.
Nguyên Duật Diệp bưng chén rượu, cười nhìn y, nói: "Chén rượu này, trẫm kính hoàng thúc."
Nguyên Chính Hoàn cười yếu ớt cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.
Hai người nói chuyện thêm một lúc, Nguyên Chính Hoàn mới trở về.
Nguyên Duật Diệp đi ra ngoài, Trương công công vội lấy áo khoác lông chồn phủ thêm cho hắn, hắn chỉ đứng dựa vào lan can, đưa mắt nhìn về thân ảnh càng đi càng xa, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh.
"Vong Tình Thủy." Nhàn nhạt nói ra ba chữ, cánh tay vịn lan can thoáng buộc chặt.
Hôm nay hắn đã có câu trả lời.
Hắn không lừa nàng, tình hoa thật sự không có thuốc giải.
Hắn cũng đã nói, nghiêm khắc mà nói tình hoa không có thuốc giải.
Vong Tình Thủy kỳ thật không phải thuốc giải của tình hoa, đây chẳng qua là thứ ép chính mình xóa hết ký ức về một người. Xem ra Nguyên Chính Hoàn đã lựa chọn phương pháp này.
Mà chuyện này muốn nói cho hắn biết, suy nghĩ của hắn là đúng, không thể xem thường y, bất kể là trước kia hay hiện tại.
Hắn sớm đã nói Nguyên Chính Hoàn không phải kẻ xử sự theo cảm tình, mà lần này chẳng qua chỉ là một ly rượu tình hoa mà thôi.
Trong lòng y có chuyện đang che giấu, điều đó khiến mọi người không thể đoán ra ý đồ của y.
Nguyên Duật Diệp hắn cũng suy nghĩ không thông.
Người như vậy, nàng tin tưởng sao? Nàng nên biết kỳ thật Nguyên Chính Hoàn không tốt đẹp hơn hắn là bao.
A, chán nản cười, tin hay không tin thì có thể nào, cuối cùng người bận tâm chỉ có mình hắn.
Cả người dựa vào lan can, Nguyên Duật Diệp đưa tay xoa lồng ngực.
Trương công công nhìn tới hoảng sợ, vội bước tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy? Long thể không thoải mái sao? Nô tài đi gọi..."
"Không cần." Hắn cắt ngang, "Truyền chỉ, kêu Dương Thành Phong vào cung."
Trương công công cả kinh: "Hoàng Thượng, lúc này..." Hắn dừng lại, cuối cùng đành phải gật đầu, "Vâng, nô tài đi ngay."
Hắn vốn muốn nói hôm nay đã trễ, muốn truyền Dương tướng quân vào cung thì nên đợi sang ngày mai. Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, hắn không dám nhiều lời, chỉ biết nhận lệnh lui xuống.
Ánh mắt Nguyên Duật Diệp đột nhiên trở nên lạnh lẽo, xem ra quyết định kêu Dương Thành Phong hồi kinh báo cáo là đúng
Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế PhiTác giả: Phôi Phi Vãn Vãn, Hoại Phi Vãn VãnTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện NgượcMờ sáng, tin thành bị tấn công không ngừng truyền vào trong tẩm cung. Thành đổ. Nước cũng tan. Hoàng cung Lê Quốc vô cùng hỗn loạn. Vào lúc này, những thay đổi trong cung cấm hiện ra rất rõ ràng… “Dự nhi, đến đây nào”. Cổ tay mảnh khảnh của nữ tử duỗi đến trước mặt đứa bé. Đứa bé trông chỉ mới bốn tuổi, ánh mắt mở to, hoảng sợ nhìn nàng, hồi lâu vẫn không bước lên… Nàng sợ run lên, cuối cùng bước lên, cúi người, dịu dàng cầm chặt tay đứa bé, thở dài một tiếng rồi ôm nó vào lòng. Đứa bé run rẩy, tai nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ của nàng: “Dự nhi sợ sao?”. Đôi môi đỏ mọng của đứa bé khẽ lẩm bẩm, muốn nói gì nhưng cuối cùng lại im lặng. Khóe miệng nữ tử nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp, ngón tay dài nhọn xoa nhẹ cái cổ trắng nõn của nó, nàng đột nhiên nhắm hai mắt, hai hàng lệ từ đôi gò má chảy xuống.Tay nàng, từ từ siết lại. Đây là con nàng, hôm nay, nàng lại phải tự tay giết nó. Cảm giác đau tận tâm can, chỉ có bản thân nàng mới hiểu. Đứa bé cuối cùng cũng hiểu ra, theo bản năng… Rất nhanh đã tới Càn Thừa Cung, thái giám vào trong thông báo một tiếng mới đi ra mời y vào.Thấy Nguyên Chính Hoàn, Mộ Dung Vân Khương có chút xấu hổ, lập tức đứng dậy, nói: "Nếu Hoàng Thượng đã có mấy lời muốn nói với Vương gia, vậy thần thiếp xin trở về trước."Nguyên Duật Diệp gật đầu, Mộ Dung Vân Khương liền rời khỏi tẩm cung.Ánh mắt dừng trên gương mặt của nam tử, hắn đột nhiên bật cười, đứng dậy nói: "Đã lâu không gặp, từ lúc chia tay tới giờ hoàng thúc không có vấn đề gì chứ?"Nguyên Chính Hoàn cũng cười nói: "Thần đang định xuất cung, không biết Hoàng Thượng truyền thần tới là có chuyện?""Cũng không có gì." Hắn tiến lên trước, mở miệng, "Chỉ là hôm nay hoàng thúc vừa nói một câu đã giải vây cho Vu Nhi, trẫm thay nàng ấy nói tiếng đa tạ."Hắn vừa dứt lời, sắc mặt Mạc Tầm thay đổi, Mạc Tầm đương nhiên là sợ hắn sẽ nói thêm.Cái loại lo lắng này Nguyên Duật Diệp không thấy, hắn không tiếng không động mà cười cười, có lẽ Mạc Tầm thật sự đã nghĩ quá nhiều, chỉ một câu này thôi, hắn sẽ không nói quá nhiều.Trên tiệc tối, kỳ thật hắn đã được, cho nên mới truyền y tới, chẳng qua là để nghiệm chứng lần cuối cùng.Nguyên Chính Hoàn khẽ nhíu mày, "Vu Nhi" trong miệng hắn hẳn là "Vu Tu Dung", có lẽ đó là người cực kỳ quan trọng của hắn, nếu không hắn cũng sẽ không truyền y tới chỉ để nói một câu đa tạ.Y không khỏi cười cười, nói: "Hoàng Thượng có lòng với nàng, cho dù hôm nay thần không lên tiếng, nàng ấy cũng sẽ không sao. Xem ra, là thần nhiều chuyện.""Không, lời vừa rồi của hoàng thúc... Rất đúng." Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài, lớn tiếng, "Người đâu, chuẩn bị rượu.""Hôm nay trẫm chưa kính hoàng thúc một ly rượu nào, hiện tại phải uống bù."Cung nữ bưng rượu vào trong, rót đầy cho hai người rồi lui sang một bên.Nguyên Duật Diệp bưng chén rượu, cười nhìn y, nói: "Chén rượu này, trẫm kính hoàng thúc."Nguyên Chính Hoàn cười yếu ớt cầm lấy, ngửa đầu uống cạn.Hai người nói chuyện thêm một lúc, Nguyên Chính Hoàn mới trở về.Nguyên Duật Diệp đi ra ngoài, Trương công công vội lấy áo khoác lông chồn phủ thêm cho hắn, hắn chỉ đứng dựa vào lan can, đưa mắt nhìn về thân ảnh càng đi càng xa, khóe miệng lộ một nụ cười lạnh."Vong Tình Thủy." Nhàn nhạt nói ra ba chữ, cánh tay vịn lan can thoáng buộc chặt.Hôm nay hắn đã có câu trả lời.Hắn không lừa nàng, tình hoa thật sự không có thuốc giải.Hắn cũng đã nói, nghiêm khắc mà nói tình hoa không có thuốc giải.Vong Tình Thủy kỳ thật không phải thuốc giải của tình hoa, đây chẳng qua là thứ ép chính mình xóa hết ký ức về một người. Xem ra Nguyên Chính Hoàn đã lựa chọn phương pháp này.Mà chuyện này muốn nói cho hắn biết, suy nghĩ của hắn là đúng, không thể xem thường y, bất kể là trước kia hay hiện tại.Hắn sớm đã nói Nguyên Chính Hoàn không phải kẻ xử sự theo cảm tình, mà lần này chẳng qua chỉ là một ly rượu tình hoa mà thôi.Trong lòng y có chuyện đang che giấu, điều đó khiến mọi người không thể đoán ra ý đồ của y.Nguyên Duật Diệp hắn cũng suy nghĩ không thông.Người như vậy, nàng tin tưởng sao? Nàng nên biết kỳ thật Nguyên Chính Hoàn không tốt đẹp hơn hắn là bao.A, chán nản cười, tin hay không tin thì có thể nào, cuối cùng người bận tâm chỉ có mình hắn.Cả người dựa vào lan can, Nguyên Duật Diệp đưa tay xoa lồng ngực.Trương công công nhìn tới hoảng sợ, vội bước tới đỡ lấy hắn, lo lắng hỏi: "Hoàng Thượng sao vậy? Long thể không thoải mái sao? Nô tài đi gọi...""Không cần." Hắn cắt ngang, "Truyền chỉ, kêu Dương Thành Phong vào cung."Trương công công cả kinh: "Hoàng Thượng, lúc này..." Hắn dừng lại, cuối cùng đành phải gật đầu, "Vâng, nô tài đi ngay."Hắn vốn muốn nói hôm nay đã trễ, muốn truyền Dương tướng quân vào cung thì nên đợi sang ngày mai. Chỉ là nhìn sắc mặt của Hoàng Thượng, hắn không dám nhiều lời, chỉ biết nhận lệnh lui xuống.Ánh mắt Nguyên Duật Diệp đột nhiên trở nên lạnh lẽo, xem ra quyết định kêu Dương Thành Phong hồi kinh báo cáo là đúng