Tác giả:

(*) Trùng số: Nghĩa là ưng một đối tượng bạn tình nhưng người đó cũng là 0 hoặc là 1 giống mình, không làm ăn gì được cả. “Anh Xuyên, lâu quá không thấy anh ghé chơi?”  Trong quán bar nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, cậu trai trẻ sợ gã nghe không rõ, cố tình nhích mông áp sát lại, ghé vào tai gã nói chuyện, còn cố tình dán ngực vào cánh tay gã, giọng hờn dỗi, “Anh bận gì mà không ghé, yêu đương à?”  Không biết phải do ăn nhiều quá rồi sảng, hay hốc nhiều rượu quá rồi say hay không, mà Văn Tầm Xuyên nhíu mày suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được cái cậu trai trẻ chỉ 17 18 đang dính sát vào người mình lúc này là ai, nhưng mà thôi thây kệ, dù gì gã cũng đang vui, không cảm thấy phiền hà lắm. “Nhà bao việc, yêu đương gì tầm này. Anh đi công tác, vừa về hôm nay.” Văn Tầm Xuyên đảo đôi mắt phượng đào hoa dù không cười cũng phảng phất một luồng tình ý đậm đặc, gã tuỳ hứng ôm ấp cậu trai nhỏ bên người, nghiêng đầu nói chuyện, cố tình phả hơi thở ấm áp vào tai cậu, “Sao, nhớ anh hả?” Gã kéo dài nhẹ…

Chương 15: Xem mắt (1)

Trả NợTác giả: Nãi Khẩu TạpTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước (*) Trùng số: Nghĩa là ưng một đối tượng bạn tình nhưng người đó cũng là 0 hoặc là 1 giống mình, không làm ăn gì được cả. “Anh Xuyên, lâu quá không thấy anh ghé chơi?”  Trong quán bar nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, cậu trai trẻ sợ gã nghe không rõ, cố tình nhích mông áp sát lại, ghé vào tai gã nói chuyện, còn cố tình dán ngực vào cánh tay gã, giọng hờn dỗi, “Anh bận gì mà không ghé, yêu đương à?”  Không biết phải do ăn nhiều quá rồi sảng, hay hốc nhiều rượu quá rồi say hay không, mà Văn Tầm Xuyên nhíu mày suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được cái cậu trai trẻ chỉ 17 18 đang dính sát vào người mình lúc này là ai, nhưng mà thôi thây kệ, dù gì gã cũng đang vui, không cảm thấy phiền hà lắm. “Nhà bao việc, yêu đương gì tầm này. Anh đi công tác, vừa về hôm nay.” Văn Tầm Xuyên đảo đôi mắt phượng đào hoa dù không cười cũng phảng phất một luồng tình ý đậm đặc, gã tuỳ hứng ôm ấp cậu trai nhỏ bên người, nghiêng đầu nói chuyện, cố tình phả hơi thở ấm áp vào tai cậu, “Sao, nhớ anh hả?” Gã kéo dài nhẹ… Sự kiện này như một bản nhạc đệm vô vị trong đời, nhanh chóng bị Hạ Lâm Chu quên lãng mất, nếu không phải sau đó một tuần tình cờ đụng mặt Văn Tầm Xuyên, hắn cũng muốn quên luôn gã đàn ông này.Lúc ấy Hạ Lâm Chu đang hiếm hoi lắm mới diện được một thân tây trang thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, ngồi bên cạnh cha mình và các đồng nghiệp công ty dùng bữa trưa thịnh soạn.“Lâm Chu, chào chú Nghiêm đi.”Hạ Lâm Chu lập tức đứng dậy, rót cho người đàn ông trung niên ngồi đối diện một ly rượu, lễ phép nói, “Chú Nghiêm, lần đầu gặp mặt, cháu xin kính chú một ly.”Người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn cười nhẹ nhận ly rượu, cười nói, “Hạ thiếu gia vừa đẹp trai vừa lễ phép, Tổng giám đốc Hạ đúng là có phúc.”“Nó chỉ là thằng nhóc không học hành không nghề ngỗng thôi.” Bố Hạ cười khổ, vẫy tay, “Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, tôi nhìn thấy là lại đau đầu, cho nên đang muốn cho nó vào công ty học hỏi kinh nghiệm.”Hạ Lâm Chu suốt một tuần bị nhốt trong nhà học quản lý kinh doanh nở nụ cười toe toét, “Cháu sẽ cố gắng ạ, nếu có gì sai các bác nhớ khoan dung cho cháu, cháu sẽ cố gắng học tập các chú các bác.”Bố Hạ giơ tay đập vào lưng Hạ Lâm Chu một cái, “Bao dung cái gì. Thằng nhóc này mà có làm gì sai, các ông cứ coi như con mình mà dạy dỗ khỏi cần nể mặt tôi. Tôi không muốn để mặt mũi cho thằng con bất tài này đâu.”Ý của Tổng giám đốc Hạ quá rõ ràng rồi, ông muốn để “thái tử” vào công ty, bữa ăn này thực chất chỉ là để giới thiệu cho mọi người, những người khác trong công ty mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt đều phải tỏ ý đồng tình.Trong bữa tiệc, Hạ Lâm Chu đứng dậy định đi toilet. Toilet nằm bên tay phải, muốn đi đến phải đi qua vài dãy bàn. Lúc đó hắn đã thấy Văn Tầm Xuyên, đang ngồi cùng bàn với một cô gái, chắc là vừa đến, trước mặt hai người còn đặt một bình hoa hồng ướt át sến rện.Văn Tầm Xuyên ăn mặc có hơi xuề xòa, gã chỉ khoác một chiếc áo dệt kim xám nhạt, bên trong là áo thun trắng, mái tóc tuỳ tiện phất phơ trên đỉnh đầu, nhìn là biết chẳng thèm sửa soạn gì. Nhưng cô gái thì khác. Cô mặc một bộ váy màu kem thẳng thớm, mặt trang điểm kỹ càng, tóc đen dài mượt xoã ngang vai ngồi cạnh cửa sổ.Hạ Lâm Chu lập tức xoay mũi chân, cố tình rẽ vào lối đi hẹp nghe ngóng hai người nói chuyện.Cô gái mặt mày tươi cười, giọng nói cũng dịu dàng như bề ngoài vậy, “Nghe dì Triệu nói anh cũng là bác sĩ?”“Đúng rồi.” Văn Tầm Xuyên gật đầu, có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này bèn mỉm cười hỏi, “Vừa về nước là phải đi xem mắt rồi?”“Nhà hối quá.” Cô gái thở dài, đùa, “Mẹ nói con gái lớn thế này không cưới bây giờ thì ế suốt đời.” “Làm gì có, cô xinh đẹp như vậy mà.” Văn Tầm Xuyên cười nói.Hạ Lâm Chu cất bước đi ngang qua bàn Văn Tầm Xuyên, nghe đến đây nhịn không được cúi xuống lườm một cái, vừa lúc đụng phải tầm mắt gã vừa vô tình nâng lên.Ý cười trên mặt Văn Tầm Xuyên lập tức tan biến hết, cả hai ngay lập tức dời tầm mắt đi.Văn Tầm Xuyên mặt mày bình thản tiếp tục quay lại câu chuyện, mặc kệ Hạ Lâm Chu đang bước đến toilet.Xem mắt?Bóng mà giả trai ** nai ** bò?

Sự kiện này như một bản nhạc đệm vô vị trong đời, nhanh chóng bị Hạ Lâm Chu quên lãng mất, nếu không phải sau đó một tuần tình cờ đụng mặt Văn Tầm Xuyên, hắn cũng muốn quên luôn gã đàn ông này.

Lúc ấy Hạ Lâm Chu đang hiếm hoi lắm mới diện được một thân tây trang thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, ngồi bên cạnh cha mình và các đồng nghiệp công ty dùng bữa trưa thịnh soạn.

“Lâm Chu, chào chú Nghiêm đi.”

Hạ Lâm Chu lập tức đứng dậy, rót cho người đàn ông trung niên ngồi đối diện một ly rượu, lễ phép nói, “Chú Nghiêm, lần đầu gặp mặt, cháu xin kính chú một ly.”

Người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn cười nhẹ nhận ly rượu, cười nói, “Hạ thiếu gia vừa đẹp trai vừa lễ phép, Tổng giám đốc Hạ đúng là có phúc.”

“Nó chỉ là thằng nhóc không học hành không nghề ngỗng thôi.” Bố Hạ cười khổ, vẫy tay, “Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, tôi nhìn thấy là lại đau đầu, cho nên đang muốn cho nó vào công ty học hỏi kinh nghiệm.”

Hạ Lâm Chu suốt một tuần bị nhốt trong nhà học quản lý kinh doanh nở nụ cười toe toét, “Cháu sẽ cố gắng ạ, nếu có gì sai các bác nhớ khoan dung cho cháu, cháu sẽ cố gắng học tập các chú các bác.”

Bố Hạ giơ tay đập vào lưng Hạ Lâm Chu một cái, “Bao dung cái gì. Thằng nhóc này mà có làm gì sai, các ông cứ coi như con mình mà dạy dỗ khỏi cần nể mặt tôi. Tôi không muốn để mặt mũi cho thằng con bất tài này đâu.”

Ý của Tổng giám đốc Hạ quá rõ ràng rồi, ông muốn để “thái tử” vào công ty, bữa ăn này thực chất chỉ là để giới thiệu cho mọi người, những người khác trong công ty mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt đều phải tỏ ý đồng tình.

Trong bữa tiệc, Hạ Lâm Chu đứng dậy định đi toilet. Toilet nằm bên tay phải, muốn đi đến phải đi qua vài dãy bàn. Lúc đó hắn đã thấy Văn Tầm Xuyên, đang ngồi cùng bàn với một cô gái, chắc là vừa đến, trước mặt hai người còn đặt một bình hoa hồng ướt át sến rện.

Văn Tầm Xuyên ăn mặc có hơi xuề xòa, gã chỉ khoác một chiếc áo dệt kim xám nhạt, bên trong là áo thun trắng, mái tóc tuỳ tiện phất phơ trên đỉnh đầu, nhìn là biết chẳng thèm sửa soạn gì. Nhưng cô gái thì khác. Cô mặc một bộ váy màu kem thẳng thớm, mặt trang điểm kỹ càng, tóc đen dài mượt xoã ngang vai ngồi cạnh cửa sổ.

Hạ Lâm Chu lập tức xoay mũi chân, cố tình rẽ vào lối đi hẹp nghe ngóng hai người nói chuyện.

Cô gái mặt mày tươi cười, giọng nói cũng dịu dàng như bề ngoài vậy, “Nghe dì Triệu nói anh cũng là bác sĩ?”

“Đúng rồi.” Văn Tầm Xuyên gật đầu, có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này bèn mỉm cười hỏi, “Vừa về nước là phải đi xem mắt rồi?”

“Nhà hối quá.” Cô gái thở dài, đùa, “Mẹ nói con gái lớn thế này không cưới bây giờ thì ế suốt đời.” 

“Làm gì có, cô xinh đẹp như vậy mà.” Văn Tầm Xuyên cười nói.

Hạ Lâm Chu cất bước đi ngang qua bàn Văn Tầm Xuyên, nghe đến đây nhịn không được cúi xuống lườm một cái, vừa lúc đụng phải tầm mắt gã vừa vô tình nâng lên.

Ý cười trên mặt Văn Tầm Xuyên lập tức tan biến hết, cả hai ngay lập tức dời tầm mắt đi.

Văn Tầm Xuyên mặt mày bình thản tiếp tục quay lại câu chuyện, mặc kệ Hạ Lâm Chu đang bước đến toilet.

Xem mắt?

Bóng mà giả trai ** nai ** bò?

Trả NợTác giả: Nãi Khẩu TạpTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước (*) Trùng số: Nghĩa là ưng một đối tượng bạn tình nhưng người đó cũng là 0 hoặc là 1 giống mình, không làm ăn gì được cả. “Anh Xuyên, lâu quá không thấy anh ghé chơi?”  Trong quán bar nhạc nhẽo đinh tai nhức óc, cậu trai trẻ sợ gã nghe không rõ, cố tình nhích mông áp sát lại, ghé vào tai gã nói chuyện, còn cố tình dán ngực vào cánh tay gã, giọng hờn dỗi, “Anh bận gì mà không ghé, yêu đương à?”  Không biết phải do ăn nhiều quá rồi sảng, hay hốc nhiều rượu quá rồi say hay không, mà Văn Tầm Xuyên nhíu mày suy nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được cái cậu trai trẻ chỉ 17 18 đang dính sát vào người mình lúc này là ai, nhưng mà thôi thây kệ, dù gì gã cũng đang vui, không cảm thấy phiền hà lắm. “Nhà bao việc, yêu đương gì tầm này. Anh đi công tác, vừa về hôm nay.” Văn Tầm Xuyên đảo đôi mắt phượng đào hoa dù không cười cũng phảng phất một luồng tình ý đậm đặc, gã tuỳ hứng ôm ấp cậu trai nhỏ bên người, nghiêng đầu nói chuyện, cố tình phả hơi thở ấm áp vào tai cậu, “Sao, nhớ anh hả?” Gã kéo dài nhẹ… Sự kiện này như một bản nhạc đệm vô vị trong đời, nhanh chóng bị Hạ Lâm Chu quên lãng mất, nếu không phải sau đó một tuần tình cờ đụng mặt Văn Tầm Xuyên, hắn cũng muốn quên luôn gã đàn ông này.Lúc ấy Hạ Lâm Chu đang hiếm hoi lắm mới diện được một thân tây trang thẳng thớm, đầu tóc chỉnh tề, ngồi bên cạnh cha mình và các đồng nghiệp công ty dùng bữa trưa thịnh soạn.“Lâm Chu, chào chú Nghiêm đi.”Hạ Lâm Chu lập tức đứng dậy, rót cho người đàn ông trung niên ngồi đối diện một ly rượu, lễ phép nói, “Chú Nghiêm, lần đầu gặp mặt, cháu xin kính chú một ly.”Người đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn cười nhẹ nhận ly rượu, cười nói, “Hạ thiếu gia vừa đẹp trai vừa lễ phép, Tổng giám đốc Hạ đúng là có phúc.”“Nó chỉ là thằng nhóc không học hành không nghề ngỗng thôi.” Bố Hạ cười khổ, vẫy tay, “Suốt ngày ăn chơi lêu lổng, tôi nhìn thấy là lại đau đầu, cho nên đang muốn cho nó vào công ty học hỏi kinh nghiệm.”Hạ Lâm Chu suốt một tuần bị nhốt trong nhà học quản lý kinh doanh nở nụ cười toe toét, “Cháu sẽ cố gắng ạ, nếu có gì sai các bác nhớ khoan dung cho cháu, cháu sẽ cố gắng học tập các chú các bác.”Bố Hạ giơ tay đập vào lưng Hạ Lâm Chu một cái, “Bao dung cái gì. Thằng nhóc này mà có làm gì sai, các ông cứ coi như con mình mà dạy dỗ khỏi cần nể mặt tôi. Tôi không muốn để mặt mũi cho thằng con bất tài này đâu.”Ý của Tổng giám đốc Hạ quá rõ ràng rồi, ông muốn để “thái tử” vào công ty, bữa ăn này thực chất chỉ là để giới thiệu cho mọi người, những người khác trong công ty mặc kệ trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt đều phải tỏ ý đồng tình.Trong bữa tiệc, Hạ Lâm Chu đứng dậy định đi toilet. Toilet nằm bên tay phải, muốn đi đến phải đi qua vài dãy bàn. Lúc đó hắn đã thấy Văn Tầm Xuyên, đang ngồi cùng bàn với một cô gái, chắc là vừa đến, trước mặt hai người còn đặt một bình hoa hồng ướt át sến rện.Văn Tầm Xuyên ăn mặc có hơi xuề xòa, gã chỉ khoác một chiếc áo dệt kim xám nhạt, bên trong là áo thun trắng, mái tóc tuỳ tiện phất phơ trên đỉnh đầu, nhìn là biết chẳng thèm sửa soạn gì. Nhưng cô gái thì khác. Cô mặc một bộ váy màu kem thẳng thớm, mặt trang điểm kỹ càng, tóc đen dài mượt xoã ngang vai ngồi cạnh cửa sổ.Hạ Lâm Chu lập tức xoay mũi chân, cố tình rẽ vào lối đi hẹp nghe ngóng hai người nói chuyện.Cô gái mặt mày tươi cười, giọng nói cũng dịu dàng như bề ngoài vậy, “Nghe dì Triệu nói anh cũng là bác sĩ?”“Đúng rồi.” Văn Tầm Xuyên gật đầu, có vẻ không muốn tiếp tục đề tài này bèn mỉm cười hỏi, “Vừa về nước là phải đi xem mắt rồi?”“Nhà hối quá.” Cô gái thở dài, đùa, “Mẹ nói con gái lớn thế này không cưới bây giờ thì ế suốt đời.” “Làm gì có, cô xinh đẹp như vậy mà.” Văn Tầm Xuyên cười nói.Hạ Lâm Chu cất bước đi ngang qua bàn Văn Tầm Xuyên, nghe đến đây nhịn không được cúi xuống lườm một cái, vừa lúc đụng phải tầm mắt gã vừa vô tình nâng lên.Ý cười trên mặt Văn Tầm Xuyên lập tức tan biến hết, cả hai ngay lập tức dời tầm mắt đi.Văn Tầm Xuyên mặt mày bình thản tiếp tục quay lại câu chuyện, mặc kệ Hạ Lâm Chu đang bước đến toilet.Xem mắt?Bóng mà giả trai ** nai ** bò?

Chương 15: Xem mắt (1)