Tác giả:

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…

Chương 80: Chương 80

Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Nếu không thì vụ việc này làm sao có thể xảy đến được? Hừ lạnh một cái, anh quay sang nói chuyện với Tống Mỹ Nhân.“Cô chủ nghe tin tức đó từ ai vậy? Đấy là một lời ngụy biện không chính xác chút nào.”Hoàng Sơn có chút bực mình đặt tay lên vai Hàn Nhi để an ủi cô, bờ vai gầy gò yếu đuối đang run lẩy bẩy lên từng hồi, sắc mặt cũng tái xanh đi vài phần.Ánh mắt sợ hãi của cô lảo đảo liên tục.Nhìn bộ dạng của Hàn Nhi như vầy ai mà không thương cho được? Tống Mỹ NHàn Nhin liếc qua bên Vi Vi, sau đó nắm cổ cô ta lôi tới trước mặt Hoàng Sơn để đối chất, dù gì thì ba mặt một lời vẫn hơn.Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Cô ta cần phải được biết ngay bây giờ.Giọng nói đanh đá của Tống Mỹ Nhân vang lên, tay còn lại ghì chặt vào cổ của Vi Vi mà kéo cô ta tới.“Nói! Điều mày nói đúng hay là Hoàng Sơn nói đúng.Nếu không thành thật khai báo tao sẽ cắt lưỡi mày”Ánh mắt giận dữ của Tống Mỹ Nhân long sòng sọc lên, chỉ nhìn một cái cũng khiến cho Vi Vi rét run vì sợ.Bây giờ cô ta biết nói điều gì đây? Không lẽ khai thật ra mọi chuyện đều do bản thân cô ta bịa đặt ra?Nếu vậy thì cô ta còn mặt mũi nào để sống ở đây nữa cơ chứ? “Em…em không biết nói gì hết.Cô chủ muốn em nói điều gì?”Vi Vi cổ gắng giả lơ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đem bộ mặt ngơ ngác nhìn Tống Mỹ Nhân sau đó liếc sang Hoàng Sơn, bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của anh ta liên cúi đầu xuống đất không dám nhìn.Đúng là có tật thì giật mình.“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”“Em thật sự không biết gì hết”Chát! Tiếng tát giòn tan phá vỡ không gian căng thẳng giữa ba người.Tống Mỹ Nhân không kiềm chế được mà tát bôm bốp vào mặt Vi Vi, không cần nghĩ nhiều cô ta cũng đoán được con ả này đang giở trò với mình.Muốn mượn tay cô ta để dạy dỗ Hàn Nhi một trận.Tống Mỹ Nhân đúng là ngu mới đi tin cái loại hai mặt như ả ta.“Mày không nói được đúng không? Tao sẽ đưa mày tới phòng giam số 3 xem mày còn cứng họng được tới bao giờ”Có thể nói Tống Mỹ Nhân là loại người rất dễ tin vào lời nói của người khác, chỉ cần nhận thấy điều đó khiến bản thân không thoải mái sẽ lập tức đứng lên giải quyết vấn đề.Đây cũng là điểm yếu của cô ta, để lộ sơ hở khiến cho Vi Vi dám lợi dụng để trút giận thay bản thân.Vi Vi bị Tống Mỹ Nhân nắm đầu kéo xềnh xệch trên nền đất đá thì không ngừng kêu lên đau đớn, chân tay của cô †a đều bị đầu nhọn của đá cứa tới rách da rách thịt, da đầu cũng bị Tống Mỹ Nhân làm cho đau nhức bưng bưng.Hai mắt nhắm nghiền lại rồi bắt đầu hối hận về những gì mình đã gây ra.Nếu lúc đó không kiềm chế bản thân lại một chút, không để sự trả thù làm mờ mắt thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tôi tệ tới mức này.Tống Mỹ Nhân tức giận kéo lê cơ thể của Vi Vi trên nền đất đá sắc nhọn, bộ dạng lúc này không khác gì dẫn chó đi dạo, gương mặt đáng sợ giống như ác quỷ dọa người..

Nếu không thì vụ việc này làm sao có thể xảy đến được? Hừ lạnh một cái, anh quay sang nói chuyện với Tống Mỹ Nhân.

“Cô chủ nghe tin tức đó từ ai vậy? Đấy là một lời ngụy biện không chính xác chút nào.

Hoàng Sơn có chút bực mình đặt tay lên vai Hàn Nhi để an ủi cô, bờ vai gầy gò yếu đuối đang run lẩy bẩy lên từng hồi, sắc mặt cũng tái xanh đi vài phần.

Ánh mắt sợ hãi của cô lảo đảo liên tục.

Nhìn bộ dạng của Hàn Nhi như vầy ai mà không thương cho được? Tống Mỹ NHàn Nhin liếc qua bên Vi Vi, sau đó nắm cổ cô ta lôi tới trước mặt Hoàng Sơn để đối chất, dù gì thì ba mặt một lời vẫn hơn.

Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Cô ta cần phải được biết ngay bây giờ.

Giọng nói đanh đá của Tống Mỹ Nhân vang lên, tay còn lại ghì chặt vào cổ của Vi Vi mà kéo cô ta tới.

“Nói! Điều mày nói đúng hay là Hoàng Sơn nói đúng.

Nếu không thành thật khai báo tao sẽ cắt lưỡi mày”

Ánh mắt giận dữ của Tống Mỹ Nhân long sòng sọc lên, chỉ nhìn một cái cũng khiến cho Vi Vi rét run vì sợ.

Bây giờ cô ta biết nói điều gì đây? Không lẽ khai thật ra mọi chuyện đều do bản thân cô ta bịa đặt ra?

Nếu vậy thì cô ta còn mặt mũi nào để sống ở đây nữa cơ chứ? “Em…

em không biết nói gì hết.

Cô chủ muốn em nói điều gì?”

Vi Vi cổ gắng giả lơ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đem bộ mặt ngơ ngác nhìn Tống Mỹ Nhân sau đó liếc sang Hoàng Sơn, bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của anh ta liên cúi đầu xuống đất không dám nhìn.

Đúng là có tật thì giật mình.

“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”

“Em thật sự không biết gì hết”

Chát! Tiếng tát giòn tan phá vỡ không gian căng thẳng giữa ba người.

Tống Mỹ Nhân không kiềm chế được mà tát bôm bốp vào mặt Vi Vi, không cần nghĩ nhiều cô ta cũng đoán được con ả này đang giở trò với mình.

Muốn mượn tay cô ta để dạy dỗ Hàn Nhi một trận.

Tống Mỹ Nhân đúng là ngu mới đi tin cái loại hai mặt như ả ta.

“Mày không nói được đúng không? Tao sẽ đưa mày tới phòng giam số 3 xem mày còn cứng họng được tới bao giờ”

Có thể nói Tống Mỹ Nhân là loại người rất dễ tin vào lời nói của người khác, chỉ cần nhận thấy điều đó khiến bản thân không thoải mái sẽ lập tức đứng lên giải quyết vấn đề.

Đây cũng là điểm yếu của cô ta, để lộ sơ hở khiến cho Vi Vi dám lợi dụng để trút giận thay bản thân.

Vi Vi bị Tống Mỹ Nhân nắm đầu kéo xềnh xệch trên nền đất đá thì không ngừng kêu lên đau đớn, chân tay của cô †a đều bị đầu nhọn của đá cứa tới rách da rách thịt, da đầu cũng bị Tống Mỹ Nhân làm cho đau nhức bưng bưng.

Hai mắt nhắm nghiền lại rồi bắt đầu hối hận về những gì mình đã gây ra.

Nếu lúc đó không kiềm chế bản thân lại một chút, không để sự trả thù làm mờ mắt thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tôi tệ tới mức này.

Tống Mỹ Nhân tức giận kéo lê cơ thể của Vi Vi trên nền đất đá sắc nhọn, bộ dạng lúc này không khác gì dẫn chó đi dạo, gương mặt đáng sợ giống như ác quỷ dọa người.

.

Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Nếu không thì vụ việc này làm sao có thể xảy đến được? Hừ lạnh một cái, anh quay sang nói chuyện với Tống Mỹ Nhân.“Cô chủ nghe tin tức đó từ ai vậy? Đấy là một lời ngụy biện không chính xác chút nào.”Hoàng Sơn có chút bực mình đặt tay lên vai Hàn Nhi để an ủi cô, bờ vai gầy gò yếu đuối đang run lẩy bẩy lên từng hồi, sắc mặt cũng tái xanh đi vài phần.Ánh mắt sợ hãi của cô lảo đảo liên tục.Nhìn bộ dạng của Hàn Nhi như vầy ai mà không thương cho được? Tống Mỹ NHàn Nhin liếc qua bên Vi Vi, sau đó nắm cổ cô ta lôi tới trước mặt Hoàng Sơn để đối chất, dù gì thì ba mặt một lời vẫn hơn.Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Cô ta cần phải được biết ngay bây giờ.Giọng nói đanh đá của Tống Mỹ Nhân vang lên, tay còn lại ghì chặt vào cổ của Vi Vi mà kéo cô ta tới.“Nói! Điều mày nói đúng hay là Hoàng Sơn nói đúng.Nếu không thành thật khai báo tao sẽ cắt lưỡi mày”Ánh mắt giận dữ của Tống Mỹ Nhân long sòng sọc lên, chỉ nhìn một cái cũng khiến cho Vi Vi rét run vì sợ.Bây giờ cô ta biết nói điều gì đây? Không lẽ khai thật ra mọi chuyện đều do bản thân cô ta bịa đặt ra?Nếu vậy thì cô ta còn mặt mũi nào để sống ở đây nữa cơ chứ? “Em…em không biết nói gì hết.Cô chủ muốn em nói điều gì?”Vi Vi cổ gắng giả lơ như không biết chuyện gì đang xảy ra, cô ta đem bộ mặt ngơ ngác nhìn Tống Mỹ Nhân sau đó liếc sang Hoàng Sơn, bắt gặp ánh mắt tràn đầy lửa giận của anh ta liên cúi đầu xuống đất không dám nhìn.Đúng là có tật thì giật mình.“Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, nói hay không?”“Em thật sự không biết gì hết”Chát! Tiếng tát giòn tan phá vỡ không gian căng thẳng giữa ba người.Tống Mỹ Nhân không kiềm chế được mà tát bôm bốp vào mặt Vi Vi, không cần nghĩ nhiều cô ta cũng đoán được con ả này đang giở trò với mình.Muốn mượn tay cô ta để dạy dỗ Hàn Nhi một trận.Tống Mỹ Nhân đúng là ngu mới đi tin cái loại hai mặt như ả ta.“Mày không nói được đúng không? Tao sẽ đưa mày tới phòng giam số 3 xem mày còn cứng họng được tới bao giờ”Có thể nói Tống Mỹ Nhân là loại người rất dễ tin vào lời nói của người khác, chỉ cần nhận thấy điều đó khiến bản thân không thoải mái sẽ lập tức đứng lên giải quyết vấn đề.Đây cũng là điểm yếu của cô ta, để lộ sơ hở khiến cho Vi Vi dám lợi dụng để trút giận thay bản thân.Vi Vi bị Tống Mỹ Nhân nắm đầu kéo xềnh xệch trên nền đất đá thì không ngừng kêu lên đau đớn, chân tay của cô †a đều bị đầu nhọn của đá cứa tới rách da rách thịt, da đầu cũng bị Tống Mỹ Nhân làm cho đau nhức bưng bưng.Hai mắt nhắm nghiền lại rồi bắt đầu hối hận về những gì mình đã gây ra.Nếu lúc đó không kiềm chế bản thân lại một chút, không để sự trả thù làm mờ mắt thì có lẽ mọi chuyện sẽ không tôi tệ tới mức này.Tống Mỹ Nhân tức giận kéo lê cơ thể của Vi Vi trên nền đất đá sắc nhọn, bộ dạng lúc này không khác gì dẫn chó đi dạo, gương mặt đáng sợ giống như ác quỷ dọa người..

Chương 80: Chương 80