Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…
Chương 100: Chương 100
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Nhưng không ngờ cha của cô lại đeo bám dai dẳng như thế này.Đúng là số khổ mà.Tống Vu Quân không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của người con gái mình yêu, chưa kịp để Hàn Nhi lên tiếng anh đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng chìa ra trước mặt, tay còn lại đưa lên xoa đầu an ủi cô, chất giọng trầm ấm vang lên như muốn xoa dịu tâm trạng của cô gái nhỏ, anh nói.“Em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, tôi cho em tất”Câu nói này thật sự khiến cho Hàn Nhi sững người trong giây lát, đồng tử vô thức dãn nở ra vì bất ngờ, gương mặt ngây ngốc vừa nhìn vào Tống Vu Quân vừa nhìn vào tấm thẻ đen trên tay anh, khó thở nuốt nước bọt một cái rồi nói.“Cậu như thế có phải là quá phóng khoáng rồi không ạ? Cậu không sợ em lừa hết tiền của cậu rồi bỏ trốn đi sao?”Nghe thế Tống Vu Quân bật cười khanh khách, đuôi mắt cũng nheo lại vì cười, gương mặt lạnh lùng trong phút chốc lại sáng bừng rạng rỡ.Dưới ánh nắng rạng rỡ hät vào phòng càng khiến cho Hàn Nhi thêm ngây dại vì vẻ đẹp của Tống Vu Quân, anh vui vẻ nói.“Để xem em có bản lĩnh đó hay không.Thế bây giờ tôi đưa em đi rút tiền rồi đưa tới cho người đàn ông đấy được không?”Tống Vu Quân không nghĩ ngợi nhiều về câu nói bâng quơ vừa rồi của Hàn Nhi.Vì anh tin chắc vào con mắt nhìn người của mình, chắc chắn Hàn Nhi sẽ không phải loại phụ nữ ham mê vật chất như Trịnh Vỹ Ái năm xưa.Vả lại anh cũng muốn xem cô gái này có đủ can đảm lấy hết tiền trong thẻ của Tống Vu Quân hay không.“Khoan đãi Có cần phải vội vã như thế không ạ? Vả lại số tiền đó quá lớn đối với em, bây giờ em mượn tiền của cậu chủ rồi không biết khi nào mới gom đủ tiền để trả nợ cho cậu nữa”Đây chính là điều mà Hàn Nhi đánh đo từ nãy tới giờ, cô biết lương ở Tống gia khá cao nhưng cô cần phải chỉ ra tiền học cho Hàn Dương và nhiều khoản lặt vặt khác nữa.Nếu không có khả năng trả nợ cho Tống Vu Quân thì chắc chắn cô chẳng còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh nữa đâu.Ánh mắt của Hàn Nhi đượm buồn, hai bàn tay cứ bứt rứt không thôi cho thấy tâm trạng lo âu của cô đang nhiều tới như nào, lại còn vô thức căn nhẹ môi dưới.Tất cả hành động này đều được Tống Vu Quân thu hết vào tầm mắt không bỏ sót bất cứ chỉ tiết nào cả.Ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi rồi nhẹ nhàng nói.“Tôi sẽ ghi sổ nợ cho em, nếu như không trả đủ thì phải lấy thân báo đáp, em thấy sao?”Đang phân vân không biết có nên làm liều mượn tiền của Tống Vu Quân hay không thì Hàn Nhi lại nghe được câu nói sặc mùi lưu manh phát ra từ cậu chủ cao quý của cô.Hy vọng cuối cùng mau chóng vụt tắt trong lòng của Hàn Nhi, cô ngước lên nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt rưng rưng ngập nước, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu vài phần.“Em không dám mượn nữa đâu.Em làm sao xứng với gia thế của cậu mà dám lấy thân báo đáp, ông chủ mà biết được chắc chắn sẽ đánh em nhừ người cho coi”Ngay cả Hàn Nhi cũng không hiểu được tại sao giọng nói trong câu vừa rồi lại có tông giọng khác hẳn với thường ngày, nó giống như một chú mèo nhỏ đang mè nheo làm nũng với chủ nhân..
Nhưng không ngờ cha của cô lại đeo bám dai dẳng như thế này.
Đúng là số khổ mà.
Tống Vu Quân không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của người con gái mình yêu, chưa kịp để Hàn Nhi lên tiếng anh đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng chìa ra trước mặt, tay còn lại đưa lên xoa đầu an ủi cô, chất giọng trầm ấm vang lên như muốn xoa dịu tâm trạng của cô gái nhỏ, anh nói.
“Em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, tôi cho em tất”
Câu nói này thật sự khiến cho Hàn Nhi sững người trong giây lát, đồng tử vô thức dãn nở ra vì bất ngờ, gương mặt ngây ngốc vừa nhìn vào Tống Vu Quân vừa nhìn vào tấm thẻ đen trên tay anh, khó thở nuốt nước bọt một cái rồi nói.
“Cậu như thế có phải là quá phóng khoáng rồi không ạ? Cậu không sợ em lừa hết tiền của cậu rồi bỏ trốn đi sao?”
Nghe thế Tống Vu Quân bật cười khanh khách, đuôi mắt cũng nheo lại vì cười, gương mặt lạnh lùng trong phút chốc lại sáng bừng rạng rỡ.
Dưới ánh nắng rạng rỡ hät vào phòng càng khiến cho Hàn Nhi thêm ngây dại vì vẻ đẹp của Tống Vu Quân, anh vui vẻ nói.
“Để xem em có bản lĩnh đó hay không.
Thế bây giờ tôi đưa em đi rút tiền rồi đưa tới cho người đàn ông đấy được không?”
Tống Vu Quân không nghĩ ngợi nhiều về câu nói bâng quơ vừa rồi của Hàn Nhi.
Vì anh tin chắc vào con mắt nhìn người của mình, chắc chắn Hàn Nhi sẽ không phải loại phụ nữ ham mê vật chất như Trịnh Vỹ Ái năm xưa.
Vả lại anh cũng muốn xem cô gái này có đủ can đảm lấy hết tiền trong thẻ của Tống Vu Quân hay không.
“Khoan đãi Có cần phải vội vã như thế không ạ? Vả lại số tiền đó quá lớn đối với em, bây giờ em mượn tiền của cậu chủ rồi không biết khi nào mới gom đủ tiền để trả nợ cho cậu nữa”
Đây chính là điều mà Hàn Nhi đánh đo từ nãy tới giờ, cô biết lương ở Tống gia khá cao nhưng cô cần phải chỉ ra tiền học cho Hàn Dương và nhiều khoản lặt vặt khác nữa.
Nếu không có khả năng trả nợ cho Tống Vu Quân thì chắc chắn cô chẳng còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh nữa đâu.
Ánh mắt của Hàn Nhi đượm buồn, hai bàn tay cứ bứt rứt không thôi cho thấy tâm trạng lo âu của cô đang nhiều tới như nào, lại còn vô thức căn nhẹ môi dưới.
Tất cả hành động này đều được Tống Vu Quân thu hết vào tầm mắt không bỏ sót bất cứ chỉ tiết nào cả.
Ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi rồi nhẹ nhàng nói.
“Tôi sẽ ghi sổ nợ cho em, nếu như không trả đủ thì phải lấy thân báo đáp, em thấy sao?”
Đang phân vân không biết có nên làm liều mượn tiền của Tống Vu Quân hay không thì Hàn Nhi lại nghe được câu nói sặc mùi lưu manh phát ra từ cậu chủ cao quý của cô.
Hy vọng cuối cùng mau chóng vụt tắt trong lòng của Hàn Nhi, cô ngước lên nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt rưng rưng ngập nước, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu vài phần.
“Em không dám mượn nữa đâu.
Em làm sao xứng với gia thế của cậu mà dám lấy thân báo đáp, ông chủ mà biết được chắc chắn sẽ đánh em nhừ người cho coi”
Ngay cả Hàn Nhi cũng không hiểu được tại sao giọng nói trong câu vừa rồi lại có tông giọng khác hẳn với thường ngày, nó giống như một chú mèo nhỏ đang mè nheo làm nũng với chủ nhân.
.
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Nhưng không ngờ cha của cô lại đeo bám dai dẳng như thế này.Đúng là số khổ mà.Tống Vu Quân không muốn nhìn thấy bộ dạng khổ sở của người con gái mình yêu, chưa kịp để Hàn Nhi lên tiếng anh đã lấy trong túi ra một chiếc thẻ tín dụng chìa ra trước mặt, tay còn lại đưa lên xoa đầu an ủi cô, chất giọng trầm ấm vang lên như muốn xoa dịu tâm trạng của cô gái nhỏ, anh nói.“Em muốn lấy bao nhiêu thì cứ lấy, tôi cho em tất”Câu nói này thật sự khiến cho Hàn Nhi sững người trong giây lát, đồng tử vô thức dãn nở ra vì bất ngờ, gương mặt ngây ngốc vừa nhìn vào Tống Vu Quân vừa nhìn vào tấm thẻ đen trên tay anh, khó thở nuốt nước bọt một cái rồi nói.“Cậu như thế có phải là quá phóng khoáng rồi không ạ? Cậu không sợ em lừa hết tiền của cậu rồi bỏ trốn đi sao?”Nghe thế Tống Vu Quân bật cười khanh khách, đuôi mắt cũng nheo lại vì cười, gương mặt lạnh lùng trong phút chốc lại sáng bừng rạng rỡ.Dưới ánh nắng rạng rỡ hät vào phòng càng khiến cho Hàn Nhi thêm ngây dại vì vẻ đẹp của Tống Vu Quân, anh vui vẻ nói.“Để xem em có bản lĩnh đó hay không.Thế bây giờ tôi đưa em đi rút tiền rồi đưa tới cho người đàn ông đấy được không?”Tống Vu Quân không nghĩ ngợi nhiều về câu nói bâng quơ vừa rồi của Hàn Nhi.Vì anh tin chắc vào con mắt nhìn người của mình, chắc chắn Hàn Nhi sẽ không phải loại phụ nữ ham mê vật chất như Trịnh Vỹ Ái năm xưa.Vả lại anh cũng muốn xem cô gái này có đủ can đảm lấy hết tiền trong thẻ của Tống Vu Quân hay không.“Khoan đãi Có cần phải vội vã như thế không ạ? Vả lại số tiền đó quá lớn đối với em, bây giờ em mượn tiền của cậu chủ rồi không biết khi nào mới gom đủ tiền để trả nợ cho cậu nữa”Đây chính là điều mà Hàn Nhi đánh đo từ nãy tới giờ, cô biết lương ở Tống gia khá cao nhưng cô cần phải chỉ ra tiền học cho Hàn Dương và nhiều khoản lặt vặt khác nữa.Nếu không có khả năng trả nợ cho Tống Vu Quân thì chắc chắn cô chẳng còn mặt mũi nào mà đứng trước mặt anh nữa đâu.Ánh mắt của Hàn Nhi đượm buồn, hai bàn tay cứ bứt rứt không thôi cho thấy tâm trạng lo âu của cô đang nhiều tới như nào, lại còn vô thức căn nhẹ môi dưới.Tất cả hành động này đều được Tống Vu Quân thu hết vào tầm mắt không bỏ sót bất cứ chỉ tiết nào cả.Ánh mắt dịu dàng ôn nhu nhìn chằm chằm vào Hàn Nhi, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi rồi nhẹ nhàng nói.“Tôi sẽ ghi sổ nợ cho em, nếu như không trả đủ thì phải lấy thân báo đáp, em thấy sao?”Đang phân vân không biết có nên làm liều mượn tiền của Tống Vu Quân hay không thì Hàn Nhi lại nghe được câu nói sặc mùi lưu manh phát ra từ cậu chủ cao quý của cô.Hy vọng cuối cùng mau chóng vụt tắt trong lòng của Hàn Nhi, cô ngước lên nhìn Tống Vu Quân bằng ánh mắt rưng rưng ngập nước, giọng nói nhỏ nhẹ nũng nịu vài phần.“Em không dám mượn nữa đâu.Em làm sao xứng với gia thế của cậu mà dám lấy thân báo đáp, ông chủ mà biết được chắc chắn sẽ đánh em nhừ người cho coi”Ngay cả Hàn Nhi cũng không hiểu được tại sao giọng nói trong câu vừa rồi lại có tông giọng khác hẳn với thường ngày, nó giống như một chú mèo nhỏ đang mè nheo làm nũng với chủ nhân..