Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…
Chương 137
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 137Bên ngoài mạnh miệng thể đấy nhưng bên trong đang đứng ngồi không yên vì bản hợp đồng quan trọng trước mặt.Khó khăn lắm Khải Châu mới giành được một cơ hội thể hiện với cấp trên, muốn chứng tỏ bản thân có lợi đối với công ty, muốn được sếp trọng dụng.Vậy mà ông trời dường như không muốn hản sống yên ổn, ngay lúc này lại gặp Tống Vu Quân, người mà hắn từng bắt nạt khi xưa.Trước khi tới đây còn vênh váo lên mặt coi thường Tống Vu Quân.Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà.Tống Vu Quân ngồi phía trước vân vê cây bút trên tay, chỉ cần một chữ ký của anh lập tức hợp đồng liên có hiệu lực pháp lý, vậy mà Tống Vu Quân không chịu ký, mải mê dùng tay chơi đùa với bút viết trước mặt Khải Châu khiến cho hẳn càng ngày càng trở nên gấp gáp.“Tao thích vậy đấy.Hợp đồng này tao không ký”Vừa nói dứt lời bản hợp đồng liền từ tay Tống Vu Quân bay thẳng vào mặt của Khải Châu rồi rớt lộp bộp xuống đất.Anh đã quyết thì không ai có thể làm lung lay được, huống hồ còn là tên ngày xưa coi thường chà đạp Tống Vu Quân một cách thậm tệ.Nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngày càng xấu khiến cho Khải Châu càng lo sợ, bằng mọi giá hẳn ta phải ký được bản hợp đồng này mang về cho công ty, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bảng được.Nghĩ tới đây, giọng nói của Khải Châu bất giác dịu đi vài phần, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi.Hắn hạ giọng thấp một chút, ánh mắt dè dặt nhìn Tống Vu Quân rồi nói.“Tôi xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi tôi nghĩ ngài cũng không nên để trong lòng lâu làm gì cho sinh bệnh.Chuyện năm đó tôi rất ân hận, hy vọng ngài không vì chuyện tư mà ảnh hưởng tới đại cuộc.Mong hãy suy xét lại”Từ “ngài”được thốt ra từ miệng làm cho hẳn cảm thấy kinh tởm rất nhiều.Tình cảnh hiện giờ chỉ cho phép hắn nịnh nọt Tống Vu Quân để hoàn thành công việc, Khải Châu không thể ngờ được sẽ có một ngày bản thân phải từ bỏ tự tôn để van xin một người từng bị hắn chèn ép tới mức không thở nổi.Dừng lại một chút, Khải Châu tiếp tục nói, giọng điệu mang đầy vẻ tủi nhục khó khăn thốt ra bên ngoài.“Vừa rồi tôi có thái độ không tốt với ngài, từ lời nói cho tới hành động, nếu như có thể làm bất cứ điều gì để ngài bớt giận tôi đều làm”Khải Châu đang đứng trong tòa nhà Tống thị, là tập đoàn béo bở của biết bao nhiêu doanh nghiệp đang chực chờ bên ngoài.Chỉ cần ký được hợp đồng với Tống thị thì lợi nhuận thu về có tiêu xài mười đời cũng không hết.Công ty của Khải Châu đã cố gắng lắm mới giành được một vị trí nhỏ để hợp tác.Nếu như xảy ra sơ suất gì Khải Châu không dám vác mặt về gặp ban lãnh đạo của công ty.Cho dù có nhục nhã tới mức nào Khải Châu cũng nhất định phải ký được bản hợp đồng ngày hôm nay.Ngón tay thon dài của Tống Vu Quân di chuyển bút liên hồi giống như đang suy tính điều gì.
Chương 137
Bên ngoài mạnh miệng thể đấy nhưng bên trong đang đứng ngồi không yên vì bản hợp đồng quan trọng trước mặt.
Khó khăn lắm Khải Châu mới giành được một cơ hội thể hiện với cấp trên, muốn chứng tỏ bản thân có lợi đối với công ty, muốn được sếp trọng dụng.
Vậy mà ông trời dường như không muốn hản sống yên ổn, ngay lúc này lại gặp Tống Vu Quân, người mà hắn từng bắt nạt khi xưa.
Trước khi tới đây còn vênh váo lên mặt coi thường Tống Vu Quân.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà.
Tống Vu Quân ngồi phía trước vân vê cây bút trên tay, chỉ cần một chữ ký của anh lập tức hợp đồng liên có hiệu lực pháp lý, vậy mà Tống Vu Quân không chịu ký, mải mê dùng tay chơi đùa với bút viết trước mặt Khải Châu khiến cho hẳn càng ngày càng trở nên gấp gáp.
“Tao thích vậy đấy.
Hợp đồng này tao không ký”
Vừa nói dứt lời bản hợp đồng liền từ tay Tống Vu Quân bay thẳng vào mặt của Khải Châu rồi rớt lộp bộp xuống đất.
Anh đã quyết thì không ai có thể làm lung lay được, huống hồ còn là tên ngày xưa coi thường chà đạp Tống Vu Quân một cách thậm tệ.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngày càng xấu khiến cho Khải Châu càng lo sợ, bằng mọi giá hẳn ta phải ký được bản hợp đồng này mang về cho công ty, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bảng được.
Nghĩ tới đây, giọng nói của Khải Châu bất giác dịu đi vài phần, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi.
Hắn hạ giọng thấp một chút, ánh mắt dè dặt nhìn Tống Vu Quân rồi nói.
“Tôi xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi tôi nghĩ ngài cũng không nên để trong lòng lâu làm gì cho sinh bệnh.
Chuyện năm đó tôi rất ân hận, hy vọng ngài không vì chuyện tư mà ảnh hưởng tới đại cuộc.
Mong hãy suy xét lại”
Từ “ngài”
được thốt ra từ miệng làm cho hẳn cảm thấy kinh tởm rất nhiều.
Tình cảnh hiện giờ chỉ cho phép hắn nịnh nọt Tống Vu Quân để hoàn thành công việc, Khải Châu không thể ngờ được sẽ có một ngày bản thân phải từ bỏ tự tôn để van xin một người từng bị hắn chèn ép tới mức không thở nổi.
Dừng lại một chút, Khải Châu tiếp tục nói, giọng điệu mang đầy vẻ tủi nhục khó khăn thốt ra bên ngoài.
“Vừa rồi tôi có thái độ không tốt với ngài, từ lời nói cho tới hành động, nếu như có thể làm bất cứ điều gì để ngài bớt giận tôi đều làm”
Khải Châu đang đứng trong tòa nhà Tống thị, là tập đoàn béo bở của biết bao nhiêu doanh nghiệp đang chực chờ bên ngoài.
Chỉ cần ký được hợp đồng với Tống thị thì lợi nhuận thu về có tiêu xài mười đời cũng không hết.
Công ty của Khải Châu đã cố gắng lắm mới giành được một vị trí nhỏ để hợp tác.
Nếu như xảy ra sơ suất gì Khải Châu không dám vác mặt về gặp ban lãnh đạo của công ty.
Cho dù có nhục nhã tới mức nào Khải Châu cũng nhất định phải ký được bản hợp đồng ngày hôm nay.
Ngón tay thon dài của Tống Vu Quân di chuyển bút liên hồi giống như đang suy tính điều gì.
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 137Bên ngoài mạnh miệng thể đấy nhưng bên trong đang đứng ngồi không yên vì bản hợp đồng quan trọng trước mặt.Khó khăn lắm Khải Châu mới giành được một cơ hội thể hiện với cấp trên, muốn chứng tỏ bản thân có lợi đối với công ty, muốn được sếp trọng dụng.Vậy mà ông trời dường như không muốn hản sống yên ổn, ngay lúc này lại gặp Tống Vu Quân, người mà hắn từng bắt nạt khi xưa.Trước khi tới đây còn vênh váo lên mặt coi thường Tống Vu Quân.Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà.Tống Vu Quân ngồi phía trước vân vê cây bút trên tay, chỉ cần một chữ ký của anh lập tức hợp đồng liên có hiệu lực pháp lý, vậy mà Tống Vu Quân không chịu ký, mải mê dùng tay chơi đùa với bút viết trước mặt Khải Châu khiến cho hẳn càng ngày càng trở nên gấp gáp.“Tao thích vậy đấy.Hợp đồng này tao không ký”Vừa nói dứt lời bản hợp đồng liền từ tay Tống Vu Quân bay thẳng vào mặt của Khải Châu rồi rớt lộp bộp xuống đất.Anh đã quyết thì không ai có thể làm lung lay được, huống hồ còn là tên ngày xưa coi thường chà đạp Tống Vu Quân một cách thậm tệ.Nhìn thấy tình cảnh trước mắt ngày càng xấu khiến cho Khải Châu càng lo sợ, bằng mọi giá hẳn ta phải ký được bản hợp đồng này mang về cho công ty, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm cho bảng được.Nghĩ tới đây, giọng nói của Khải Châu bất giác dịu đi vài phần, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa rồi.Hắn hạ giọng thấp một chút, ánh mắt dè dặt nhìn Tống Vu Quân rồi nói.“Tôi xin lỗi, chuyện đã qua lâu rồi tôi nghĩ ngài cũng không nên để trong lòng lâu làm gì cho sinh bệnh.Chuyện năm đó tôi rất ân hận, hy vọng ngài không vì chuyện tư mà ảnh hưởng tới đại cuộc.Mong hãy suy xét lại”Từ “ngài”được thốt ra từ miệng làm cho hẳn cảm thấy kinh tởm rất nhiều.Tình cảnh hiện giờ chỉ cho phép hắn nịnh nọt Tống Vu Quân để hoàn thành công việc, Khải Châu không thể ngờ được sẽ có một ngày bản thân phải từ bỏ tự tôn để van xin một người từng bị hắn chèn ép tới mức không thở nổi.Dừng lại một chút, Khải Châu tiếp tục nói, giọng điệu mang đầy vẻ tủi nhục khó khăn thốt ra bên ngoài.“Vừa rồi tôi có thái độ không tốt với ngài, từ lời nói cho tới hành động, nếu như có thể làm bất cứ điều gì để ngài bớt giận tôi đều làm”Khải Châu đang đứng trong tòa nhà Tống thị, là tập đoàn béo bở của biết bao nhiêu doanh nghiệp đang chực chờ bên ngoài.Chỉ cần ký được hợp đồng với Tống thị thì lợi nhuận thu về có tiêu xài mười đời cũng không hết.Công ty của Khải Châu đã cố gắng lắm mới giành được một vị trí nhỏ để hợp tác.Nếu như xảy ra sơ suất gì Khải Châu không dám vác mặt về gặp ban lãnh đạo của công ty.Cho dù có nhục nhã tới mức nào Khải Châu cũng nhất định phải ký được bản hợp đồng ngày hôm nay.Ngón tay thon dài của Tống Vu Quân di chuyển bút liên hồi giống như đang suy tính điều gì.