Tác giả:

Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…

Chương 149

Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 149Đem hết lợi ích cung phụng cho ả, nếu không thì có thể hiên ngang bước vào nhà hàng sang trọng bậc nhất ở đây sao? Bước đi chậm rãi của ả từng chút một tiến về phía bàn ăn, đôi mắt sắc của ả lướt ngang qua thân hình của người đàn ông trước mặt.Càng nhìn ả càng thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.Trịnh Vỹ Ái đứng sau lưng Tống Vu Quân một chút, lịch sự nói ra yêu cầu của mình.“Xin lỗi đã làm phiền hai vị, nhưng có thế cho chúng tôi ngồi ở đây cùng với hai người được không? Vì một chút sơ suất nhỏ của nhà hàng mà chúng tôi đã mất bàn ăn ở đây, hiện tại nhà hàng cũng không còn quá nhiều chỗ để ngồi ghép, không biết có làm phiền tới sự riêng tư của hai người không nhỉ?”Trịnh Vỹ Ái cũng lưu ý tới lời cảnh cáo của quản lý ban nãy nên đặc biệt dùng lời lẽ lịch sự hết mức có thể để đề nghị được ngồi cùng bàn.Trước đây ả chưa từng phải nói nhiều lời như thế, cũng chưa từng nói bằng giọng điệu dè chừng cả nể như vậy.Chỉ là không hiểu sao, ả ta lại có cảm giác không an toàn với người đàn ông này.“Phiên! Rất phiền”Không cần để cho Trịnh Vỹ Ái đắc ý thêm một giây phút nào, Tống Vu Quân lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của ả ta.Đừng nói tới việc ngôi chung, ngay cả nhìn anh cũng không thèm.“Anh có phải là đàn ông không vậy? Một người phụ nữ xinh đẹp như tôi đã xuống nước với anh hết lời rồi.Anh còn không thèm nhìn tôi một cái.Đúng là không biết phép tắc là gì”Trịnh Vỹ Ái bỗng nhiên nổi khùng lên quát Tống Vu Quân.Rõ ràng cô ta đã hạ mình như thế rồi mà còn không được đồng ý, ngay cả một cái nhìn cũng không thèm nhìn.Rốt cuộc người đàn ông này kiêu ngạo tới mức nào? Hàn Nhi ngồi ở phía đối diện nhìn thấy điệu bộ hung dữ của hai người vừa tới có chút sợ hãi.Chưa bao cô thấy người phụ nữ nào đáng sợ như người này, ánh mắt của cô có chút do dự hơi nhíu mày lại ra hiệu với Tống Vu Quân.Tống Vu Quân nhè nhẹ vỗ tay an ủi Hàn Nhi, sau đó anh quay lại đối diện trực tiếp với Trịnh Vỹ Ái, gương mặt gợi đòn khiêu khích nhìn Trịnh Vỹ Ái và Bá Hưng rồi nói.“Sao? Cô có ý kiến gì với tôi à?”Ngay khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông ngồi phía trước, khuôn mặt của người đó khiến cho Trịnh Vỹ Ái chết sững.Ả ta trợn tròn mắt lên nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân, bờ môi run rẩy mấp máy không thành lời, câu nói dường như bị chặn cứng ở cổ họng, từng câu từng chữ đứt quãng không kết thành lời.“Anh…anh là…có thật là….Tống Vu Quân? Anh chính là…Tống Vu Quân thật sao?”Ngay cả Bá Hưng đứng bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn như Trịnh Vỹ Ái, nhưng thay vì phản ứng thái quá giống như thái độ của cô ta thì Bá Hưng chỉ cười khẩy một cái rồi hếch mặt lên nhìn Tống Vu Quân, giọng nói mỉa mai thêm vài phần.“Chắc phải nhịn ăn nhịn uống cả năm trời mới đủ tiên đặt trên vô nhà hàng sang trọng này đúng không?Tống Vu Quân?”Bá Hưng nhấn mạnh từng câu chữ, dáng vẻ vẫn còn khinh thường Tống Vu Quân như xưa.

Chương 149

Đem hết lợi ích cung phụng cho ả, nếu không thì có thể hiên ngang bước vào nhà hàng sang trọng bậc nhất ở đây sao? Bước đi chậm rãi của ả từng chút một tiến về phía bàn ăn, đôi mắt sắc của ả lướt ngang qua thân hình của người đàn ông trước mặt.

Càng nhìn ả càng thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.

Trịnh Vỹ Ái đứng sau lưng Tống Vu Quân một chút, lịch sự nói ra yêu cầu của mình.

“Xin lỗi đã làm phiền hai vị, nhưng có thế cho chúng tôi ngồi ở đây cùng với hai người được không? Vì một chút sơ suất nhỏ của nhà hàng mà chúng tôi đã mất bàn ăn ở đây, hiện tại nhà hàng cũng không còn quá nhiều chỗ để ngồi ghép, không biết có làm phiền tới sự riêng tư của hai người không nhỉ?”

Trịnh Vỹ Ái cũng lưu ý tới lời cảnh cáo của quản lý ban nãy nên đặc biệt dùng lời lẽ lịch sự hết mức có thể để đề nghị được ngồi cùng bàn.

Trước đây ả chưa từng phải nói nhiều lời như thế, cũng chưa từng nói bằng giọng điệu dè chừng cả nể như vậy.

Chỉ là không hiểu sao, ả ta lại có cảm giác không an toàn với người đàn ông này.

“Phiên! Rất phiền”

Không cần để cho Trịnh Vỹ Ái đắc ý thêm một giây phút nào, Tống Vu Quân lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của ả ta.

Đừng nói tới việc ngôi chung, ngay cả nhìn anh cũng không thèm.

“Anh có phải là đàn ông không vậy? Một người phụ nữ xinh đẹp như tôi đã xuống nước với anh hết lời rồi.

Anh còn không thèm nhìn tôi một cái.

Đúng là không biết phép tắc là gì”

Trịnh Vỹ Ái bỗng nhiên nổi khùng lên quát Tống Vu Quân.

Rõ ràng cô ta đã hạ mình như thế rồi mà còn không được đồng ý, ngay cả một cái nhìn cũng không thèm nhìn.

Rốt cuộc người đàn ông này kiêu ngạo tới mức nào? Hàn Nhi ngồi ở phía đối diện nhìn thấy điệu bộ hung dữ của hai người vừa tới có chút sợ hãi.

Chưa bao cô thấy người phụ nữ nào đáng sợ như người này, ánh mắt của cô có chút do dự hơi nhíu mày lại ra hiệu với Tống Vu Quân.

Tống Vu Quân nhè nhẹ vỗ tay an ủi Hàn Nhi, sau đó anh quay lại đối diện trực tiếp với Trịnh Vỹ Ái, gương mặt gợi đòn khiêu khích nhìn Trịnh Vỹ Ái và Bá Hưng rồi nói.

“Sao? Cô có ý kiến gì với tôi à?”

Ngay khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông ngồi phía trước, khuôn mặt của người đó khiến cho Trịnh Vỹ Ái chết sững.

Ả ta trợn tròn mắt lên nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân, bờ môi run rẩy mấp máy không thành lời, câu nói dường như bị chặn cứng ở cổ họng, từng câu từng chữ đứt quãng không kết thành lời.

“Anh…anh là…có thật là….Tống Vu Quân? Anh chính là…Tống Vu Quân thật sao?”

Ngay cả Bá Hưng đứng bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn như Trịnh Vỹ Ái, nhưng thay vì phản ứng thái quá giống như thái độ của cô ta thì Bá Hưng chỉ cười khẩy một cái rồi hếch mặt lên nhìn Tống Vu Quân, giọng nói mỉa mai thêm vài phần.

“Chắc phải nhịn ăn nhịn uống cả năm trời mới đủ tiên đặt trên vô nhà hàng sang trọng này đúng không?

Tống Vu Quân?”

Bá Hưng nhấn mạnh từng câu chữ, dáng vẻ vẫn còn khinh thường Tống Vu Quân như xưa.

Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 149Đem hết lợi ích cung phụng cho ả, nếu không thì có thể hiên ngang bước vào nhà hàng sang trọng bậc nhất ở đây sao? Bước đi chậm rãi của ả từng chút một tiến về phía bàn ăn, đôi mắt sắc của ả lướt ngang qua thân hình của người đàn ông trước mặt.Càng nhìn ả càng thấy dáng vẻ này rất quen thuộc, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.Trịnh Vỹ Ái đứng sau lưng Tống Vu Quân một chút, lịch sự nói ra yêu cầu của mình.“Xin lỗi đã làm phiền hai vị, nhưng có thế cho chúng tôi ngồi ở đây cùng với hai người được không? Vì một chút sơ suất nhỏ của nhà hàng mà chúng tôi đã mất bàn ăn ở đây, hiện tại nhà hàng cũng không còn quá nhiều chỗ để ngồi ghép, không biết có làm phiền tới sự riêng tư của hai người không nhỉ?”Trịnh Vỹ Ái cũng lưu ý tới lời cảnh cáo của quản lý ban nãy nên đặc biệt dùng lời lẽ lịch sự hết mức có thể để đề nghị được ngồi cùng bàn.Trước đây ả chưa từng phải nói nhiều lời như thế, cũng chưa từng nói bằng giọng điệu dè chừng cả nể như vậy.Chỉ là không hiểu sao, ả ta lại có cảm giác không an toàn với người đàn ông này.“Phiên! Rất phiền”Không cần để cho Trịnh Vỹ Ái đắc ý thêm một giây phút nào, Tống Vu Quân lập tức cắt đứt dòng suy nghĩ của ả ta.Đừng nói tới việc ngôi chung, ngay cả nhìn anh cũng không thèm.“Anh có phải là đàn ông không vậy? Một người phụ nữ xinh đẹp như tôi đã xuống nước với anh hết lời rồi.Anh còn không thèm nhìn tôi một cái.Đúng là không biết phép tắc là gì”Trịnh Vỹ Ái bỗng nhiên nổi khùng lên quát Tống Vu Quân.Rõ ràng cô ta đã hạ mình như thế rồi mà còn không được đồng ý, ngay cả một cái nhìn cũng không thèm nhìn.Rốt cuộc người đàn ông này kiêu ngạo tới mức nào? Hàn Nhi ngồi ở phía đối diện nhìn thấy điệu bộ hung dữ của hai người vừa tới có chút sợ hãi.Chưa bao cô thấy người phụ nữ nào đáng sợ như người này, ánh mắt của cô có chút do dự hơi nhíu mày lại ra hiệu với Tống Vu Quân.Tống Vu Quân nhè nhẹ vỗ tay an ủi Hàn Nhi, sau đó anh quay lại đối diện trực tiếp với Trịnh Vỹ Ái, gương mặt gợi đòn khiêu khích nhìn Trịnh Vỹ Ái và Bá Hưng rồi nói.“Sao? Cô có ý kiến gì với tôi à?”Ngay khi nhìn thấy dung mạo của người đàn ông ngồi phía trước, khuôn mặt của người đó khiến cho Trịnh Vỹ Ái chết sững.Ả ta trợn tròn mắt lên nhìn chằm chằm vào Tống Vu Quân, bờ môi run rẩy mấp máy không thành lời, câu nói dường như bị chặn cứng ở cổ họng, từng câu từng chữ đứt quãng không kết thành lời.“Anh…anh là…có thật là….Tống Vu Quân? Anh chính là…Tống Vu Quân thật sao?”Ngay cả Bá Hưng đứng bên cạnh cũng bị dọa cho hết hồn như Trịnh Vỹ Ái, nhưng thay vì phản ứng thái quá giống như thái độ của cô ta thì Bá Hưng chỉ cười khẩy một cái rồi hếch mặt lên nhìn Tống Vu Quân, giọng nói mỉa mai thêm vài phần.“Chắc phải nhịn ăn nhịn uống cả năm trời mới đủ tiên đặt trên vô nhà hàng sang trọng này đúng không?Tống Vu Quân?”Bá Hưng nhấn mạnh từng câu chữ, dáng vẻ vẫn còn khinh thường Tống Vu Quân như xưa.

Chương 149