Một buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao…
Chương 162
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 162“Xin lỗi em, vừa rồi có chút mỏi cổ nên mượn tạm bờ vai của em để nghỉ ngơi một chút.Em không thấy phiền phức chứ?”Hàn Nhi không nói gì cả, chỉ đỏ mặt rồi quay phắt ra bên ngoài, không dám đối diện với ánh nhìn trực diện của Tống Vu Quân, cô sợ rằng mình sẽ say mê ánh mắt này không dứt ra được.Tống Vu Quân có sức hấp dẫn rất lớn với cô, sợ rằng nếu không làm chủ được bản thân thì Hàn Nhi sẽ lao đến ôm chầm lấy Tống Vu Quân rồi hôn chóc chóc khắp mặt thôi.Nén cơn h*m m**n lại vào trong lòng, ngoài mặt Hàn Nhi vẫn tỏ vẻ không quá phấn khích với những điều mà Tống Vu Quân vừa nói, cô chầm chậm lên tiếng.“Muộn rồi, chúng ta nên về thôi, nếu không quản gia sẽ phạt em một trận ra trò đấy.”“Em không cần phải lo những chuyện đó.Bây giờ em là người hầu của riêng anh, muốn phạt thì chỉ một mình anh được phạt em.Nếu như sau này có người nào to gan dám bắt nạt em thì phải báo ngay cho anh biết không? Anh không muốn người của anh phải chịu ủy khuất”Bàn tay rộng lớn của Tống Vu Quân đặt trên tóc của Hàn Nhi rồi nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cũng như giải thích cho cô hiểu.“À mà quên mất, vừa rồi em còn dám ra tay tát Trịnh Vỹ Ái cơ mà, nét mặt lúc đó của em rất là hung dữ luôn đấy.Thể mà chả hiểu tại sao lại bị đánh bầm dập ở Tống gia vậy nhỉ?”Tống Vu Quân vừa khơi lại hành động huy hoàng của Hàn Nhi lúc đó, vừa nhắc khéo để cô giải thích khúc mắc đang cuộn trào trong lòng của anh.Theo như biểu hiện vừa rồi của Hàn Nhi đối với Trịnh Vỹ Ái thì chứng tỏ cô không phải là tuýp người ngây thơ dễ bị lừa gạt và bắt nạt, mặc dù vẻ ngoài của Hàn Nhi lại khớp y chang.Nói tới đây Hàn Nhi có chút chột dạ, toàn thân của cô khẽ rùng mình một cái như bị bắt quả tang, ánh mắt trốn tránh lảng đi chỗ khác không nói thành lời.Dù gì cũng bị Tống Vu Quân nhìn thấy, cô không thể tiếp tục đóng vai tiểu bạch thỏ nữa rồi.“Sao nào? Em không trả lời được câu hỏi này của anh à?”Tống Vu Quân kiên quyết không cho Hàn Nhi lảng sang chủ đề khác, anh muốn làm rõ khúc mắc trong lòng của mình, nếu không cứ nhìn thấy Hàn Nhi bị bắt nạt ở Tống gia thì chắc chắn anh sẽ lật tung ngôi nhà đó lên cho mà coi.Nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình khó mà trốn được sự truy hỏi của Tống Vu Quân, Hàn Nhi không còn cách nào khác đành phải nói ra sự thật, ánh mắt của cô có chút hờn dỗi nhìn Tống Vu Quân, cái miệng nhỏ xinh chu chu lên nói.“Không phải em nghĩ cho anh hay sao? Anh chính là người mang em về Tống gia, cho chỗ ăn chỗ ở lại còn đối xử đặc biệt như thế, nếu như em không cắn răng chịu đựng áp lực mà bên đó gây ra chẳng phải người mang tiếng nhiều nhất sẽ là anh hay sao?”Tống Vu Quân là người mang cô tới Tổng gia làm việc còn cho cô rất nhiều phúc lợi khác hoàn toàn so với những người ở lâu năm của Tống gia.Nhưng điều quan trọng là cô biết được Tống Vu Quân không phải là người con chính thức của ông chủ, lại còn bị đối xử bất công như thế nên bản thân cô cũng tự biết thân biết phận, phải ngoan ngoãn một chút.Nếu như cô làm chướng mắt bọn họ thì Tống Vu Quân sẽ là người đầu tiên bị dè bỉu chửi mắng.Tống Vu Quân có chút bất ngờ khi nghe câu trả lời của Hàn Nhi, vốn cứ nghĩ rằng cô đúng là tiểu bạch thỏ nhưng hóa ra sự chịu đựng của Hàn Nhi trong Tống gia chính là nghĩ cho anh hay sao? Thế mà trước đây anh chưa từng để ý tới điều này.Tống Vu Quân đúng là quá vô tâm rồi.
Chương 162
“Xin lỗi em, vừa rồi có chút mỏi cổ nên mượn tạm bờ vai của em để nghỉ ngơi một chút.
Em không thấy phiền phức chứ?”
Hàn Nhi không nói gì cả, chỉ đỏ mặt rồi quay phắt ra bên ngoài, không dám đối diện với ánh nhìn trực diện của Tống Vu Quân, cô sợ rằng mình sẽ say mê ánh mắt này không dứt ra được.
Tống Vu Quân có sức hấp dẫn rất lớn với cô, sợ rằng nếu không làm chủ được bản thân thì Hàn Nhi sẽ lao đến ôm chầm lấy Tống Vu Quân rồi hôn chóc chóc khắp mặt thôi.
Nén cơn h*m m**n lại vào trong lòng, ngoài mặt Hàn Nhi vẫn tỏ vẻ không quá phấn khích với những điều mà Tống Vu Quân vừa nói, cô chầm chậm lên tiếng.
“Muộn rồi, chúng ta nên về thôi, nếu không quản gia sẽ phạt em một trận ra trò đấy.”
“Em không cần phải lo những chuyện đó.
Bây giờ em là người hầu của riêng anh, muốn phạt thì chỉ một mình anh được phạt em.
Nếu như sau này có người nào to gan dám bắt nạt em thì phải báo ngay cho anh biết không? Anh không muốn người của anh phải chịu ủy khuất”
Bàn tay rộng lớn của Tống Vu Quân đặt trên tóc của Hàn Nhi rồi nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cũng như giải thích cho cô hiểu.
“À mà quên mất, vừa rồi em còn dám ra tay tát Trịnh Vỹ Ái cơ mà, nét mặt lúc đó của em rất là hung dữ luôn đấy.
Thể mà chả hiểu tại sao lại bị đánh bầm dập ở Tống gia vậy nhỉ?”
Tống Vu Quân vừa khơi lại hành động huy hoàng của Hàn Nhi lúc đó, vừa nhắc khéo để cô giải thích khúc mắc đang cuộn trào trong lòng của anh.
Theo như biểu hiện vừa rồi của Hàn Nhi đối với Trịnh Vỹ Ái thì chứng tỏ cô không phải là tuýp người ngây thơ dễ bị lừa gạt và bắt nạt, mặc dù vẻ ngoài của Hàn Nhi lại khớp y chang.
Nói tới đây Hàn Nhi có chút chột dạ, toàn thân của cô khẽ rùng mình một cái như bị bắt quả tang, ánh mắt trốn tránh lảng đi chỗ khác không nói thành lời.
Dù gì cũng bị Tống Vu Quân nhìn thấy, cô không thể tiếp tục đóng vai tiểu bạch thỏ nữa rồi.
“Sao nào? Em không trả lời được câu hỏi này của anh à?”
Tống Vu Quân kiên quyết không cho Hàn Nhi lảng sang chủ đề khác, anh muốn làm rõ khúc mắc trong lòng của mình, nếu không cứ nhìn thấy Hàn Nhi bị bắt nạt ở Tống gia thì chắc chắn anh sẽ lật tung ngôi nhà đó lên cho mà coi.
Nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình khó mà trốn được sự truy hỏi của Tống Vu Quân, Hàn Nhi không còn cách nào khác đành phải nói ra sự thật, ánh mắt của cô có chút hờn dỗi nhìn Tống Vu Quân, cái miệng nhỏ xinh chu chu lên nói.
“Không phải em nghĩ cho anh hay sao? Anh chính là người mang em về Tống gia, cho chỗ ăn chỗ ở lại còn đối xử đặc biệt như thế, nếu như em không cắn răng chịu đựng áp lực mà bên đó gây ra chẳng phải người mang tiếng nhiều nhất sẽ là anh hay sao?”
Tống Vu Quân là người mang cô tới Tổng gia làm việc còn cho cô rất nhiều phúc lợi khác hoàn toàn so với những người ở lâu năm của Tống gia.
Nhưng điều quan trọng là cô biết được Tống Vu Quân không phải là người con chính thức của ông chủ, lại còn bị đối xử bất công như thế nên bản thân cô cũng tự biết thân biết phận, phải ngoan ngoãn một chút.
Nếu như cô làm chướng mắt bọn họ thì Tống Vu Quân sẽ là người đầu tiên bị dè bỉu chửi mắng.
Tống Vu Quân có chút bất ngờ khi nghe câu trả lời của Hàn Nhi, vốn cứ nghĩ rằng cô đúng là tiểu bạch thỏ nhưng hóa ra sự chịu đựng của Hàn Nhi trong Tống gia chính là nghĩ cho anh hay sao? Thế mà trước đây anh chưa từng để ý tới điều này.
Tống Vu Quân đúng là quá vô tâm rồi.
Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận TrờiTác giả: Vũ GiảTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngMột buổi sáng bình thường như mọi ngày, Tống Vu Quân mặc bộ đồ công sở nhăn nheo cũ kĩ, vài sợi râu ria mọc lởm chởm trên cảm, tóc tai bù xù như đã lâu không cắt tỉa. Ánh mắt lờ đờ bước ra khỏi khu trọ nghèo nàn. “Cái thằng nhìn như thằng nghiện thế kia mà bày đặt mặc đồ công ty đi làm, tính lừa gạt ai?” “Thanh niên trai tráng mà gầy như que củi, bộ dạng này phù hợp với mấy đứa đầu trộm đuôi cướp hơn” “Không chừng qua mặt chúng ta để đi đập đá hút chích gì rôi. Thế này kiểu nào cũng chết sớm cho coi. ” Vừa bước ra khỏi cửa đã nghe các bà hàng xóm tóc xoăn như mì Hảo Hảo tụm năm tụm bảy bàn tán nói xấu. Tống Vu Quân tuy rất muốn lên tiếng dẹp bớt mấy cái miệng nhiều chuyện này lại nhưng bản thân anh ta cũng không ra gì, chẳng có lời nào để giải thích hợp lý cả. Cúi xuống nhìn lại bản thân đang thảm hại như thế nào rồi leo lên chiếc xe cà tàng cũ kĩ tới công ty làm việc, anh ta lại bị bảo vệ phía dưới đâm chọt cho vài câu. “Thời buổi nào rồi mà còn đi chiếc xe cổ lỗ sĩ này? Làm việc bao… Chương 162“Xin lỗi em, vừa rồi có chút mỏi cổ nên mượn tạm bờ vai của em để nghỉ ngơi một chút.Em không thấy phiền phức chứ?”Hàn Nhi không nói gì cả, chỉ đỏ mặt rồi quay phắt ra bên ngoài, không dám đối diện với ánh nhìn trực diện của Tống Vu Quân, cô sợ rằng mình sẽ say mê ánh mắt này không dứt ra được.Tống Vu Quân có sức hấp dẫn rất lớn với cô, sợ rằng nếu không làm chủ được bản thân thì Hàn Nhi sẽ lao đến ôm chầm lấy Tống Vu Quân rồi hôn chóc chóc khắp mặt thôi.Nén cơn h*m m**n lại vào trong lòng, ngoài mặt Hàn Nhi vẫn tỏ vẻ không quá phấn khích với những điều mà Tống Vu Quân vừa nói, cô chầm chậm lên tiếng.“Muộn rồi, chúng ta nên về thôi, nếu không quản gia sẽ phạt em một trận ra trò đấy.”“Em không cần phải lo những chuyện đó.Bây giờ em là người hầu của riêng anh, muốn phạt thì chỉ một mình anh được phạt em.Nếu như sau này có người nào to gan dám bắt nạt em thì phải báo ngay cho anh biết không? Anh không muốn người của anh phải chịu ủy khuất”Bàn tay rộng lớn của Tống Vu Quân đặt trên tóc của Hàn Nhi rồi nhẹ nhàng xoa đầu an ủi cũng như giải thích cho cô hiểu.“À mà quên mất, vừa rồi em còn dám ra tay tát Trịnh Vỹ Ái cơ mà, nét mặt lúc đó của em rất là hung dữ luôn đấy.Thể mà chả hiểu tại sao lại bị đánh bầm dập ở Tống gia vậy nhỉ?”Tống Vu Quân vừa khơi lại hành động huy hoàng của Hàn Nhi lúc đó, vừa nhắc khéo để cô giải thích khúc mắc đang cuộn trào trong lòng của anh.Theo như biểu hiện vừa rồi của Hàn Nhi đối với Trịnh Vỹ Ái thì chứng tỏ cô không phải là tuýp người ngây thơ dễ bị lừa gạt và bắt nạt, mặc dù vẻ ngoài của Hàn Nhi lại khớp y chang.Nói tới đây Hàn Nhi có chút chột dạ, toàn thân của cô khẽ rùng mình một cái như bị bắt quả tang, ánh mắt trốn tránh lảng đi chỗ khác không nói thành lời.Dù gì cũng bị Tống Vu Quân nhìn thấy, cô không thể tiếp tục đóng vai tiểu bạch thỏ nữa rồi.“Sao nào? Em không trả lời được câu hỏi này của anh à?”Tống Vu Quân kiên quyết không cho Hàn Nhi lảng sang chủ đề khác, anh muốn làm rõ khúc mắc trong lòng của mình, nếu không cứ nhìn thấy Hàn Nhi bị bắt nạt ở Tống gia thì chắc chắn anh sẽ lật tung ngôi nhà đó lên cho mà coi.Nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình khó mà trốn được sự truy hỏi của Tống Vu Quân, Hàn Nhi không còn cách nào khác đành phải nói ra sự thật, ánh mắt của cô có chút hờn dỗi nhìn Tống Vu Quân, cái miệng nhỏ xinh chu chu lên nói.“Không phải em nghĩ cho anh hay sao? Anh chính là người mang em về Tống gia, cho chỗ ăn chỗ ở lại còn đối xử đặc biệt như thế, nếu như em không cắn răng chịu đựng áp lực mà bên đó gây ra chẳng phải người mang tiếng nhiều nhất sẽ là anh hay sao?”Tống Vu Quân là người mang cô tới Tổng gia làm việc còn cho cô rất nhiều phúc lợi khác hoàn toàn so với những người ở lâu năm của Tống gia.Nhưng điều quan trọng là cô biết được Tống Vu Quân không phải là người con chính thức của ông chủ, lại còn bị đối xử bất công như thế nên bản thân cô cũng tự biết thân biết phận, phải ngoan ngoãn một chút.Nếu như cô làm chướng mắt bọn họ thì Tống Vu Quân sẽ là người đầu tiên bị dè bỉu chửi mắng.Tống Vu Quân có chút bất ngờ khi nghe câu trả lời của Hàn Nhi, vốn cứ nghĩ rằng cô đúng là tiểu bạch thỏ nhưng hóa ra sự chịu đựng của Hàn Nhi trong Tống gia chính là nghĩ cho anh hay sao? Thế mà trước đây anh chưa từng để ý tới điều này.Tống Vu Quân đúng là quá vô tâm rồi.