Sáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới…
Chương 19: Chương 19
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… Khi hai người đi ngang qua nhau, bước chân của Thẩm Hoài Dương tự nhiên dừng lại, anh quay người, hơi nhướng mày: “Không đi à?”“Đi.” Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và trả lời lại.Thẩm Hoài Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía người cô rồi bước đi trước.Trong lòng cô đã nghĩ một hàng nghìn vạn lần nhưng không thể nghĩ ra được người dẫn cô đi lại là anh ta.Cô bước đi phía sau anh, ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn đúng vào bờ vai rộng lớn, vững chắc của Thẩm Hoài Dương, cô cắn môi, suy nghĩ trôi dạt lung tung.Vì sao anh ta phải dẫn cô ra khỏi đây nhỉ?Chiếc xe Land Rover đỗ ở bên cạnh đường.“Lên xe.” Anh chỉ lạnh lùng vứt lại hai chữ và mở cửa xe bên phía phó lái.Buổi tối tự nhiên thời tiết lại thay đổi, cơn gió lạnh thổi qua, cô lấy tay xoa khuôn mặt đông cứng của mình, nhìn thấy đôi găng tay màu xám trong túi, cô vội vàng gọi bóng người cao lớn, thẳng tắp đó lại: “Anh Thẩm, chờ một chút.”Thẩm Hoài Dương không biết tối nay mình bị gọi lại mấy lần, vẻ mặt anh có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện sao?”Cô bước lên, đưa đôi găng tay sang: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.”Thẩm Hoài Dương đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, màu sắc và kiểu dáng không giống đôi của Trạch Hy nhưng vừa nhìn đã biết là đan tay.Ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy, có thêm vài phần đùa cợt, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cô tặng những người đàn ông bên cạnh mỗi người một đôi sao, đây chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của cô giáo Diệp?”“Cái gì?” Diệp Giai Nhi không hiểu, cô nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của anh.Nhìn ánh mắt cô không biết là cô đang giả vờ hay thật sự không biết, Thẩm Hoài Dương lại không có hứng thú tiếp tục đề tài vừa nãy nữa, tùy tiện để đôi găng tay vào túi áo khoác rồi nói với cô: “Lên xe.”“……”Cô càng ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo bóng lưng của anh thêm mấy giây nữa, cô vòng sang bên kia của chiếc xe.Ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, Diệp Giai Nhi vội vàng lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Diệp Đông để gọi sang, nhưng một giây sau cô đã phải chau mày.Không ngờ điện thoại cô lại nợ tiền vào lúc này.Không còn cách nào khác, cô đánh liều quay sang, xấu hổ nói: “Anh Thẩm, anh có thể cho tôi mượn điện thoại của tôi một lát không? Điện thoại của tôi nợ tiền rồi.”Nghe vậy, thái độ của Thẩm Hoài Dương không hề thay đổi, anh vẫn nhìn về phía trước, đánh vô lăng sang trái, một tay kia lấy điện thoại đưa cho cô.“Cảm ơn.” Diệp Giai Nhi vô cùng cảm ơn rồi lập tức gọi điện thoại đi: “Anh, hiện giờ anh đang ở đâu?”“Vẫn đang ở thành phố A, làm sao vậy?”“Vậy anh đã biết chuyện Hứa Mẫn Nhu bán nhà chưa?”Diệp Đông kinh ngạc: “Bán rồi? Chuyện khi nào vậy?”Diệp Giai Nhi cắn răng: “Mới chuyện của hai ngày hôm nay thôi, nhưng sổ đỏ ba mẹ viết tên anh, nếu như không nhìn thấy anh, chứng minh thư và chữ ký thì làm sao ngôi nhà đó có thể bị bán đi được, rốt cuộc hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”“Anh thật sự vẫn đang ở thành phố A, bây giờ anh vẫn còn đang đi làm, có chuyện gì để anh tan làm rồi nói tiếp.”.
Khi hai người đi ngang qua nhau, bước chân của Thẩm Hoài Dương tự nhiên dừng lại, anh quay người, hơi nhướng mày: “Không đi à?”
“Đi.
” Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và trả lời lại.
Thẩm Hoài Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía người cô rồi bước đi trước.
Trong lòng cô đã nghĩ một hàng nghìn vạn lần nhưng không thể nghĩ ra được người dẫn cô đi lại là anh ta.
Cô bước đi phía sau anh, ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn đúng vào bờ vai rộng lớn, vững chắc của Thẩm Hoài Dương, cô cắn môi, suy nghĩ trôi dạt lung tung.
Vì sao anh ta phải dẫn cô ra khỏi đây nhỉ?
Chiếc xe Land Rover đỗ ở bên cạnh đường.
“Lên xe.
” Anh chỉ lạnh lùng vứt lại hai chữ và mở cửa xe bên phía phó lái.
Buổi tối tự nhiên thời tiết lại thay đổi, cơn gió lạnh thổi qua, cô lấy tay xoa khuôn mặt đông cứng của mình, nhìn thấy đôi găng tay màu xám trong túi, cô vội vàng gọi bóng người cao lớn, thẳng tắp đó lại: “Anh Thẩm, chờ một chút.
”
Thẩm Hoài Dương không biết tối nay mình bị gọi lại mấy lần, vẻ mặt anh có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện sao?”
Cô bước lên, đưa đôi găng tay sang: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.
”
Thẩm Hoài Dương đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, màu sắc và kiểu dáng không giống đôi của Trạch Hy nhưng vừa nhìn đã biết là đan tay.
Ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy, có thêm vài phần đùa cợt, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cô tặng những người đàn ông bên cạnh mỗi người một đôi sao, đây chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của cô giáo Diệp?”
“Cái gì?” Diệp Giai Nhi không hiểu, cô nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của anh.
Nhìn ánh mắt cô không biết là cô đang giả vờ hay thật sự không biết, Thẩm Hoài Dương lại không có hứng thú tiếp tục đề tài vừa nãy nữa, tùy tiện để đôi găng tay vào túi áo khoác rồi nói với cô: “Lên xe.
”
“……”
Cô càng ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo bóng lưng của anh thêm mấy giây nữa, cô vòng sang bên kia của chiếc xe.
Ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, Diệp Giai Nhi vội vàng lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Diệp Đông để gọi sang, nhưng một giây sau cô đã phải chau mày.
Không ngờ điện thoại cô lại nợ tiền vào lúc này.
Không còn cách nào khác, cô đánh liều quay sang, xấu hổ nói: “Anh Thẩm, anh có thể cho tôi mượn điện thoại của tôi một lát không? Điện thoại của tôi nợ tiền rồi.
”
Nghe vậy, thái độ của Thẩm Hoài Dương không hề thay đổi, anh vẫn nhìn về phía trước, đánh vô lăng sang trái, một tay kia lấy điện thoại đưa cho cô.
“Cảm ơn.
” Diệp Giai Nhi vô cùng cảm ơn rồi lập tức gọi điện thoại đi: “Anh, hiện giờ anh đang ở đâu?”
“Vẫn đang ở thành phố A, làm sao vậy?”
“Vậy anh đã biết chuyện Hứa Mẫn Nhu bán nhà chưa?”
Diệp Đông kinh ngạc: “Bán rồi? Chuyện khi nào vậy?”
Diệp Giai Nhi cắn răng: “Mới chuyện của hai ngày hôm nay thôi, nhưng sổ đỏ ba mẹ viết tên anh, nếu như không nhìn thấy anh, chứng minh thư và chữ ký thì làm sao ngôi nhà đó có thể bị bán đi được, rốt cuộc hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Anh thật sự vẫn đang ở thành phố A, bây giờ anh vẫn còn đang đi làm, có chuyện gì để anh tan làm rồi nói tiếp.
”.
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… Khi hai người đi ngang qua nhau, bước chân của Thẩm Hoài Dương tự nhiên dừng lại, anh quay người, hơi nhướng mày: “Không đi à?”“Đi.” Cô nhanh chóng ngẩng đầu lên và trả lời lại.Thẩm Hoài Dương gật đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía người cô rồi bước đi trước.Trong lòng cô đã nghĩ một hàng nghìn vạn lần nhưng không thể nghĩ ra được người dẫn cô đi lại là anh ta.Cô bước đi phía sau anh, ánh mắt của Diệp Giai Nhi nhìn đúng vào bờ vai rộng lớn, vững chắc của Thẩm Hoài Dương, cô cắn môi, suy nghĩ trôi dạt lung tung.Vì sao anh ta phải dẫn cô ra khỏi đây nhỉ?Chiếc xe Land Rover đỗ ở bên cạnh đường.“Lên xe.” Anh chỉ lạnh lùng vứt lại hai chữ và mở cửa xe bên phía phó lái.Buổi tối tự nhiên thời tiết lại thay đổi, cơn gió lạnh thổi qua, cô lấy tay xoa khuôn mặt đông cứng của mình, nhìn thấy đôi găng tay màu xám trong túi, cô vội vàng gọi bóng người cao lớn, thẳng tắp đó lại: “Anh Thẩm, chờ một chút.”Thẩm Hoài Dương không biết tối nay mình bị gọi lại mấy lần, vẻ mặt anh có vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện sao?”Cô bước lên, đưa đôi găng tay sang: “Cảm ơn anh, anh Thẩm.”Thẩm Hoài Dương đưa tay nhận lấy, ánh mắt nhìn xuống bên dưới, màu sắc và kiểu dáng không giống đôi của Trạch Hy nhưng vừa nhìn đã biết là đan tay.Ánh mắt anh nhìn cô thâm thúy, có thêm vài phần đùa cợt, đôi môi mỏng khẽ cong lên: “Cô tặng những người đàn ông bên cạnh mỗi người một đôi sao, đây chẳng lẽ là sở thích đặc biệt của cô giáo Diệp?”“Cái gì?” Diệp Giai Nhi không hiểu, cô nghe không hiểu hàm ý trong câu nói của anh.Nhìn ánh mắt cô không biết là cô đang giả vờ hay thật sự không biết, Thẩm Hoài Dương lại không có hứng thú tiếp tục đề tài vừa nãy nữa, tùy tiện để đôi găng tay vào túi áo khoác rồi nói với cô: “Lên xe.”“……”Cô càng ngơ ngác không hiểu gì nhìn theo bóng lưng của anh thêm mấy giây nữa, cô vòng sang bên kia của chiếc xe.Ngồi xuống, thắt dây an toàn xong, Diệp Giai Nhi vội vàng lấy điện thoại ra, ấn số điện thoại của Diệp Đông để gọi sang, nhưng một giây sau cô đã phải chau mày.Không ngờ điện thoại cô lại nợ tiền vào lúc này.Không còn cách nào khác, cô đánh liều quay sang, xấu hổ nói: “Anh Thẩm, anh có thể cho tôi mượn điện thoại của tôi một lát không? Điện thoại của tôi nợ tiền rồi.”Nghe vậy, thái độ của Thẩm Hoài Dương không hề thay đổi, anh vẫn nhìn về phía trước, đánh vô lăng sang trái, một tay kia lấy điện thoại đưa cho cô.“Cảm ơn.” Diệp Giai Nhi vô cùng cảm ơn rồi lập tức gọi điện thoại đi: “Anh, hiện giờ anh đang ở đâu?”“Vẫn đang ở thành phố A, làm sao vậy?”“Vậy anh đã biết chuyện Hứa Mẫn Nhu bán nhà chưa?”Diệp Đông kinh ngạc: “Bán rồi? Chuyện khi nào vậy?”Diệp Giai Nhi cắn răng: “Mới chuyện của hai ngày hôm nay thôi, nhưng sổ đỏ ba mẹ viết tên anh, nếu như không nhìn thấy anh, chứng minh thư và chữ ký thì làm sao ngôi nhà đó có thể bị bán đi được, rốt cuộc hiện giờ anh đang ở đâu vậy?”“Anh thật sự vẫn đang ở thành phố A, bây giờ anh vẫn còn đang đi làm, có chuyện gì để anh tan làm rồi nói tiếp.”.