Tác giả:

Sáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới…

Chương 145: Chương 145

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… Thẩm Hải Băng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô ta hi vọng, chuyện đó có thể giải quyết thuận lợi, dù sao cũng là anh trai có lỗi với bà ta trước.Có một bóng người cao ráo đi vào, Diệp Giai Nhi vắt áo khoác đen trên tay, ánh mắt tùy ý, lười biếng.Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua Thẩm Hải Băng đang ngồi trên sofa, sau đó, anh thu lại tầm mắt, làm như là không nhìn thấy, đôi chân dài bước về phía trước, đi lên trên tầng.Thẩm Hải Băng mấp máy môi, lời chào hỏi đã đến bên miệng lại bị cô ta nuốt xuống, có chút thê thảm, ngại ngùng, còn có chút đau đớn, tê dại như bị kim châm.Vốn dĩ, cô ta muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt của anh còn không nhìn vào cô ta, giống như cô ta chỉ là một người lạ vậy.Ở Huyện Thiểm, cô ta bị cảm lạnh, rõ ràng anh đã ở bên cô ta cả một tối, con có, nghe tin cô ta xảy ra chuyện, anh đã đến Huyện Thiểm ngay tức khắc.Nhưng lúc này, thái độ của anh lại lạnh nhạt đến thế, thờ ơ đến thế.Thậm chí… thậm chí… khiến cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ở Huyện Thiểm chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.Nhưng, những chuyện đó rõ ràng không phải ảo giác của cô ta, mà nó đã thật sự xảy ra, anh còn ngồi đợi cô ta hai đêm bên ngoài phòng cấp cứu, không hề chợp mắt.Sắc mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, cô ta đứng lên, đi về phía trước, đi theo phía sau anh… Nhưng, cô ta đã chậm một bước, đến khi cô ta lên đến tầng hai, anh đã vào phòng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng, hờ hững.Thẩm Hải Băng mím môi, muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy khe hở giữa cánh cửa đang mở hờ, cô ta bất giác bước qua đó, đứng trong góc tối bên ngoài cửa.Có lẽ, đến cả cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy.Cách khe hở nơi cánh cửa, cô ta nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.“Cô Thẩm, nấu bát mì…”Ngay sau đó là giọng nói của Diệp Giai Nhi: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều tiền nhiều của, là không thể ăn nổi một bữa cơm ở bên ngoài hay như thế nào?”“Mì của cô Thẩm vẫn hợp với túi tiền của tôi hơn, nhàn nhạt, rất tươi ngon…”“Tôi cũng không phải đầu bếp riêng của anh Thẩm, muốn ăn cũng được thôi, trả tiền xong rồi làm.”Thẩm Hoài Dương lười biếng ngồi xuống sofa, nói với cô một câu: “Không phải đã giao hết thẻ ngân hàng cho cô Thẩm rồi sao?”Nghe vậy, cả cơ thể lẫn sắc mặt Diệp Giai Nhi đều có chút cứng nhắc, nhưng cô không nói gì.Câu nói này khiến cô nhớ đến cuộc điện thoại kia, còn có cả những lời nói lúc đó của anh.“Thẻ của anh Thẩm nhiều tiền quá, tôi dùng không đến đâu, lát nữa sẽ trả cho anh, hơn nữa, tôi cũng có tiền, có lương, không cần dùng đến tiền của tổng giám đốc Thẩm đâu.”Cô thờ ơ nói một câu, nhưng đó lại là lời thật lòng của cô.Ngay lập tức, Thẩm Hoài Dương nhíu mày lại, ánh mắt anh trở nên u ám, nặng nề nhìn cô, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: “Em cầm đó…”Thẻ của tổng giám đốc Thẩm cũng không biết có bao nhiêu tiền, đến lúc đó nếu như làm mất, e là bán tôi đi cũng không trả nổi, nên tôi vẫn thích một cuộc sống yên lòng hơn.”Nói thật, chỗ tiền đó của anh, cô tuyệt đối sẽ không dùng đến, cầm trên tay còn phải lo lắng, cần gì phải thế?Ánh mắt Thẩm Hoài Dương càng tối đi, đến giọng nói của anh cũng trở nên trầm thấp, lạnh lùng: “Tôi lại thích người ta lo lắng một chút…”“Anh Thẩm, làm người không thể nhỏ nhen thế được, để tôi sống yên ổn mấy ngày không được sao?”Người đàn ông này làm sao vậy không biết, cô đang trả thẻ anh chứ đâu phải đòi thẻ anh, sao anh lại như vậy chứ?.

Thẩm Hải Băng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô ta hi vọng, chuyện đó có thể giải quyết thuận lợi, dù sao cũng là anh trai có lỗi với bà ta trước.

Có một bóng người cao ráo đi vào, Diệp Giai Nhi vắt áo khoác đen trên tay, ánh mắt tùy ý, lười biếng.

Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua Thẩm Hải Băng đang ngồi trên sofa, sau đó, anh thu lại tầm mắt, làm như là không nhìn thấy, đôi chân dài bước về phía trước, đi lên trên tầng.

Thẩm Hải Băng mấp máy môi, lời chào hỏi đã đến bên miệng lại bị cô ta nuốt xuống, có chút thê thảm, ngại ngùng, còn có chút đau đớn, tê dại như bị kim châm.

Vốn dĩ, cô ta muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt của anh còn không nhìn vào cô ta, giống như cô ta chỉ là một người lạ vậy.

Ở Huyện Thiểm, cô ta bị cảm lạnh, rõ ràng anh đã ở bên cô ta cả một tối, con có, nghe tin cô ta xảy ra chuyện, anh đã đến Huyện Thiểm ngay tức khắc.

Nhưng lúc này, thái độ của anh lại lạnh nhạt đến thế, thờ ơ đến thế.

Thậm chí… thậm chí… khiến cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ở Huyện Thiểm chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.

Nhưng, những chuyện đó rõ ràng không phải ảo giác của cô ta, mà nó đã thật sự xảy ra, anh còn ngồi đợi cô ta hai đêm bên ngoài phòng cấp cứu, không hề chợp mắt.

Sắc mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, cô ta đứng lên, đi về phía trước, đi theo phía sau anh… Nhưng, cô ta đã chậm một bước, đến khi cô ta lên đến tầng hai, anh đã vào phòng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng, hờ hững.

Thẩm Hải Băng mím môi, muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy khe hở giữa cánh cửa đang mở hờ, cô ta bất giác bước qua đó, đứng trong góc tối bên ngoài cửa.

Có lẽ, đến cả cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy.

Cách khe hở nơi cánh cửa, cô ta nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.

“Cô Thẩm, nấu bát mì…”

Ngay sau đó là giọng nói của Diệp Giai Nhi: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều tiền nhiều của, là không thể ăn nổi một bữa cơm ở bên ngoài hay như thế nào?”

“Mì của cô Thẩm vẫn hợp với túi tiền của tôi hơn, nhàn nhạt, rất tươi ngon…”

“Tôi cũng không phải đầu bếp riêng của anh Thẩm, muốn ăn cũng được thôi, trả tiền xong rồi làm.

Thẩm Hoài Dương lười biếng ngồi xuống sofa, nói với cô một câu: “Không phải đã giao hết thẻ ngân hàng cho cô Thẩm rồi sao?”

Nghe vậy, cả cơ thể lẫn sắc mặt Diệp Giai Nhi đều có chút cứng nhắc, nhưng cô không nói gì.

Câu nói này khiến cô nhớ đến cuộc điện thoại kia, còn có cả những lời nói lúc đó của anh.

“Thẻ của anh Thẩm nhiều tiền quá, tôi dùng không đến đâu, lát nữa sẽ trả cho anh, hơn nữa, tôi cũng có tiền, có lương, không cần dùng đến tiền của tổng giám đốc Thẩm đâu.

Cô thờ ơ nói một câu, nhưng đó lại là lời thật lòng của cô.

Ngay lập tức, Thẩm Hoài Dương nhíu mày lại, ánh mắt anh trở nên u ám, nặng nề nhìn cô, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: “Em cầm đó…”

Thẻ của tổng giám đốc Thẩm cũng không biết có bao nhiêu tiền, đến lúc đó nếu như làm mất, e là bán tôi đi cũng không trả nổi, nên tôi vẫn thích một cuộc sống yên lòng hơn.

Nói thật, chỗ tiền đó của anh, cô tuyệt đối sẽ không dùng đến, cầm trên tay còn phải lo lắng, cần gì phải thế?

Ánh mắt Thẩm Hoài Dương càng tối đi, đến giọng nói của anh cũng trở nên trầm thấp, lạnh lùng: “Tôi lại thích người ta lo lắng một chút…”

“Anh Thẩm, làm người không thể nhỏ nhen thế được, để tôi sống yên ổn mấy ngày không được sao?”

Người đàn ông này làm sao vậy không biết, cô đang trả thẻ anh chứ đâu phải đòi thẻ anh, sao anh lại như vậy chứ?.

Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… Thẩm Hải Băng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng cô ta hi vọng, chuyện đó có thể giải quyết thuận lợi, dù sao cũng là anh trai có lỗi với bà ta trước.Có một bóng người cao ráo đi vào, Diệp Giai Nhi vắt áo khoác đen trên tay, ánh mắt tùy ý, lười biếng.Ánh mắt anh nhàn nhạt liếc qua Thẩm Hải Băng đang ngồi trên sofa, sau đó, anh thu lại tầm mắt, làm như là không nhìn thấy, đôi chân dài bước về phía trước, đi lên trên tầng.Thẩm Hải Băng mấp máy môi, lời chào hỏi đã đến bên miệng lại bị cô ta nuốt xuống, có chút thê thảm, ngại ngùng, còn có chút đau đớn, tê dại như bị kim châm.Vốn dĩ, cô ta muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng ánh mắt của anh còn không nhìn vào cô ta, giống như cô ta chỉ là một người lạ vậy.Ở Huyện Thiểm, cô ta bị cảm lạnh, rõ ràng anh đã ở bên cô ta cả một tối, con có, nghe tin cô ta xảy ra chuyện, anh đã đến Huyện Thiểm ngay tức khắc.Nhưng lúc này, thái độ của anh lại lạnh nhạt đến thế, thờ ơ đến thế.Thậm chí… thậm chí… khiến cô ta cảm thấy tất cả những chuyện xảy ra ở Huyện Thiểm chỉ là ảo giác của cô ta mà thôi.Nhưng, những chuyện đó rõ ràng không phải ảo giác của cô ta, mà nó đã thật sự xảy ra, anh còn ngồi đợi cô ta hai đêm bên ngoài phòng cấp cứu, không hề chợp mắt.Sắc mặt xinh đẹp, dịu dàng của Thẩm Hải Băng khẽ thay đổi, cô ta đứng lên, đi về phía trước, đi theo phía sau anh… Nhưng, cô ta đã chậm một bước, đến khi cô ta lên đến tầng hai, anh đã vào phòng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng lạnh lùng, hờ hững.Thẩm Hải Băng mím môi, muốn rời đi, nhưng khi nhìn thấy khe hở giữa cánh cửa đang mở hờ, cô ta bất giác bước qua đó, đứng trong góc tối bên ngoài cửa.Có lẽ, đến cả cô ta cũng không hiểu vì sao mình lại hành động như vậy.Cách khe hở nơi cánh cửa, cô ta nghe rõ cuộc nói chuyện của hai người.“Cô Thẩm, nấu bát mì…”Ngay sau đó là giọng nói của Diệp Giai Nhi: “Tổng giám đốc Thẩm nhiều tiền nhiều của, là không thể ăn nổi một bữa cơm ở bên ngoài hay như thế nào?”“Mì của cô Thẩm vẫn hợp với túi tiền của tôi hơn, nhàn nhạt, rất tươi ngon…”“Tôi cũng không phải đầu bếp riêng của anh Thẩm, muốn ăn cũng được thôi, trả tiền xong rồi làm.”Thẩm Hoài Dương lười biếng ngồi xuống sofa, nói với cô một câu: “Không phải đã giao hết thẻ ngân hàng cho cô Thẩm rồi sao?”Nghe vậy, cả cơ thể lẫn sắc mặt Diệp Giai Nhi đều có chút cứng nhắc, nhưng cô không nói gì.Câu nói này khiến cô nhớ đến cuộc điện thoại kia, còn có cả những lời nói lúc đó của anh.“Thẻ của anh Thẩm nhiều tiền quá, tôi dùng không đến đâu, lát nữa sẽ trả cho anh, hơn nữa, tôi cũng có tiền, có lương, không cần dùng đến tiền của tổng giám đốc Thẩm đâu.”Cô thờ ơ nói một câu, nhưng đó lại là lời thật lòng của cô.Ngay lập tức, Thẩm Hoài Dương nhíu mày lại, ánh mắt anh trở nên u ám, nặng nề nhìn cô, đôi môi mỏng phun ra mấy chữ: “Em cầm đó…”Thẻ của tổng giám đốc Thẩm cũng không biết có bao nhiêu tiền, đến lúc đó nếu như làm mất, e là bán tôi đi cũng không trả nổi, nên tôi vẫn thích một cuộc sống yên lòng hơn.”Nói thật, chỗ tiền đó của anh, cô tuyệt đối sẽ không dùng đến, cầm trên tay còn phải lo lắng, cần gì phải thế?Ánh mắt Thẩm Hoài Dương càng tối đi, đến giọng nói của anh cũng trở nên trầm thấp, lạnh lùng: “Tôi lại thích người ta lo lắng một chút…”“Anh Thẩm, làm người không thể nhỏ nhen thế được, để tôi sống yên ổn mấy ngày không được sao?”Người đàn ông này làm sao vậy không biết, cô đang trả thẻ anh chứ đâu phải đòi thẻ anh, sao anh lại như vậy chứ?.

Chương 145: Chương 145