– trật tự,hôm nay chúng ta có học sinh mới từ trường quốc tế Sidney. Vương Lãnh vẫn đùa giỡn với các nữ nhân trong lớp làm ông thầy già tức xì khói. Nhưng ông ta chẳng làm được gì vì không dám nhìn thẳng vào Vương Lãnh. Thầy già sợ bản thân mình sẽ lấn vào con đường đam mĩ trong truyền thuyết mất. – mời vào đây Nhan Tước. Cả lớp bật cười,cái tên Nhan Tước này thật sự rất buồn cười,lại còn giống họ với thủ tướng Nhan Nhiêm Phong nữa chứ. Thế giới này thật nực cười. Vương Lãm nhướn mắt lên nhìn về phía cửa ra vào,chờ đợi bạn học sinh Nhan Tước Một bạn nhỏ bước vào,mái tóc bện hai bên,cặp kính che nửa khuôn mặt. – bé ơi,nhầm trường rồi em,trường tiểu học ở bên cạnh á. Vương Lãnh vừa dứt lời,cả lớp cùng cười ồ lên. Nhan Tước nhếch mép,ngẩng đầu lên nhìnt hẳng vào đôi mắt đuôi phượng của Vương Lãnh. – anh ơi,ở đây không tổ chức cuộc thi tìm hoa hoa công tử ạ. Nhan Tước vừa dứt lời,mặt mũi Vương Lãnh tái mét,mọi ngươi xung quanh cũng im bặt. Ông thầy già đang đứng đó gần như sắp ngã quỵ. –…
Chương 21: Ngày Đầu Tiên Đi Làm
Tôi Nên Bắt Cóc EmTác giả: YuichanzTruyện Ngôn Tình– trật tự,hôm nay chúng ta có học sinh mới từ trường quốc tế Sidney. Vương Lãnh vẫn đùa giỡn với các nữ nhân trong lớp làm ông thầy già tức xì khói. Nhưng ông ta chẳng làm được gì vì không dám nhìn thẳng vào Vương Lãnh. Thầy già sợ bản thân mình sẽ lấn vào con đường đam mĩ trong truyền thuyết mất. – mời vào đây Nhan Tước. Cả lớp bật cười,cái tên Nhan Tước này thật sự rất buồn cười,lại còn giống họ với thủ tướng Nhan Nhiêm Phong nữa chứ. Thế giới này thật nực cười. Vương Lãm nhướn mắt lên nhìn về phía cửa ra vào,chờ đợi bạn học sinh Nhan Tước Một bạn nhỏ bước vào,mái tóc bện hai bên,cặp kính che nửa khuôn mặt. – bé ơi,nhầm trường rồi em,trường tiểu học ở bên cạnh á. Vương Lãnh vừa dứt lời,cả lớp cùng cười ồ lên. Nhan Tước nhếch mép,ngẩng đầu lên nhìnt hẳng vào đôi mắt đuôi phượng của Vương Lãnh. – anh ơi,ở đây không tổ chức cuộc thi tìm hoa hoa công tử ạ. Nhan Tước vừa dứt lời,mặt mũi Vương Lãnh tái mét,mọi ngươi xung quanh cũng im bặt. Ông thầy già đang đứng đó gần như sắp ngã quỵ. –… Nhan Tước mặt mày nhăn nhó, nhìn bản thân mình trong gương.Cô thật có phúc khi có hai bà mẹ, một người rất am hiểu về thời trang, còn người kia thì lại là nhà tạo mẫu.Nhưng mà họ biến cô thành thứ gì vậy nè?Mái tóc trắng bện sang bên.Khuôn mặt trang điểm nhẹ.Đồ công sở rất thanh lịch, lại thêm đôi gót đen cao năm phân kia nữa.Rất fây sìn.Fây sìn.Nhan Tước thì thấy nó như đống sình lầy.Hai bà mẹ thì đứng tấm tắt, tâng bốc nhau.– tỷ thật đúng là nhà tạo mẫu tài năng có khác a, muội tưởng màu be này không hợp với váy đen chứ.– ân, ta thấy muội cũng có khiếu trang điểm đấy chứ! Ầy, hai chị em mình thật là tài năng a~Nói rồi cả hai bay vào nắm tay nhau nhún nhảy như con nít.– hai người thôi đi.Tâng bốc nhau vừa phải thôi.Nhan Tước khuôn mặt hầm hầm liền bị hai đôi mắt “triều mến” dọa cho mặt không còn máu.– nói gì vậy con gái yêu.Lệ Thiệu Đồng, xoa xoa cằm vẻ rất “râm”, tay kia xoa nhẹ má hồng của Nhan Tước.Liễu Tiếu Tiếu thì xoa nhẹ cằm Nhan Tước, khẽ chạm nhẹ vào môi đỏ của Nhan Tước vẻ mặt “râm” không kém.Nhan Tước hoảng sợ, vớ lấy túi xách co giò chạy.Để lại sau lưng là tiếng cười của hai bà mẹ.Lên xe, cô chạy một mạch đến Lãnh Tước.Vừa đi vào, các cô tiếp tân không ngừng liếc xéo cô.Đi qua phòng nhân sự, anh chàng da nhăn từ trong phòng chìa mặt nhăn của mình ra ra sức vẫy tay với Nhan Tước.Phòng tài vụ, vài anh chàng đưa mặt ra khỏi tấm gương cười nham nhở chào cô.Nhan Tước mặt đầy hắc tuyến. Co giò đi thật nhanh lên phòng giám đốc.– Lệ Thiệu Quân, cô đến trễ.Cái bàn thư kí nhỏ xinh màu xám xịt đang được Mễ Linh ngồi lên.– nga~ tránh cái mông của tỷ ra bàn của của ta a~.Mễ Linh hừ hừ, quay mông tiến đến cái bàn bên cạnh, bê một tập giấy đến đập mạnh lên bàn “giấy” của cô.– đây là gì vậy?– là sổ sách của hai năm trở lại đây, cô mau lập bảng thống kê nó lại, và ghi nhận xét. Cuối giờ nếu chưa làm xong, cô có thể “được” tan ca.Nhan Tước mặt méo xệch.Chức vụ cô xin vào là trợ lí thư kí, chứ có phải là nhân viên phòng kế toán?Nhan Tước mặt đen, cố nặn một nụ cười xinh đẹp.Mễ Linh nhanh chóng đi vào phòng giám đốc, Nhan Tước bĩu môi rồi bắt đầu lật sổ sách.May năm xưa cô học kinh tế, chuyên ngành kế toán, nếu không bây giờ chỉ có một từ để hình dung cô : n(g)usi.Bên trong Mễ Linh trừng mắt nhìn Vương Lãnh đang thong dong xoay bút đọc báo cáo.– trời ạ! Giám đốc, anh nỡ lòng nào để em ra đó “chiến” với Nhan Tước? Cô ta, khuôn mặt cô ta khi nở nụ cười đó, chỉ có thể hình dung bằng một từ : đáng sợ.Vương Lãnh cười cười, hất tay ý bảo ra ngoài.Mễ Linh phụng phịu, không cam đoan lê bước ra ngoài.– Thư kí Lệ, cô vào đây.Mễ Linh vừa đặt mông xuống thì nghe giọng của Vương Lãnh truyền ra.Nàng nhìn Nhan Tước từ từ đứng dậy, khuôn mặt hãm tài ngàn năm, đúng lúc cửa phòng mở.Vương Lãnh ở bên trong cười thách thức nhìn nàng, lập tức bị nàng trừng mắt nhìn lại, không may bộ mặt hãm tài ngàn năm kia quay lại liền thấy cái trừng mắt của Mễ Linh liền bĩu môi. ..– giám đốc, gọi tôi có việc gì?Vương Lãnh vờ cuối xuống ghi chép gì đấy cả nửa ngày mới ngất mặt lên nhìn Nhan Tước đang nhăn nhó vì chân đứng quá lâu trên đôi cao gót chết tiệc này.– mỗi sáng đúng tám giờ pha cho tôi một ly cafe phân chồn Malaysia, sau đó cách mỗi tiếng pha cho tôi một ly hồng trà của Thượng Hải. Phải kèm thêm một phần bánh tart phô mai Pháp ở tiệm Thùy Hy ở phố bên.Nhan Tước nghe xong thì chính thức sém ngã quỵ.Gì chứ? Cafe? Hồng trà? Bánh ngọt tiệm Thùy Hy? Kidding me?Nhan Tước suýt tức hộc máu.Tính mở miệng phản bác, lại nhìn thấy một tờ giấy A4 có tấm ảnh thẻ quen quen.Đuỵt.– vâng.Không thể tức giận, không thể tức giận, trên tay tên đáng ghét kia đang cầm không phải chính là hồ sơ của cô ư? Hừ hừ.Nhan Tước giận dỗi đi ra ngoài.Vương Lãnh nhếch mép cười rồi xoay tròn bút vươn tay lấy một vài tờ giấy bắt đầu làm việc.Dáng vẻ mê hồn của anh làm cho một con chim cái bay đâm vào cửa sổ. ==Nhan Tước loay hoay với đống tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn vào cánh cửa gương kia, lại bắt gặp dáng vẻ quyến rũ khi làm việc của Vương Lãnh. Lâu lâu lại thấy anh nhìn mình.Nhan Tước vừa loáy hoáy ghi chép lại trên máy tính lâu lâu lại mở cửa sổ QQ lên, rồi vào trang wed riêng của mình : TuoctruyenthanHí hoáy ghi nháp lại tình tiết ngày hôm nay.Ầy, xem ra công việc cũng nhàn rỗi với Nhan Tước rồi ==
Nhan Tước mặt mày nhăn nhó, nhìn bản thân mình trong gương.
Cô thật có phúc khi có hai bà mẹ, một người rất am hiểu về thời trang, còn người kia thì lại là nhà tạo mẫu.
Nhưng mà họ biến cô thành thứ gì vậy nè?
Mái tóc trắng bện sang bên.
Khuôn mặt trang điểm nhẹ.
Đồ công sở rất thanh lịch, lại thêm đôi gót đen cao năm phân kia nữa.
Rất fây sìn.
Fây sìn.
Nhan Tước thì thấy nó như đống sình lầy.
Hai bà mẹ thì đứng tấm tắt, tâng bốc nhau.
– tỷ thật đúng là nhà tạo mẫu tài năng có khác a, muội tưởng màu be này không hợp với váy đen chứ.
– ân, ta thấy muội cũng có khiếu trang điểm đấy chứ! Ầy, hai chị em mình thật là tài năng a
~Nói rồi cả hai bay vào nắm tay nhau nhún nhảy như con nít.
– hai người thôi đi.Tâng bốc nhau vừa phải thôi.
Nhan Tước khuôn mặt hầm hầm liền bị hai đôi mắt “triều mến” dọa cho mặt không còn máu.
– nói gì vậy con gái yêu.
Lệ Thiệu Đồng, xoa xoa cằm vẻ rất “râm”, tay kia xoa nhẹ má hồng của Nhan Tước.
Liễu Tiếu Tiếu thì xoa nhẹ cằm Nhan Tước, khẽ chạm nhẹ vào môi đỏ của Nhan Tước vẻ mặt “râm” không kém.
Nhan Tước hoảng sợ, vớ lấy túi xách co giò chạy.
Để lại sau lưng là tiếng cười của hai bà mẹ.
Lên xe, cô chạy một mạch đến Lãnh Tước.
Vừa đi vào, các cô tiếp tân không ngừng liếc xéo cô.
Đi qua phòng nhân sự, anh chàng da nhăn từ trong phòng chìa mặt nhăn của mình ra ra sức vẫy tay với Nhan Tước.
Phòng tài vụ, vài anh chàng đưa mặt ra khỏi tấm gương cười nham nhở chào cô.
Nhan Tước mặt đầy hắc tuyến. Co giò đi thật nhanh lên phòng giám đốc.
– Lệ Thiệu Quân, cô đến trễ.
Cái bàn thư kí nhỏ xinh màu xám xịt đang được Mễ Linh ngồi lên.
– nga~ tránh cái mông của tỷ ra bàn của của ta a~.
Mễ Linh hừ hừ, quay mông tiến đến cái bàn bên cạnh, bê một tập giấy đến đập mạnh lên bàn “giấy” của cô.
– đây là gì vậy?
– là sổ sách của hai năm trở lại đây, cô mau lập bảng thống kê nó lại, và ghi nhận xét. Cuối giờ nếu chưa làm xong, cô có thể “được” tan ca.
Nhan Tước mặt méo xệch.
Chức vụ cô xin vào là trợ lí thư kí, chứ có phải là nhân viên phòng kế toán?
Nhan Tước mặt đen, cố nặn một nụ cười xinh đẹp.
Mễ Linh nhanh chóng đi vào phòng giám đốc, Nhan Tước bĩu môi rồi bắt đầu lật sổ sách.
May năm xưa cô học kinh tế, chuyên ngành kế toán, nếu không bây giờ chỉ có một từ để hình dung cô : n(g)usi.
Bên trong Mễ Linh trừng mắt nhìn Vương Lãnh đang thong dong xoay bút đọc báo cáo.
– trời ạ! Giám đốc, anh nỡ lòng nào để em ra đó “chiến” với Nhan Tước? Cô ta, khuôn mặt cô ta khi nở nụ cười đó, chỉ có thể hình dung bằng một từ : đáng sợ.
Vương Lãnh cười cười, hất tay ý bảo ra ngoài.
Mễ Linh phụng phịu, không cam đoan lê bước ra ngoài.
– Thư kí Lệ, cô vào đây.
Mễ Linh vừa đặt mông xuống thì nghe giọng của Vương Lãnh truyền ra.
Nàng nhìn Nhan Tước từ từ đứng dậy, khuôn mặt hãm tài ngàn năm, đúng lúc cửa phòng mở.
Vương Lãnh ở bên trong cười thách thức nhìn nàng, lập tức bị nàng trừng mắt nhìn lại, không may bộ mặt hãm tài ngàn năm kia quay lại liền thấy cái trừng mắt của Mễ Linh liền bĩu môi. ..
– giám đốc, gọi tôi có việc gì?
Vương Lãnh vờ cuối xuống ghi chép gì đấy cả nửa ngày mới ngất mặt lên nhìn Nhan Tước đang nhăn nhó vì chân đứng quá lâu trên đôi cao gót chết tiệc này.
– mỗi sáng đúng tám giờ pha cho tôi một ly cafe phân chồn Malaysia, sau đó cách mỗi tiếng pha cho tôi một ly hồng trà của Thượng Hải. Phải kèm thêm một phần bánh tart phô mai Pháp ở tiệm Thùy Hy ở phố bên.
Nhan Tước nghe xong thì chính thức sém ngã quỵ.
Gì chứ? Cafe? Hồng trà? Bánh ngọt tiệm Thùy Hy? Kidding me?
Nhan Tước suýt tức hộc máu.
Tính mở miệng phản bác, lại nhìn thấy một tờ giấy A4 có tấm ảnh thẻ quen quen.
Đuỵt.
– vâng.
Không thể tức giận, không thể tức giận, trên tay tên đáng ghét kia đang cầm không phải chính là hồ sơ của cô ư? Hừ hừ.
Nhan Tước giận dỗi đi ra ngoài.
Vương Lãnh nhếch mép cười rồi xoay tròn bút vươn tay lấy một vài tờ giấy bắt đầu làm việc.
Dáng vẻ mê hồn của anh làm cho một con chim cái bay đâm vào cửa sổ. ==
Nhan Tước loay hoay với đống tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn vào cánh cửa gương kia, lại bắt gặp dáng vẻ quyến rũ khi làm việc của Vương Lãnh. Lâu lâu lại thấy anh nhìn mình.
Nhan Tước vừa loáy hoáy ghi chép lại trên máy tính lâu lâu lại mở cửa sổ QQ lên, rồi vào trang wed riêng của mình : Tuoctruyenthan
Hí hoáy ghi nháp lại tình tiết ngày hôm nay.
Ầy, xem ra công việc cũng nhàn rỗi với Nhan Tước rồi ==
Tôi Nên Bắt Cóc EmTác giả: YuichanzTruyện Ngôn Tình– trật tự,hôm nay chúng ta có học sinh mới từ trường quốc tế Sidney. Vương Lãnh vẫn đùa giỡn với các nữ nhân trong lớp làm ông thầy già tức xì khói. Nhưng ông ta chẳng làm được gì vì không dám nhìn thẳng vào Vương Lãnh. Thầy già sợ bản thân mình sẽ lấn vào con đường đam mĩ trong truyền thuyết mất. – mời vào đây Nhan Tước. Cả lớp bật cười,cái tên Nhan Tước này thật sự rất buồn cười,lại còn giống họ với thủ tướng Nhan Nhiêm Phong nữa chứ. Thế giới này thật nực cười. Vương Lãm nhướn mắt lên nhìn về phía cửa ra vào,chờ đợi bạn học sinh Nhan Tước Một bạn nhỏ bước vào,mái tóc bện hai bên,cặp kính che nửa khuôn mặt. – bé ơi,nhầm trường rồi em,trường tiểu học ở bên cạnh á. Vương Lãnh vừa dứt lời,cả lớp cùng cười ồ lên. Nhan Tước nhếch mép,ngẩng đầu lên nhìnt hẳng vào đôi mắt đuôi phượng của Vương Lãnh. – anh ơi,ở đây không tổ chức cuộc thi tìm hoa hoa công tử ạ. Nhan Tước vừa dứt lời,mặt mũi Vương Lãnh tái mét,mọi ngươi xung quanh cũng im bặt. Ông thầy già đang đứng đó gần như sắp ngã quỵ. –… Nhan Tước mặt mày nhăn nhó, nhìn bản thân mình trong gương.Cô thật có phúc khi có hai bà mẹ, một người rất am hiểu về thời trang, còn người kia thì lại là nhà tạo mẫu.Nhưng mà họ biến cô thành thứ gì vậy nè?Mái tóc trắng bện sang bên.Khuôn mặt trang điểm nhẹ.Đồ công sở rất thanh lịch, lại thêm đôi gót đen cao năm phân kia nữa.Rất fây sìn.Fây sìn.Nhan Tước thì thấy nó như đống sình lầy.Hai bà mẹ thì đứng tấm tắt, tâng bốc nhau.– tỷ thật đúng là nhà tạo mẫu tài năng có khác a, muội tưởng màu be này không hợp với váy đen chứ.– ân, ta thấy muội cũng có khiếu trang điểm đấy chứ! Ầy, hai chị em mình thật là tài năng a~Nói rồi cả hai bay vào nắm tay nhau nhún nhảy như con nít.– hai người thôi đi.Tâng bốc nhau vừa phải thôi.Nhan Tước khuôn mặt hầm hầm liền bị hai đôi mắt “triều mến” dọa cho mặt không còn máu.– nói gì vậy con gái yêu.Lệ Thiệu Đồng, xoa xoa cằm vẻ rất “râm”, tay kia xoa nhẹ má hồng của Nhan Tước.Liễu Tiếu Tiếu thì xoa nhẹ cằm Nhan Tước, khẽ chạm nhẹ vào môi đỏ của Nhan Tước vẻ mặt “râm” không kém.Nhan Tước hoảng sợ, vớ lấy túi xách co giò chạy.Để lại sau lưng là tiếng cười của hai bà mẹ.Lên xe, cô chạy một mạch đến Lãnh Tước.Vừa đi vào, các cô tiếp tân không ngừng liếc xéo cô.Đi qua phòng nhân sự, anh chàng da nhăn từ trong phòng chìa mặt nhăn của mình ra ra sức vẫy tay với Nhan Tước.Phòng tài vụ, vài anh chàng đưa mặt ra khỏi tấm gương cười nham nhở chào cô.Nhan Tước mặt đầy hắc tuyến. Co giò đi thật nhanh lên phòng giám đốc.– Lệ Thiệu Quân, cô đến trễ.Cái bàn thư kí nhỏ xinh màu xám xịt đang được Mễ Linh ngồi lên.– nga~ tránh cái mông của tỷ ra bàn của của ta a~.Mễ Linh hừ hừ, quay mông tiến đến cái bàn bên cạnh, bê một tập giấy đến đập mạnh lên bàn “giấy” của cô.– đây là gì vậy?– là sổ sách của hai năm trở lại đây, cô mau lập bảng thống kê nó lại, và ghi nhận xét. Cuối giờ nếu chưa làm xong, cô có thể “được” tan ca.Nhan Tước mặt méo xệch.Chức vụ cô xin vào là trợ lí thư kí, chứ có phải là nhân viên phòng kế toán?Nhan Tước mặt đen, cố nặn một nụ cười xinh đẹp.Mễ Linh nhanh chóng đi vào phòng giám đốc, Nhan Tước bĩu môi rồi bắt đầu lật sổ sách.May năm xưa cô học kinh tế, chuyên ngành kế toán, nếu không bây giờ chỉ có một từ để hình dung cô : n(g)usi.Bên trong Mễ Linh trừng mắt nhìn Vương Lãnh đang thong dong xoay bút đọc báo cáo.– trời ạ! Giám đốc, anh nỡ lòng nào để em ra đó “chiến” với Nhan Tước? Cô ta, khuôn mặt cô ta khi nở nụ cười đó, chỉ có thể hình dung bằng một từ : đáng sợ.Vương Lãnh cười cười, hất tay ý bảo ra ngoài.Mễ Linh phụng phịu, không cam đoan lê bước ra ngoài.– Thư kí Lệ, cô vào đây.Mễ Linh vừa đặt mông xuống thì nghe giọng của Vương Lãnh truyền ra.Nàng nhìn Nhan Tước từ từ đứng dậy, khuôn mặt hãm tài ngàn năm, đúng lúc cửa phòng mở.Vương Lãnh ở bên trong cười thách thức nhìn nàng, lập tức bị nàng trừng mắt nhìn lại, không may bộ mặt hãm tài ngàn năm kia quay lại liền thấy cái trừng mắt của Mễ Linh liền bĩu môi. ..– giám đốc, gọi tôi có việc gì?Vương Lãnh vờ cuối xuống ghi chép gì đấy cả nửa ngày mới ngất mặt lên nhìn Nhan Tước đang nhăn nhó vì chân đứng quá lâu trên đôi cao gót chết tiệc này.– mỗi sáng đúng tám giờ pha cho tôi một ly cafe phân chồn Malaysia, sau đó cách mỗi tiếng pha cho tôi một ly hồng trà của Thượng Hải. Phải kèm thêm một phần bánh tart phô mai Pháp ở tiệm Thùy Hy ở phố bên.Nhan Tước nghe xong thì chính thức sém ngã quỵ.Gì chứ? Cafe? Hồng trà? Bánh ngọt tiệm Thùy Hy? Kidding me?Nhan Tước suýt tức hộc máu.Tính mở miệng phản bác, lại nhìn thấy một tờ giấy A4 có tấm ảnh thẻ quen quen.Đuỵt.– vâng.Không thể tức giận, không thể tức giận, trên tay tên đáng ghét kia đang cầm không phải chính là hồ sơ của cô ư? Hừ hừ.Nhan Tước giận dỗi đi ra ngoài.Vương Lãnh nhếch mép cười rồi xoay tròn bút vươn tay lấy một vài tờ giấy bắt đầu làm việc.Dáng vẻ mê hồn của anh làm cho một con chim cái bay đâm vào cửa sổ. ==Nhan Tước loay hoay với đống tài liệu, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn vào cánh cửa gương kia, lại bắt gặp dáng vẻ quyến rũ khi làm việc của Vương Lãnh. Lâu lâu lại thấy anh nhìn mình.Nhan Tước vừa loáy hoáy ghi chép lại trên máy tính lâu lâu lại mở cửa sổ QQ lên, rồi vào trang wed riêng của mình : TuoctruyenthanHí hoáy ghi nháp lại tình tiết ngày hôm nay.Ầy, xem ra công việc cũng nhàn rỗi với Nhan Tước rồi ==