“Sáu Út, nghe nói em sắp xuống núi hả?” “Vâng.” “Vậy thì tới chỗ nhị sư tỷ đi. Chị cho em tiền nhiều xài không hết, dẫn em đi cua những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục?” “Đừng tới chỗ nhị sư tỷ, tới chỗ tứ sư tỷ đi, một tuần bồi dưỡng em thành siêu sao, đằng sau có một đám fan girls, thế nào?” Lại một tin nhắn b*n r*: “Tới chỗ tam sư tỷ làm lính đi. Nam nhi không làm lính sao được? Ngẫm lại nắm giữ mười vạn hùng binh, rong ruổi sa trường có thấy nhiệt huyết không?” “Sáu Út đừng tới chỗ họ, chỗ họ toàn là đấu đá lẫn nhau, nguy hiểm cận kề, chúng ta đều là người học y, đáng nhẽ phải y giả nhân tâm, đúng không?” “Ê ê ê, mấy con bé này muốn ăn đòn hả? Dám giành Sáu Út với chị à?” Nhị sư tỷ lên tiếng. Tứ sư tỷ lập tức không phục: “Nhị sư tỷ đừng ỷ lớn h**p bé nhé, cạnh tranh công bằng, Sáu Út muốn chọn ai thì chọn!” “Đúng!” “Phải thế!” Mấy phút sau, bốn vị sư tỷ đều gửi mấy dấu chấm hỏi. Trên thảm cỏ đồi núi, một thanh niên tuấn tú sáng sủa ngậm một cọng cỏ trong miệng, xem chatroom trong di…
Chương 490
Y Vương Vạn Dặm Truy ThêTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình“Sáu Út, nghe nói em sắp xuống núi hả?” “Vâng.” “Vậy thì tới chỗ nhị sư tỷ đi. Chị cho em tiền nhiều xài không hết, dẫn em đi cua những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục?” “Đừng tới chỗ nhị sư tỷ, tới chỗ tứ sư tỷ đi, một tuần bồi dưỡng em thành siêu sao, đằng sau có một đám fan girls, thế nào?” Lại một tin nhắn b*n r*: “Tới chỗ tam sư tỷ làm lính đi. Nam nhi không làm lính sao được? Ngẫm lại nắm giữ mười vạn hùng binh, rong ruổi sa trường có thấy nhiệt huyết không?” “Sáu Út đừng tới chỗ họ, chỗ họ toàn là đấu đá lẫn nhau, nguy hiểm cận kề, chúng ta đều là người học y, đáng nhẽ phải y giả nhân tâm, đúng không?” “Ê ê ê, mấy con bé này muốn ăn đòn hả? Dám giành Sáu Út với chị à?” Nhị sư tỷ lên tiếng. Tứ sư tỷ lập tức không phục: “Nhị sư tỷ đừng ỷ lớn h**p bé nhé, cạnh tranh công bằng, Sáu Út muốn chọn ai thì chọn!” “Đúng!” “Phải thế!” Mấy phút sau, bốn vị sư tỷ đều gửi mấy dấu chấm hỏi. Trên thảm cỏ đồi núi, một thanh niên tuấn tú sáng sủa ngậm một cọng cỏ trong miệng, xem chatroom trong di… “Vũ Phi, con sao rồi?”Bây giờ có thể thấy được trên mặt Ninh Vũ Phi tràn ngập mệt mỏi, thậm chí không cố gắng trả lời Giang Trấn Hải như trước.Đầu óc mê man vừa ngã xuống đã ngủ.Giang Trấn Hải cũng không biết làm gì, cả hai tay ông đang đỡ Dương Tú Tú.Cũng không chú ý Ninh Vũ Phi, chỉ có thể chờ ba giờ nhanh qua.Cuối cùng ba giờ cũng trôi qua, Ninh Vũ Phi từ từ tỉnh lại.Mặc dù đã khôi phục một chút thể lực nhưng bụng lại kêu đói.“Vũ Phi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Giang Trấn Hải nói.“Ban nãy thật sự quá mệt, đã qua bao lâu rồi?”“Vừa đúng ba tiếng, cháu xem xem có phải chuyện này xong rồi không?” Giang Trấn Hải nói.Ninh Vũ Phi đứng lên xem xét trạng thái của Dương Tú Tú, nói: “Có thể lấy kim châm, chờ dì tỉnh lại là được.”Hít một hơi sâu, lúc sau Ninh Vũ Phi lấy ra toàn bộ kim châm, nói: “Được rồi.Chú có thể nhanh chóng chuẩn bị cho con chút cơm không, bây giờ cháu đang rất đói.”“Được được được!”Giang Trấn Hải vội vàng mở cửa, sốt ruột nói: “Nhanh kêu người chuẩn bị cơm chiều.”“Được rồi à?”“Thành công rồi.”Giang Vũ Nhu hỏi: “Ba, Vũ Phi đâu? Sao không thấy anh ấy đi ra?”“Anh không phải đứng đây sao?”Ninh Vũ Phi xuất hiện ở cửa, đưa hộp đá cho Giang Trung Hải, dặn dò: “Mau đem thứ này trả lại cho nhà họ Khương đi!”“Được, chú tự đi.”“Vũ Phi, sao mặt anh lại trắng bệch như vậy?” Giang Vị Noãn sốt ruột hỏi.Ninh Vũ Phi nhếch miệng cười ra vẻ không có chuyện gì: “Không có gì, ngủ một giấc là ổn thôi.”Nửa giờ sau, nhìn đồ ăn trước mắt Ninh Vũ Phi đứng dậy ăn như hổ đói.Quả thật đói vô cùng, cảm giác như đồ ăn mới vào bụng lập tức tiêu hóa.Nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Vũ Phi, Giang Vị Noãn rót một chén nước nói: “Vũ Phi anh ăn từ từ thôi, nếu không đủ em sẽ kêu người làm thêm.”“Không được, anh rất đói.”Ninh Vũ Phi cũng chẳng để ý hình tượng gì nữa, giống như nhịn đói mấy ngày.Đừng nói là đống đồ ăn chín này, dù cho có một cái đầu heo trước mắt thì anh cũng ăn được.“Thật sự cảm ơn cháu Vũ Phi.Nếu cháu không nói thì không biết nhà họ Giang sẽ ra sao.” Ông cụ Giang cảm khái nói.“Ăn chậm chút kẻo nghẹn.” Giang Vị Noãn rất lo lắng, lượng thức ăn nãy giờ gần đuổi kịp sức ăn của cô trong một tuần rồi.Đồ ăn được đưa lên không ngừng.Mấy người làm bị dọa đến choáng váng, có người nào có thể ăn từng ấy cơ chứ? Đã hai nồi cơm rồi!.Truyện Tiên HiệpCuối cùng cũng ăn xong chén cơm cuối, sau đó Ninh Vũ Phi uống một chén nước.Cảm giác dạ dày của mình no căng, quả thật rất thoải mái.Sau khi ăn xong cơn buồn ngủ lại ập tới, Ninh Vũ Phi buông đũa nói: “Cuối cùng cũng thoải mái.”“Vũ...!Vũ Phi, đây là sức ăn của anh à?”Ninh Vũ Phi nhìn xuống bàn ăn bị anh càn quét, ngượng ngùng nói: “Hì hì, thật ngại quá.Thực sự rất đói, ăn no rồi anh đi nghỉ ngơi đây.”Vừa mới ngồi xuống sô pha, Ninh Vũ Phi đã thiếp đi.Cũng có thể nói là bất tỉnh nhân sự.Thấy thế Giang Vị Noãn vô cùng lo lắng: “Ông nội, Vũ Phi rất khác thường.Có vấn đề gì không vậy ạ?”“Ôi thằng bé này giúp mẹ cháu chữa bệnh nên rất mệt.Đừng quấy rầy nó, để nó nghỉ ngơi cho tốt.Cháu đi xem mẹ một chút rồi cho nó ăn chút gì đi.”“Dạ, cháu đi đây.”.
“Vũ Phi, con sao rồi?”
Bây giờ có thể thấy được trên mặt Ninh Vũ Phi tràn ngập mệt mỏi, thậm chí không cố gắng trả lời Giang Trấn Hải như trước.
Đầu óc mê man vừa ngã xuống đã ngủ.
Giang Trấn Hải cũng không biết làm gì, cả hai tay ông đang đỡ Dương Tú Tú.
Cũng không chú ý Ninh Vũ Phi, chỉ có thể chờ ba giờ nhanh qua.
Cuối cùng ba giờ cũng trôi qua, Ninh Vũ Phi từ từ tỉnh lại.
Mặc dù đã khôi phục một chút thể lực nhưng bụng lại kêu đói.
“Vũ Phi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Giang Trấn Hải nói.
“Ban nãy thật sự quá mệt, đã qua bao lâu rồi?”
“Vừa đúng ba tiếng, cháu xem xem có phải chuyện này xong rồi không?” Giang Trấn Hải nói.
Ninh Vũ Phi đứng lên xem xét trạng thái của Dương Tú Tú, nói: “Có thể lấy kim châm, chờ dì tỉnh lại là được.”
Hít một hơi sâu, lúc sau Ninh Vũ Phi lấy ra toàn bộ kim châm, nói: “Được rồi.
Chú có thể nhanh chóng chuẩn bị cho con chút cơm không, bây giờ cháu đang rất đói.”
“Được được được!”
Giang Trấn Hải vội vàng mở cửa, sốt ruột nói: “Nhanh kêu người chuẩn bị cơm chiều.”
“Được rồi à?”
“Thành công rồi.”
Giang Vũ Nhu hỏi: “Ba, Vũ Phi đâu? Sao không thấy anh ấy đi ra?”
“Anh không phải đứng đây sao?”
Ninh Vũ Phi xuất hiện ở cửa, đưa hộp đá cho Giang Trung Hải, dặn dò: “Mau đem thứ này trả lại cho nhà họ Khương đi!”
“Được, chú tự đi.”
“Vũ Phi, sao mặt anh lại trắng bệch như vậy?” Giang Vị Noãn sốt ruột hỏi.
Ninh Vũ Phi nhếch miệng cười ra vẻ không có chuyện gì: “Không có gì, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Nửa giờ sau, nhìn đồ ăn trước mắt Ninh Vũ Phi đứng dậy ăn như hổ đói.
Quả thật đói vô cùng, cảm giác như đồ ăn mới vào bụng lập tức tiêu hóa.
Nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Vũ Phi, Giang Vị Noãn rót một chén nước nói: “Vũ Phi anh ăn từ từ thôi, nếu không đủ em sẽ kêu người làm thêm.”
“Không được, anh rất đói.”
Ninh Vũ Phi cũng chẳng để ý hình tượng gì nữa, giống như nhịn đói mấy ngày.
Đừng nói là đống đồ ăn chín này, dù cho có một cái đầu heo trước mắt thì anh cũng ăn được.
“Thật sự cảm ơn cháu Vũ Phi.
Nếu cháu không nói thì không biết nhà họ Giang sẽ ra sao.” Ông cụ Giang cảm khái nói.
“Ăn chậm chút kẻo nghẹn.” Giang Vị Noãn rất lo lắng, lượng thức ăn nãy giờ gần đuổi kịp sức ăn của cô trong một tuần rồi.
Đồ ăn được đưa lên không ngừng.
Mấy người làm bị dọa đến choáng váng, có người nào có thể ăn từng ấy cơ chứ? Đã hai nồi cơm rồi!.
Truyện Tiên Hiệp
Cuối cùng cũng ăn xong chén cơm cuối, sau đó Ninh Vũ Phi uống một chén nước.
Cảm giác dạ dày của mình no căng, quả thật rất thoải mái.
Sau khi ăn xong cơn buồn ngủ lại ập tới, Ninh Vũ Phi buông đũa nói: “Cuối cùng cũng thoải mái.”
“Vũ...!Vũ Phi, đây là sức ăn của anh à?”
Ninh Vũ Phi nhìn xuống bàn ăn bị anh càn quét, ngượng ngùng nói: “Hì hì, thật ngại quá.
Thực sự rất đói, ăn no rồi anh đi nghỉ ngơi đây.”
Vừa mới ngồi xuống sô pha, Ninh Vũ Phi đã thiếp đi.
Cũng có thể nói là bất tỉnh nhân sự.
Thấy thế Giang Vị Noãn vô cùng lo lắng: “Ông nội, Vũ Phi rất khác thường.
Có vấn đề gì không vậy ạ?”
“Ôi thằng bé này giúp mẹ cháu chữa bệnh nên rất mệt.
Đừng quấy rầy nó, để nó nghỉ ngơi cho tốt.
Cháu đi xem mẹ một chút rồi cho nó ăn chút gì đi.”
“Dạ, cháu đi đây.”.
Y Vương Vạn Dặm Truy ThêTác giả: Thi ThiTruyện Ngôn Tình“Sáu Út, nghe nói em sắp xuống núi hả?” “Vâng.” “Vậy thì tới chỗ nhị sư tỷ đi. Chị cho em tiền nhiều xài không hết, dẫn em đi cua những cô gái xinh đẹp mặc đồng phục?” “Đừng tới chỗ nhị sư tỷ, tới chỗ tứ sư tỷ đi, một tuần bồi dưỡng em thành siêu sao, đằng sau có một đám fan girls, thế nào?” Lại một tin nhắn b*n r*: “Tới chỗ tam sư tỷ làm lính đi. Nam nhi không làm lính sao được? Ngẫm lại nắm giữ mười vạn hùng binh, rong ruổi sa trường có thấy nhiệt huyết không?” “Sáu Út đừng tới chỗ họ, chỗ họ toàn là đấu đá lẫn nhau, nguy hiểm cận kề, chúng ta đều là người học y, đáng nhẽ phải y giả nhân tâm, đúng không?” “Ê ê ê, mấy con bé này muốn ăn đòn hả? Dám giành Sáu Út với chị à?” Nhị sư tỷ lên tiếng. Tứ sư tỷ lập tức không phục: “Nhị sư tỷ đừng ỷ lớn h**p bé nhé, cạnh tranh công bằng, Sáu Út muốn chọn ai thì chọn!” “Đúng!” “Phải thế!” Mấy phút sau, bốn vị sư tỷ đều gửi mấy dấu chấm hỏi. Trên thảm cỏ đồi núi, một thanh niên tuấn tú sáng sủa ngậm một cọng cỏ trong miệng, xem chatroom trong di… “Vũ Phi, con sao rồi?”Bây giờ có thể thấy được trên mặt Ninh Vũ Phi tràn ngập mệt mỏi, thậm chí không cố gắng trả lời Giang Trấn Hải như trước.Đầu óc mê man vừa ngã xuống đã ngủ.Giang Trấn Hải cũng không biết làm gì, cả hai tay ông đang đỡ Dương Tú Tú.Cũng không chú ý Ninh Vũ Phi, chỉ có thể chờ ba giờ nhanh qua.Cuối cùng ba giờ cũng trôi qua, Ninh Vũ Phi từ từ tỉnh lại.Mặc dù đã khôi phục một chút thể lực nhưng bụng lại kêu đói.“Vũ Phi, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.” Giang Trấn Hải nói.“Ban nãy thật sự quá mệt, đã qua bao lâu rồi?”“Vừa đúng ba tiếng, cháu xem xem có phải chuyện này xong rồi không?” Giang Trấn Hải nói.Ninh Vũ Phi đứng lên xem xét trạng thái của Dương Tú Tú, nói: “Có thể lấy kim châm, chờ dì tỉnh lại là được.”Hít một hơi sâu, lúc sau Ninh Vũ Phi lấy ra toàn bộ kim châm, nói: “Được rồi.Chú có thể nhanh chóng chuẩn bị cho con chút cơm không, bây giờ cháu đang rất đói.”“Được được được!”Giang Trấn Hải vội vàng mở cửa, sốt ruột nói: “Nhanh kêu người chuẩn bị cơm chiều.”“Được rồi à?”“Thành công rồi.”Giang Vũ Nhu hỏi: “Ba, Vũ Phi đâu? Sao không thấy anh ấy đi ra?”“Anh không phải đứng đây sao?”Ninh Vũ Phi xuất hiện ở cửa, đưa hộp đá cho Giang Trung Hải, dặn dò: “Mau đem thứ này trả lại cho nhà họ Khương đi!”“Được, chú tự đi.”“Vũ Phi, sao mặt anh lại trắng bệch như vậy?” Giang Vị Noãn sốt ruột hỏi.Ninh Vũ Phi nhếch miệng cười ra vẻ không có chuyện gì: “Không có gì, ngủ một giấc là ổn thôi.”Nửa giờ sau, nhìn đồ ăn trước mắt Ninh Vũ Phi đứng dậy ăn như hổ đói.Quả thật đói vô cùng, cảm giác như đồ ăn mới vào bụng lập tức tiêu hóa.Nhìn thấy bộ dạng này của Ninh Vũ Phi, Giang Vị Noãn rót một chén nước nói: “Vũ Phi anh ăn từ từ thôi, nếu không đủ em sẽ kêu người làm thêm.”“Không được, anh rất đói.”Ninh Vũ Phi cũng chẳng để ý hình tượng gì nữa, giống như nhịn đói mấy ngày.Đừng nói là đống đồ ăn chín này, dù cho có một cái đầu heo trước mắt thì anh cũng ăn được.“Thật sự cảm ơn cháu Vũ Phi.Nếu cháu không nói thì không biết nhà họ Giang sẽ ra sao.” Ông cụ Giang cảm khái nói.“Ăn chậm chút kẻo nghẹn.” Giang Vị Noãn rất lo lắng, lượng thức ăn nãy giờ gần đuổi kịp sức ăn của cô trong một tuần rồi.Đồ ăn được đưa lên không ngừng.Mấy người làm bị dọa đến choáng váng, có người nào có thể ăn từng ấy cơ chứ? Đã hai nồi cơm rồi!.Truyện Tiên HiệpCuối cùng cũng ăn xong chén cơm cuối, sau đó Ninh Vũ Phi uống một chén nước.Cảm giác dạ dày của mình no căng, quả thật rất thoải mái.Sau khi ăn xong cơn buồn ngủ lại ập tới, Ninh Vũ Phi buông đũa nói: “Cuối cùng cũng thoải mái.”“Vũ...!Vũ Phi, đây là sức ăn của anh à?”Ninh Vũ Phi nhìn xuống bàn ăn bị anh càn quét, ngượng ngùng nói: “Hì hì, thật ngại quá.Thực sự rất đói, ăn no rồi anh đi nghỉ ngơi đây.”Vừa mới ngồi xuống sô pha, Ninh Vũ Phi đã thiếp đi.Cũng có thể nói là bất tỉnh nhân sự.Thấy thế Giang Vị Noãn vô cùng lo lắng: “Ông nội, Vũ Phi rất khác thường.Có vấn đề gì không vậy ạ?”“Ôi thằng bé này giúp mẹ cháu chữa bệnh nên rất mệt.Đừng quấy rầy nó, để nó nghỉ ngơi cho tốt.Cháu đi xem mẹ một chút rồi cho nó ăn chút gì đi.”“Dạ, cháu đi đây.”.