Sáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới…
Chương 1330: Chương 1330
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… CHƯƠNG 1330Làm kiểm tra thì chỉ có một con đường chết, cho dù bây giờ không kiểm tra thì về sau cũng sẽ phải kiểm tra, lúc đó cũng chỉ có một con đường chết, không thể nào tránh được.Cô ta cảm thấy rất bực tức.Những chuyện bất như ý trong đời có quá nhiều, đến giờ thì cô ta đã gặp phải hết tất cả mấy chuyện đó.Hoắc Đình Phong thật sự gửi ảnh chụp khám thai qua đường bưu điện về K, Thân Nhã cảm thấy anh hơi điên cuồng.Thực phẩm dinh dưỡng chất đầy như một ngọn núi, không biết tới bao giờ mới uống hết, tối hôm đó hai người cùng ra khỏi chung cư, đi bộ dưới vườn hoa.Bác sĩ nói phụ nữ có thai không nên chỉ nằm không, không vận động nếu không về sau sinh con sẽ khó sinh, cần tập luyện, đi bộ hợp lý.Vậy nên Hoắc Đình Phong quy định luôn thời gian, hàng ngày từ sáu đến bảy giờ tối, cô bắt buộc phải đi bộ dưới vườn hoa, không được ngồi nữa.Mùa xuân tới, cây liễu trong vườn hoa từ từ đâm ra những chồi non xanh biếc, những chiếc lá nhỏ cũng đã mọc ra.Hôm đó, sau khi đi bộ xong cũng đã hơi muộn, Hoắc Đình Phong đang gọi điện thoại, Thân Nhã ngồi ở phía sau ngắm bông hoa mới ra nụ non.Hoắc Đình Phong quay đầu lại, thấy cô vẫn đang ngồi trên mặt đất thì hơi bất lực, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô đi nhanh để bắt kịp anh.Nhưng Thân Nhã lại bày trò, cô nheo mắt tinh nghịch, cố tình nói: “Ấy? Vợ anh đâu? Đi công tác rồi sao? Vừa hay hôm nay chồng tôi cũng không có ở đây, đi thôi, hôm nay anh tới chỗ tôi nhé!”Xung quanh có mấy cặp tình nhân trẻ tuổi đi qua, nghe thấy cô nói vậy đều nhíu mày, nhìn cô và Hoắc Đình Phong chằm chằm.Xong còn nhìn cái bụng đang nhô lên của cô một hồi lâu, đã mang thai rồi mà người phụ nữ này còn như vậy, đúng là quá lẳng lơ!Hai người đi khỏi đó, Thân Nhã không nhịn được cười, ha ha cười lớn, hai tay chống eo, đúng là thú vị!Còn Hoắc Đình Phong thì cảm thấy bất lực nhưng khuôn mặt anh lại thoáng qua nét cười, từ trước đến giờ anh không biết là cô lại nghịch ngợm như vậy.Bởi vì là người lạ nên bạn chỉ nhìn thấy một mặt quan tâm, rộng rãi hoặc là khách sáo mà người đó thể hiện trước mặt bạn, sau khi thân thiết thì bạn sẽ nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đồng thời cũng sẽ được tận hưởng và chịu đựng những tính cách và tật xấu của cô ấy.Rất nhiều người khi tiếp xúc với người lạ thì lúc nào cũng khách sáo, lịch sự nhưng khi sống với những người thân quen thì lại tùy ý và luộm thuộm.Chỉ có trước mặt những người mình yêu thương và tin tưởng nhất thì mới thể hiện hết phần chân thật nhất của mình mà không hề kiêng kị gì.“Nào, tới đây nào, đi nhanh hơn chút đi…” Hoắc Đình Phong đứng nguyên một chỗ, anh quay lưng lại với Thân Nhã, cơ thể thẳng tắp hơi khom xuống, bàn tay chống lên đầu gối, bóng lưng thẳng tắp và rộng lớn, có một cảm giác vững chãi không nói lên lời.“Em cười tới mức không đi được, hai chân mềm oặt rồi.” Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt của mọi người khi hai người rời đi.“Ngoan, cố một chút đi tới bên cạnh anh, anh cõng em về chung cư.” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành cô.Thân Nhã ôm bụng, tư thế đó không ổn lắm: “Không được, sẽ đè lên em bé mất.”
CHƯƠNG 1330
Làm kiểm tra thì chỉ có một con đường chết, cho dù bây giờ không kiểm tra thì về sau cũng sẽ phải kiểm tra, lúc đó cũng chỉ có một con đường chết, không thể nào tránh được.
Cô ta cảm thấy rất bực tức.
Những chuyện bất như ý trong đời có quá nhiều, đến giờ thì cô ta đã gặp phải hết tất cả mấy chuyện đó.
Hoắc Đình Phong thật sự gửi ảnh chụp khám thai qua đường bưu điện về K, Thân Nhã cảm thấy anh hơi điên cuồng.
Thực phẩm dinh dưỡng chất đầy như một ngọn núi, không biết tới bao giờ mới uống hết, tối hôm đó hai người cùng ra khỏi chung cư, đi bộ dưới vườn hoa.
Bác sĩ nói phụ nữ có thai không nên chỉ nằm không, không vận động nếu không về sau sinh con sẽ khó sinh, cần tập luyện, đi bộ hợp lý.
Vậy nên Hoắc Đình Phong quy định luôn thời gian, hàng ngày từ sáu đến bảy giờ tối, cô bắt buộc phải đi bộ dưới vườn hoa, không được ngồi nữa.
Mùa xuân tới, cây liễu trong vườn hoa từ từ đâm ra những chồi non xanh biếc, những chiếc lá nhỏ cũng đã mọc ra.
Hôm đó, sau khi đi bộ xong cũng đã hơi muộn, Hoắc Đình Phong đang gọi điện thoại, Thân Nhã ngồi ở phía sau ngắm bông hoa mới ra nụ non.
Hoắc Đình Phong quay đầu lại, thấy cô vẫn đang ngồi trên mặt đất thì hơi bất lực, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô đi nhanh để bắt kịp anh.
Nhưng Thân Nhã lại bày trò, cô nheo mắt tinh nghịch, cố tình nói: “Ấy? Vợ anh đâu? Đi công tác rồi sao? Vừa hay hôm nay chồng tôi cũng không có ở đây, đi thôi, hôm nay anh tới chỗ tôi nhé!”
Xung quanh có mấy cặp tình nhân trẻ tuổi đi qua, nghe thấy cô nói vậy đều nhíu mày, nhìn cô và Hoắc Đình Phong chằm chằm.
Xong còn nhìn cái bụng đang nhô lên của cô một hồi lâu, đã mang thai rồi mà người phụ nữ này còn như vậy, đúng là quá lẳng lơ!
Hai người đi khỏi đó, Thân Nhã không nhịn được cười, ha ha cười lớn, hai tay chống eo, đúng là thú vị!
Còn Hoắc Đình Phong thì cảm thấy bất lực nhưng khuôn mặt anh lại thoáng qua nét cười, từ trước đến giờ anh không biết là cô lại nghịch ngợm như vậy.
Bởi vì là người lạ nên bạn chỉ nhìn thấy một mặt quan tâm, rộng rãi hoặc là khách sáo mà người đó thể hiện trước mặt bạn, sau khi thân thiết thì bạn sẽ nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đồng thời cũng sẽ được tận hưởng và chịu đựng những tính cách và tật xấu của cô ấy.
Rất nhiều người khi tiếp xúc với người lạ thì lúc nào cũng khách sáo, lịch sự nhưng khi sống với những người thân quen thì lại tùy ý và luộm thuộm.
Chỉ có trước mặt những người mình yêu thương và tin tưởng nhất thì mới thể hiện hết phần chân thật nhất của mình mà không hề kiêng kị gì.
“Nào, tới đây nào, đi nhanh hơn chút đi…” Hoắc Đình Phong đứng nguyên một chỗ, anh quay lưng lại với Thân Nhã, cơ thể thẳng tắp hơi khom xuống, bàn tay chống lên đầu gối, bóng lưng thẳng tắp và rộng lớn, có một cảm giác vững chãi không nói lên lời.
“Em cười tới mức không đi được, hai chân mềm oặt rồi.
” Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt của mọi người khi hai người rời đi.
“Ngoan, cố một chút đi tới bên cạnh anh, anh cõng em về chung cư.
” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành cô.
Thân Nhã ôm bụng, tư thế đó không ổn lắm: “Không được, sẽ đè lên em bé mất.
”
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh ThẩmTác giả: Lam Linh ChiTruyện Ngôn Tình, Truyện SủngSáng sớm. Đôi mắt Diệp Giai Nhi khẽ rung động, cảm giác đầu tiên sau khi tỉnh lại chính là toàn thân đau nhức. Cô cúi đầu, trên người tr*n tr**, ngay cả đồ lót bên trong cũng không còn tung tích. Nhìn một lượt khắp phòng, trong phòng dường như chỉ có mình cô? Mà vệt đỏ tươi trên ga giường, còn có quần áo nam nữ tán loạn trên mặt đất, đủ để chứng minh tối qua đã xảy ra chuyện gì… Chuyện gì đây? Chỉ làm phù dâu một lần, sao lại thất thân chứ? Cô hít thở gấp gáp, lập tức ngồi dậy, lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, vội với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, gọi cho cô bạn thân Trần Diễm An. “Tối qua cậu say đến không biết đông nam tây bắc, tớ chỉ đành đưa cậu đến phòng 8802 mà Thân Nhã đã chuẩn bị sẵn trước đó, sao vậy?” “Trong phòng ngoại trừ tớ còn có ai?” “Còn có thể có ai, chỉ có một mình cậu, tớ bây giờ còn có chút chuyện phải làm, nói sau nhé. ” Tay cầm điện thoại dần buông xuống, Diệp Giai Nhi nhắm mắt, chỉ cảm thấy đầu óc vô cùng hỗn loạn, ong ong. “Chuẩn bị quần áo, đưa tới… CHƯƠNG 1330Làm kiểm tra thì chỉ có một con đường chết, cho dù bây giờ không kiểm tra thì về sau cũng sẽ phải kiểm tra, lúc đó cũng chỉ có một con đường chết, không thể nào tránh được.Cô ta cảm thấy rất bực tức.Những chuyện bất như ý trong đời có quá nhiều, đến giờ thì cô ta đã gặp phải hết tất cả mấy chuyện đó.Hoắc Đình Phong thật sự gửi ảnh chụp khám thai qua đường bưu điện về K, Thân Nhã cảm thấy anh hơi điên cuồng.Thực phẩm dinh dưỡng chất đầy như một ngọn núi, không biết tới bao giờ mới uống hết, tối hôm đó hai người cùng ra khỏi chung cư, đi bộ dưới vườn hoa.Bác sĩ nói phụ nữ có thai không nên chỉ nằm không, không vận động nếu không về sau sinh con sẽ khó sinh, cần tập luyện, đi bộ hợp lý.Vậy nên Hoắc Đình Phong quy định luôn thời gian, hàng ngày từ sáu đến bảy giờ tối, cô bắt buộc phải đi bộ dưới vườn hoa, không được ngồi nữa.Mùa xuân tới, cây liễu trong vườn hoa từ từ đâm ra những chồi non xanh biếc, những chiếc lá nhỏ cũng đã mọc ra.Hôm đó, sau khi đi bộ xong cũng đã hơi muộn, Hoắc Đình Phong đang gọi điện thoại, Thân Nhã ngồi ở phía sau ngắm bông hoa mới ra nụ non.Hoắc Đình Phong quay đầu lại, thấy cô vẫn đang ngồi trên mặt đất thì hơi bất lực, anh vẫy tay với cô, ý bảo cô đi nhanh để bắt kịp anh.Nhưng Thân Nhã lại bày trò, cô nheo mắt tinh nghịch, cố tình nói: “Ấy? Vợ anh đâu? Đi công tác rồi sao? Vừa hay hôm nay chồng tôi cũng không có ở đây, đi thôi, hôm nay anh tới chỗ tôi nhé!”Xung quanh có mấy cặp tình nhân trẻ tuổi đi qua, nghe thấy cô nói vậy đều nhíu mày, nhìn cô và Hoắc Đình Phong chằm chằm.Xong còn nhìn cái bụng đang nhô lên của cô một hồi lâu, đã mang thai rồi mà người phụ nữ này còn như vậy, đúng là quá lẳng lơ!Hai người đi khỏi đó, Thân Nhã không nhịn được cười, ha ha cười lớn, hai tay chống eo, đúng là thú vị!Còn Hoắc Đình Phong thì cảm thấy bất lực nhưng khuôn mặt anh lại thoáng qua nét cười, từ trước đến giờ anh không biết là cô lại nghịch ngợm như vậy.Bởi vì là người lạ nên bạn chỉ nhìn thấy một mặt quan tâm, rộng rãi hoặc là khách sáo mà người đó thể hiện trước mặt bạn, sau khi thân thiết thì bạn sẽ nhìn thấy một con người khác của cô ấy, đồng thời cũng sẽ được tận hưởng và chịu đựng những tính cách và tật xấu của cô ấy.Rất nhiều người khi tiếp xúc với người lạ thì lúc nào cũng khách sáo, lịch sự nhưng khi sống với những người thân quen thì lại tùy ý và luộm thuộm.Chỉ có trước mặt những người mình yêu thương và tin tưởng nhất thì mới thể hiện hết phần chân thật nhất của mình mà không hề kiêng kị gì.“Nào, tới đây nào, đi nhanh hơn chút đi…” Hoắc Đình Phong đứng nguyên một chỗ, anh quay lưng lại với Thân Nhã, cơ thể thẳng tắp hơi khom xuống, bàn tay chống lên đầu gối, bóng lưng thẳng tắp và rộng lớn, có một cảm giác vững chãi không nói lên lời.“Em cười tới mức không đi được, hai chân mềm oặt rồi.” Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ ánh mắt của mọi người khi hai người rời đi.“Ngoan, cố một chút đi tới bên cạnh anh, anh cõng em về chung cư.” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng dỗ dành cô.Thân Nhã ôm bụng, tư thế đó không ổn lắm: “Không được, sẽ đè lên em bé mất.”