Một ngày đẹp trời của cuối tháng hai, ta...Tatsu thật không ngờ lại được trúng một vé số động đất thế này, trúng thế nào ư?... đó chính là xuyên không, ta xuyên không đến đất nước nổi tiếng với mệnh danh mặt trời mọc, chính xác đó chính là Nhật Bản. Chuyện như thế này, vào sinh nhật lần thứ 20 của ta, đúng vào lúc đêm đó có mưa sao băng, ta chỉ đơn giản ước bậy ước bạ là được xuyên không vào cuốn truyện yêu thích và thật không ngờ là thành sự thật chỉ là không biết xuyên vào truyện nào thôi vốn ta có nhiều truyện yêu thích lắm Thân phận của ta hiện giờ là con gái của một pháp sư nổi tiếng trong làng, tuổi 10, có cha mẹ và một người em trai dễ thương kháu khỉnh, sao xuyên vào được? chuyện này cũng buồn cười không kém đó chính là do một lần con gái họ được đi thực tập bắt yêu quái và vì lần đầu thấy yêu quái mà còn yêu quái xâu xí nhất trong các loại yêu quái xấu xí nên sợ đến mất mật, lăn đùng ra chết, vì tiếc thương cho con gái của mình nên họ đã dùng cấm thuật đem linh hồn của ta vào…
Chương 3: Gặp sesshomaru
Nhật Ký Xuyên Không Vào InuyashaTác giả: Tiểu Bạch Thỏ vô lạiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột ngày đẹp trời của cuối tháng hai, ta...Tatsu thật không ngờ lại được trúng một vé số động đất thế này, trúng thế nào ư?... đó chính là xuyên không, ta xuyên không đến đất nước nổi tiếng với mệnh danh mặt trời mọc, chính xác đó chính là Nhật Bản. Chuyện như thế này, vào sinh nhật lần thứ 20 của ta, đúng vào lúc đêm đó có mưa sao băng, ta chỉ đơn giản ước bậy ước bạ là được xuyên không vào cuốn truyện yêu thích và thật không ngờ là thành sự thật chỉ là không biết xuyên vào truyện nào thôi vốn ta có nhiều truyện yêu thích lắm Thân phận của ta hiện giờ là con gái của một pháp sư nổi tiếng trong làng, tuổi 10, có cha mẹ và một người em trai dễ thương kháu khỉnh, sao xuyên vào được? chuyện này cũng buồn cười không kém đó chính là do một lần con gái họ được đi thực tập bắt yêu quái và vì lần đầu thấy yêu quái mà còn yêu quái xâu xí nhất trong các loại yêu quái xấu xí nên sợ đến mất mật, lăn đùng ra chết, vì tiếc thương cho con gái của mình nên họ đã dùng cấm thuật đem linh hồn của ta vào… Khi tỉnh ta được tỳ nữ dọn thức ăn lên, hỏi chuyện là do Yue chuẩn bị cho ta, ta gật đầu cảm ơn với nàng rồi cắm cúi ăn những món ăn trên bàn dù gì cả tuần nay trong bụng ta chưa có thứ gìXử lí được cái bụng đói, ta liền đi xung quanh dạo, nhớ đến chuyện Yue nhờ vả, ta liền gọi nô tỳ đứng cạnh hỏi Sesshomaru ở đâu, nàng cung kính dẫn ta đến phòng của SesshomaruTa vào trong, căn phòng gỗ rộng lớn và đơn giản, chiếc bàn làm gỗ liêm quý hiếm đặt ở giữa phòng, sâu bên trong là chiếc giường niệm là da hổ, gối là da sói, ngoài ra chỉ thấy đây là căn phòng trống vắng lạnh lẽo, ta dáo dác nhìn xung quanh tìm chủ nhân căn phòng, định hỏi nô tỳ thì cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trên cổ của mình"ngươi là ai?"Chiếc móng sắc bén kề cổ ta, lúc đầu có chút sợ hãi, bình tĩnh lại ta liếc nhìn chủ nhân của móng vuốt đặt trên cổ ta, một chú chó nhỏ màu lông trắng ngần, hai bên má có hai kẻ sọc đỏ trên trán có vầng trăng khuyết, ta lập tức nhận ra đây là Sesshomaru, nhưng sao lại nhỏ thế này?"nói chuyện ít nhất bỏ móng vuốt ngươi xuống, để vậy sao ta dám nói chứ" không cẩn thận nó làm ta bị thương thì saoSesshomaru nhảy khỏi vai ta, ánh mắt sắc bén đề phòng nhìn về hướng của taTa lắc đầu chán nản, ôi thần tượng của ta, soái ca của ta đây sao, hình tượng vỡ tan nát rồi"ta là muội muội kết nghĩa của mẫu thân ngươi, tên Tatsu, mẫu thân ngươi nhờ ta chăm sóc ngươi trong lúc tỷ ấy vắng mặt""ngươi...? làm sao bà ấy có thể kết nghĩa tỷ muội với con người chứ?" hắn khinh thường nhìn taTa cũng không cho thái độ của hắn là sai, bởi theo ta biết hắn vốn không thích con người, kể từ khi có Rin hắn mới bớt được một chútTa đưa lòng bàn tay có ấn ký hoa anh đào cho hắn xem, hắn đi đến nhìn ấn ký rồi nhìn ta, ánh mắt có phần dịu lại, không nói gì liền đi khỏi phòng"này... dù gì ta cũng là tiền bối của ngươi, ngươi sao có thể vô lễ vậy chứ" ta dậm chân tức giận đi theo sau, cứ tưởng khi hắn biết mình là bề trên thì có thể khi dễ hắn một chút chứ, ai ngờ hắn làm lơ mìnhTrời đã chợp tối, ánh trằng tròn màu vàng trên bầu trời tỏa sáng khiến vạng vật chìm trong ánh sáng dịu dàng tĩnh lặng, ta cùng hắn ngồi trên nóc nhà, hắn từ khi nào biến thành người, dáng vóc của trẻ con chừng 1,2 tuổi, đôi mắt màu hổ phách to tròn, pha chút lạnh lùng, gương mặt non nớt trắng noãn của trẻ con. ta nhìn hắn một chút rồi nhìn lên trời ngắm trăng, lòng thầm gào thét "thiên a, hình tượng soái ca lạnh lùng của ta""tiếng đàn mấy ngày trước là ngươi đàn?" giọng nói lạnh lùng mấy phần non nớt của Sesshomaru vang lên, ta nhìn hắn, hắn trong như đứa trẻ nhỏ tò mò hóng chuyện, ta thật muốn cười nhưng phải cố nhịn nếu không ta sợ Sesshomaru xa lánh ta mất"phải... có chuyện gì sao?" ta hạ giọng hỏi"không có gì" nói xong hắn lại tiếp tục trầm lặng, tập trung vào việc tắm ánh trăng, hấp thu yêu lực từ ánh sáng mặt trăng, nếu ta đoán không lầm, hắn có vẻ muốn nghe ta đàn, ta biết tay nghệ đàn ta còn non nhưng ta biết ưu điểm của tiếng đàn ngoài chiến đấu đó chính là chữa vết thương ngoài ra không có gì nếu đàn hắn nghe ta phải tốn thêm vài ngày hồi phục nữa"đừng nghĩ ta sẽ đàn, trừ khi ta bị rơi vào trạng thái tính mạng bị uy h**p hoặc ngươi bị thương quá nặng nguy hiểm đến tính mạng" ta liền nói trước, ai biết được ngươi trước mặt tùy hứng sai ta đánh đàn thì saoHắn hừ một tiếng rồi bỏ vào phòng, ta trầm ngâm ngắm trăng, trong đầu ta hiện lên câu hỏi "tại sao ta lại xuyên đến đây, có vẻ đây là hơn 100 năm trước trong nguyên tác, lần này là lần thứ hai ta xuyên vậy sẽ có lần thứ 3, thứ 4 chứ nếu vậy khi nào ta sẽ xuyên tiếp và xuyên đến thời điểm nào?Ta bị câu hỏi ta tự đặt làm mất ngủ, sáng dậy tinh thần uể oải ngồi trên bàn ăn, Sesshomaru cũng đang ăn sáng, lúc trước ta tò mò không biết hắn ăn gì, ăn thịt người chắc chắn không rồi thức ăn còn người thì càng không, nhìn thấy thức ăn của Sesshomaru được bưng ra thì liền hiểu, ra là hắn uống sương sớm được hứng trên ngọn núi cao nhất ở phía tây lãnh thổ, ngoài ra thứ hắn đang ăn chính là trái cây có hình dạng như tim con người, đáng sợ hơn là nó còn đập bình bịch nữa chứHắn khỉnh bỉ nhìn ta như kẻ thiếu hiểu biết, hừ ta thật sự rất muốn n*ng m*ng hắn vỗ cho mấy cái hả giận, ta là trưởng bối ngươi đấy, sao ngươi có thể vô lễ vậy chứĂn xong hắn lại vào phòng, ta đi quanh cho tiêu bớt đồ ăn, trên đường đi ta hỏi vì sao Sesshomaru không ra ngoài mà cứ ở trong phòng, nô tỳ nói cho ta biết hiện tại cuộc chiến đang đến hồi quyết định, Sesshomaru chưa đủ khả năng đối phó với kẻ thù nên cách tốt nhất là ở trong thành, ta gật đầu hiểu chuyệnĐi thêm quãng đường ta chợt nhớ đến hai cây kiếm bị gãy của ta, trong tay ta hiện có một viên đá được lấy từ lõi thiên thạch hơn mấy trăm năm, đây cũng là vật khi trong lúc truy tìm hang ổ của yêu quái mà ta lấy được, sau khi hỏi một thợ rèn lâu năm, hắn là bán yêu sống cũng được vài trăm năm nên khi ta đem viên đá này ra hỏi, mắt hắn liền sáng rực và kể gốc tích viên đá này cho ta biết, ta muốn dùng nó làm vũ khí nhưng đã hỏi rất nhiều người rèn giỏi nhưng không một ai làm được"ngươi có biết nơi đây thợ rèn nào giỏi nhất không?""bẩm... Totosai sama là thợ rèn của tộc cũng là thợ rèn giỏi nhất trong giới thợ rèn đấy ạ"Totosai... sao ta lại quên nhân vật này nhỉ, nhưng không biết hắn có đồng ý làm giúp ta thanh kiếm không nữa, bởi tính khí của hắn cũng rất thất thường.
Khi tỉnh ta được tỳ nữ dọn thức ăn lên, hỏi chuyện là do Yue chuẩn bị cho ta, ta gật đầu cảm ơn với nàng rồi cắm cúi ăn những món ăn trên bàn dù gì cả tuần nay trong bụng ta chưa có thứ gì
Xử lí được cái bụng đói, ta liền đi xung quanh dạo, nhớ đến chuyện Yue nhờ vả, ta liền gọi nô tỳ đứng cạnh hỏi Sesshomaru ở đâu, nàng cung kính dẫn ta đến phòng của Sesshomaru
Ta vào trong, căn phòng gỗ rộng lớn và đơn giản, chiếc bàn làm gỗ liêm quý hiếm đặt ở giữa phòng, sâu bên trong là chiếc giường niệm là da hổ, gối là da sói, ngoài ra chỉ thấy đây là căn phòng trống vắng lạnh lẽo, ta dáo dác nhìn xung quanh tìm chủ nhân căn phòng, định hỏi nô tỳ thì cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trên cổ của mình
"ngươi là ai?"
Chiếc móng sắc bén kề cổ ta, lúc đầu có chút sợ hãi, bình tĩnh lại ta liếc nhìn chủ nhân của móng vuốt đặt trên cổ ta, một chú chó nhỏ màu lông trắng ngần, hai bên má có hai kẻ sọc đỏ trên trán có vầng trăng khuyết, ta lập tức nhận ra đây là Sesshomaru, nhưng sao lại nhỏ thế này?
"nói chuyện ít nhất bỏ móng vuốt ngươi xuống, để vậy sao ta dám nói chứ" không cẩn thận nó làm ta bị thương thì sao
Sesshomaru nhảy khỏi vai ta, ánh mắt sắc bén đề phòng nhìn về hướng của ta
Ta lắc đầu chán nản, ôi thần tượng của ta, soái ca của ta đây sao, hình tượng vỡ tan nát rồi
"ta là muội muội kết nghĩa của mẫu thân ngươi, tên Tatsu, mẫu thân ngươi nhờ ta chăm sóc ngươi trong lúc tỷ ấy vắng mặt"
"ngươi...? làm sao bà ấy có thể kết nghĩa tỷ muội với con người chứ?" hắn khinh thường nhìn ta
Ta cũng không cho thái độ của hắn là sai, bởi theo ta biết hắn vốn không thích con người, kể từ khi có Rin hắn mới bớt được một chút
Ta đưa lòng bàn tay có ấn ký hoa anh đào cho hắn xem, hắn đi đến nhìn ấn ký rồi nhìn ta, ánh mắt có phần dịu lại, không nói gì liền đi khỏi phòng
"này... dù gì ta cũng là tiền bối của ngươi, ngươi sao có thể vô lễ vậy chứ" ta dậm chân tức giận đi theo sau, cứ tưởng khi hắn biết mình là bề trên thì có thể khi dễ hắn một chút chứ, ai ngờ hắn làm lơ mình
Trời đã chợp tối, ánh trằng tròn màu vàng trên bầu trời tỏa sáng khiến vạng vật chìm trong ánh sáng dịu dàng tĩnh lặng, ta cùng hắn ngồi trên nóc nhà, hắn từ khi nào biến thành người, dáng vóc của trẻ con chừng 1,2 tuổi, đôi mắt màu hổ phách to tròn, pha chút lạnh lùng, gương mặt non nớt trắng noãn của trẻ con. ta nhìn hắn một chút rồi nhìn lên trời ngắm trăng, lòng thầm gào thét "thiên a, hình tượng soái ca lạnh lùng của ta"
"tiếng đàn mấy ngày trước là ngươi đàn?" giọng nói lạnh lùng mấy phần non nớt của Sesshomaru vang lên, ta nhìn hắn, hắn trong như đứa trẻ nhỏ tò mò hóng chuyện, ta thật muốn cười nhưng phải cố nhịn nếu không ta sợ Sesshomaru xa lánh ta mất
"phải... có chuyện gì sao?" ta hạ giọng hỏi
"không có gì" nói xong hắn lại tiếp tục trầm lặng, tập trung vào việc tắm ánh trăng, hấp thu yêu lực từ ánh sáng mặt trăng, nếu ta đoán không lầm, hắn có vẻ muốn nghe ta đàn, ta biết tay nghệ đàn ta còn non nhưng ta biết ưu điểm của tiếng đàn ngoài chiến đấu đó chính là chữa vết thương ngoài ra không có gì nếu đàn hắn nghe ta phải tốn thêm vài ngày hồi phục nữa
"đừng nghĩ ta sẽ đàn, trừ khi ta bị rơi vào trạng thái tính mạng bị uy h**p hoặc ngươi bị thương quá nặng nguy hiểm đến tính mạng" ta liền nói trước, ai biết được ngươi trước mặt tùy hứng sai ta đánh đàn thì sao
Hắn hừ một tiếng rồi bỏ vào phòng, ta trầm ngâm ngắm trăng, trong đầu ta hiện lên câu hỏi "tại sao ta lại xuyên đến đây, có vẻ đây là hơn 100 năm trước trong nguyên tác, lần này là lần thứ hai ta xuyên vậy sẽ có lần thứ 3, thứ 4 chứ nếu vậy khi nào ta sẽ xuyên tiếp và xuyên đến thời điểm nào?
Ta bị câu hỏi ta tự đặt làm mất ngủ, sáng dậy tinh thần uể oải ngồi trên bàn ăn, Sesshomaru cũng đang ăn sáng, lúc trước ta tò mò không biết hắn ăn gì, ăn thịt người chắc chắn không rồi thức ăn còn người thì càng không, nhìn thấy thức ăn của Sesshomaru được bưng ra thì liền hiểu, ra là hắn uống sương sớm được hứng trên ngọn núi cao nhất ở phía tây lãnh thổ, ngoài ra thứ hắn đang ăn chính là trái cây có hình dạng như tim con người, đáng sợ hơn là nó còn đập bình bịch nữa chứ
Hắn khỉnh bỉ nhìn ta như kẻ thiếu hiểu biết, hừ ta thật sự rất muốn n*ng m*ng hắn vỗ cho mấy cái hả giận, ta là trưởng bối ngươi đấy, sao ngươi có thể vô lễ vậy chứ
Ăn xong hắn lại vào phòng, ta đi quanh cho tiêu bớt đồ ăn, trên đường đi ta hỏi vì sao Sesshomaru không ra ngoài mà cứ ở trong phòng, nô tỳ nói cho ta biết hiện tại cuộc chiến đang đến hồi quyết định, Sesshomaru chưa đủ khả năng đối phó với kẻ thù nên cách tốt nhất là ở trong thành, ta gật đầu hiểu chuyện
Đi thêm quãng đường ta chợt nhớ đến hai cây kiếm bị gãy của ta, trong tay ta hiện có một viên đá được lấy từ lõi thiên thạch hơn mấy trăm năm, đây cũng là vật khi trong lúc truy tìm hang ổ của yêu quái mà ta lấy được, sau khi hỏi một thợ rèn lâu năm, hắn là bán yêu sống cũng được vài trăm năm nên khi ta đem viên đá này ra hỏi, mắt hắn liền sáng rực và kể gốc tích viên đá này cho ta biết, ta muốn dùng nó làm vũ khí nhưng đã hỏi rất nhiều người rèn giỏi nhưng không một ai làm được
"ngươi có biết nơi đây thợ rèn nào giỏi nhất không?"
"bẩm... Totosai sama là thợ rèn của tộc cũng là thợ rèn giỏi nhất trong giới thợ rèn đấy ạ"
Totosai... sao ta lại quên nhân vật này nhỉ, nhưng không biết hắn có đồng ý làm giúp ta thanh kiếm không nữa, bởi tính khí của hắn cũng rất thất thường.
Nhật Ký Xuyên Không Vào InuyashaTác giả: Tiểu Bạch Thỏ vô lạiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngMột ngày đẹp trời của cuối tháng hai, ta...Tatsu thật không ngờ lại được trúng một vé số động đất thế này, trúng thế nào ư?... đó chính là xuyên không, ta xuyên không đến đất nước nổi tiếng với mệnh danh mặt trời mọc, chính xác đó chính là Nhật Bản. Chuyện như thế này, vào sinh nhật lần thứ 20 của ta, đúng vào lúc đêm đó có mưa sao băng, ta chỉ đơn giản ước bậy ước bạ là được xuyên không vào cuốn truyện yêu thích và thật không ngờ là thành sự thật chỉ là không biết xuyên vào truyện nào thôi vốn ta có nhiều truyện yêu thích lắm Thân phận của ta hiện giờ là con gái của một pháp sư nổi tiếng trong làng, tuổi 10, có cha mẹ và một người em trai dễ thương kháu khỉnh, sao xuyên vào được? chuyện này cũng buồn cười không kém đó chính là do một lần con gái họ được đi thực tập bắt yêu quái và vì lần đầu thấy yêu quái mà còn yêu quái xâu xí nhất trong các loại yêu quái xấu xí nên sợ đến mất mật, lăn đùng ra chết, vì tiếc thương cho con gái của mình nên họ đã dùng cấm thuật đem linh hồn của ta vào… Khi tỉnh ta được tỳ nữ dọn thức ăn lên, hỏi chuyện là do Yue chuẩn bị cho ta, ta gật đầu cảm ơn với nàng rồi cắm cúi ăn những món ăn trên bàn dù gì cả tuần nay trong bụng ta chưa có thứ gìXử lí được cái bụng đói, ta liền đi xung quanh dạo, nhớ đến chuyện Yue nhờ vả, ta liền gọi nô tỳ đứng cạnh hỏi Sesshomaru ở đâu, nàng cung kính dẫn ta đến phòng của SesshomaruTa vào trong, căn phòng gỗ rộng lớn và đơn giản, chiếc bàn làm gỗ liêm quý hiếm đặt ở giữa phòng, sâu bên trong là chiếc giường niệm là da hổ, gối là da sói, ngoài ra chỉ thấy đây là căn phòng trống vắng lạnh lẽo, ta dáo dác nhìn xung quanh tìm chủ nhân căn phòng, định hỏi nô tỳ thì cảm nhận được sự lạnh lẽo ở trên cổ của mình"ngươi là ai?"Chiếc móng sắc bén kề cổ ta, lúc đầu có chút sợ hãi, bình tĩnh lại ta liếc nhìn chủ nhân của móng vuốt đặt trên cổ ta, một chú chó nhỏ màu lông trắng ngần, hai bên má có hai kẻ sọc đỏ trên trán có vầng trăng khuyết, ta lập tức nhận ra đây là Sesshomaru, nhưng sao lại nhỏ thế này?"nói chuyện ít nhất bỏ móng vuốt ngươi xuống, để vậy sao ta dám nói chứ" không cẩn thận nó làm ta bị thương thì saoSesshomaru nhảy khỏi vai ta, ánh mắt sắc bén đề phòng nhìn về hướng của taTa lắc đầu chán nản, ôi thần tượng của ta, soái ca của ta đây sao, hình tượng vỡ tan nát rồi"ta là muội muội kết nghĩa của mẫu thân ngươi, tên Tatsu, mẫu thân ngươi nhờ ta chăm sóc ngươi trong lúc tỷ ấy vắng mặt""ngươi...? làm sao bà ấy có thể kết nghĩa tỷ muội với con người chứ?" hắn khinh thường nhìn taTa cũng không cho thái độ của hắn là sai, bởi theo ta biết hắn vốn không thích con người, kể từ khi có Rin hắn mới bớt được một chútTa đưa lòng bàn tay có ấn ký hoa anh đào cho hắn xem, hắn đi đến nhìn ấn ký rồi nhìn ta, ánh mắt có phần dịu lại, không nói gì liền đi khỏi phòng"này... dù gì ta cũng là tiền bối của ngươi, ngươi sao có thể vô lễ vậy chứ" ta dậm chân tức giận đi theo sau, cứ tưởng khi hắn biết mình là bề trên thì có thể khi dễ hắn một chút chứ, ai ngờ hắn làm lơ mìnhTrời đã chợp tối, ánh trằng tròn màu vàng trên bầu trời tỏa sáng khiến vạng vật chìm trong ánh sáng dịu dàng tĩnh lặng, ta cùng hắn ngồi trên nóc nhà, hắn từ khi nào biến thành người, dáng vóc của trẻ con chừng 1,2 tuổi, đôi mắt màu hổ phách to tròn, pha chút lạnh lùng, gương mặt non nớt trắng noãn của trẻ con. ta nhìn hắn một chút rồi nhìn lên trời ngắm trăng, lòng thầm gào thét "thiên a, hình tượng soái ca lạnh lùng của ta""tiếng đàn mấy ngày trước là ngươi đàn?" giọng nói lạnh lùng mấy phần non nớt của Sesshomaru vang lên, ta nhìn hắn, hắn trong như đứa trẻ nhỏ tò mò hóng chuyện, ta thật muốn cười nhưng phải cố nhịn nếu không ta sợ Sesshomaru xa lánh ta mất"phải... có chuyện gì sao?" ta hạ giọng hỏi"không có gì" nói xong hắn lại tiếp tục trầm lặng, tập trung vào việc tắm ánh trăng, hấp thu yêu lực từ ánh sáng mặt trăng, nếu ta đoán không lầm, hắn có vẻ muốn nghe ta đàn, ta biết tay nghệ đàn ta còn non nhưng ta biết ưu điểm của tiếng đàn ngoài chiến đấu đó chính là chữa vết thương ngoài ra không có gì nếu đàn hắn nghe ta phải tốn thêm vài ngày hồi phục nữa"đừng nghĩ ta sẽ đàn, trừ khi ta bị rơi vào trạng thái tính mạng bị uy h**p hoặc ngươi bị thương quá nặng nguy hiểm đến tính mạng" ta liền nói trước, ai biết được ngươi trước mặt tùy hứng sai ta đánh đàn thì saoHắn hừ một tiếng rồi bỏ vào phòng, ta trầm ngâm ngắm trăng, trong đầu ta hiện lên câu hỏi "tại sao ta lại xuyên đến đây, có vẻ đây là hơn 100 năm trước trong nguyên tác, lần này là lần thứ hai ta xuyên vậy sẽ có lần thứ 3, thứ 4 chứ nếu vậy khi nào ta sẽ xuyên tiếp và xuyên đến thời điểm nào?Ta bị câu hỏi ta tự đặt làm mất ngủ, sáng dậy tinh thần uể oải ngồi trên bàn ăn, Sesshomaru cũng đang ăn sáng, lúc trước ta tò mò không biết hắn ăn gì, ăn thịt người chắc chắn không rồi thức ăn còn người thì càng không, nhìn thấy thức ăn của Sesshomaru được bưng ra thì liền hiểu, ra là hắn uống sương sớm được hứng trên ngọn núi cao nhất ở phía tây lãnh thổ, ngoài ra thứ hắn đang ăn chính là trái cây có hình dạng như tim con người, đáng sợ hơn là nó còn đập bình bịch nữa chứHắn khỉnh bỉ nhìn ta như kẻ thiếu hiểu biết, hừ ta thật sự rất muốn n*ng m*ng hắn vỗ cho mấy cái hả giận, ta là trưởng bối ngươi đấy, sao ngươi có thể vô lễ vậy chứĂn xong hắn lại vào phòng, ta đi quanh cho tiêu bớt đồ ăn, trên đường đi ta hỏi vì sao Sesshomaru không ra ngoài mà cứ ở trong phòng, nô tỳ nói cho ta biết hiện tại cuộc chiến đang đến hồi quyết định, Sesshomaru chưa đủ khả năng đối phó với kẻ thù nên cách tốt nhất là ở trong thành, ta gật đầu hiểu chuyệnĐi thêm quãng đường ta chợt nhớ đến hai cây kiếm bị gãy của ta, trong tay ta hiện có một viên đá được lấy từ lõi thiên thạch hơn mấy trăm năm, đây cũng là vật khi trong lúc truy tìm hang ổ của yêu quái mà ta lấy được, sau khi hỏi một thợ rèn lâu năm, hắn là bán yêu sống cũng được vài trăm năm nên khi ta đem viên đá này ra hỏi, mắt hắn liền sáng rực và kể gốc tích viên đá này cho ta biết, ta muốn dùng nó làm vũ khí nhưng đã hỏi rất nhiều người rèn giỏi nhưng không một ai làm được"ngươi có biết nơi đây thợ rèn nào giỏi nhất không?""bẩm... Totosai sama là thợ rèn của tộc cũng là thợ rèn giỏi nhất trong giới thợ rèn đấy ạ"Totosai... sao ta lại quên nhân vật này nhỉ, nhưng không biết hắn có đồng ý làm giúp ta thanh kiếm không nữa, bởi tính khí của hắn cũng rất thất thường.