*Trong nhà hàng lớn nhất ở thành phố X - Bạch tổng con gái của ngài đây sao? Xinh đẹp quá - Dương tổng quá khen, có gì sau này phải nhờ Nhất Hàm chăm lo cho đứa con gái cứng đầu của tôi rồi - Vậy bao giờ chúng ta có thể tiến hành hôn lễ cho hai đứa đây hả Bạch tổng? - Cái gì! Kết hôn? *3 tiếng trước - Chào cô Bạch, đây là ghế của cô,có gì cần giúp cô có thể gọi chúng tôi_ Cô tiếp viên nở nụ cười xinh đẹp nói Uyển Nhi gật đầu ra hiệu đã biết rồi cúi đầu đọc sách. - Mỹ Nhân có thể cho tôi ngồi cùng được không?_ 1 chàng trai có chiều cao khoảng gần 1m90, khôn mặt điển trai, nhưng rất tiếc Uyển Nhi không mê trai nên mặt vẫn vô cảm đứng dậy ngồi vào nghế bên trong. Anh chàng có hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng vô tư ngồi xuống. Kết thúc chuyến bay dài gần 2 tiếng đồng hồ đầy sự im lặng. (*)Cuộc hôn nhân không bắt đầu nếu anh ta không phải là Dương Nhấn Hàm, cô không phải là Bạch Uyển Nhi thì có lẽ chúng ta không phải đi đến bước đường đó... - Anh gì ơi, anh gì ơi đợi tôi chút_ Uyển Nhi hớt…
Chương 25: Đã lâu không gặp!
Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc DĩTác giả: Đào Thùy DươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng*Trong nhà hàng lớn nhất ở thành phố X - Bạch tổng con gái của ngài đây sao? Xinh đẹp quá - Dương tổng quá khen, có gì sau này phải nhờ Nhất Hàm chăm lo cho đứa con gái cứng đầu của tôi rồi - Vậy bao giờ chúng ta có thể tiến hành hôn lễ cho hai đứa đây hả Bạch tổng? - Cái gì! Kết hôn? *3 tiếng trước - Chào cô Bạch, đây là ghế của cô,có gì cần giúp cô có thể gọi chúng tôi_ Cô tiếp viên nở nụ cười xinh đẹp nói Uyển Nhi gật đầu ra hiệu đã biết rồi cúi đầu đọc sách. - Mỹ Nhân có thể cho tôi ngồi cùng được không?_ 1 chàng trai có chiều cao khoảng gần 1m90, khôn mặt điển trai, nhưng rất tiếc Uyển Nhi không mê trai nên mặt vẫn vô cảm đứng dậy ngồi vào nghế bên trong. Anh chàng có hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng vô tư ngồi xuống. Kết thúc chuyến bay dài gần 2 tiếng đồng hồ đầy sự im lặng. (*)Cuộc hôn nhân không bắt đầu nếu anh ta không phải là Dương Nhấn Hàm, cô không phải là Bạch Uyển Nhi thì có lẽ chúng ta không phải đi đến bước đường đó... - Anh gì ơi, anh gì ơi đợi tôi chút_ Uyển Nhi hớt… Uyển Nhi nhanh chóng tìm được hộp đêm mà anh đang ở. Bước vào bên trong, cảnh tượng vô cùng ồn ào, huyên náo. Dưới ánh đèn lập lòe, Uyển Nhi thấy dáng người cô độc của Nhất Hàm ở quầy bar, sắc mặt vô cùng tiều tụy đang uống rượu. Cô bước đến giằng lấy ly rượu từ trong tay của anh, cố gắng nói với âm lượng to nhất trong những tiếng nhạc ồn ào:“Hàm! Anh đi về đi đừng uống nữa!”Nhất Hàm nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của người phụ nữ anh yêu đang cau mày lại vì lo lắng cho mình liền ôm chầm vào lòng, bất lực lên tiếng:“Uyển Nhi! Cô con gái mà anh ba năm tự tay nuôi nấng, yêu thương hết mực tự nhiên đùng một cái chỉ qua vụ tai nạn bỗng chốc nó đã không trở thành con của anh nữa. Uyển Nhi, em nói cho anh biết bây giờ anh phải làm sao đi.”Trên vai, Uyển Nhi bỗng cảm thấy được những giọt nước ấm từ từ rơi xuống. Anh... đang khó ư? Dù Uyển Nhi đã biết trước con của Tô Tranh không phải con của anh nhưng cô không nỡ nói ra vì cô thực sự rất sợ phải nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, thất vọng đến bất lực như lúc này của anh. Uyển Nhi vỗ về an ủi rồi đưa anh về căn biệt thự thân quen chứa bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ cũng là nơi mà cô trải qua kí ức đau khổ nhất. Uyển Nhi cực nhọc dìu Nhất Hàm vào nhà. Đặt anh nằm trên sôpha quay người định bước đi lấy cho anh cốc nước nón, thì bàn tay bỗng bị anh nắm chặt.Một lực rất mạnh kéo cô về khiến cô nằm trọn trong lòng anh, không khí dần trở nên ám muội. Ánh mắt đào hoa có chút mê man của anh đang nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của cô, hơi thở nam tính mang theo chút mùi rượu nồng phà lên chiếc cổ trắng ngần của Uyển Nhi. Nhất Hàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ tuyệt đẹp đó, nụ hôn thật dịu dàng dần dần khiến cô và anh đồng thời rơi vào vòng xoáy d*c v*ng. Đôi bàn tay của anh lần tìm chiếc khuy áo của cô, cởi được chiếc cúc áo đầu tiên động tác của Nhất Hàm đột nhiên dừng lại. Anh vội vàng ngồi dậy, chỉnh tề lại quần áo, lắc lắc mạnh đầu hắng giọng nói:“Uyển Nhi, anh xin lỗi. Anh cũng đỡ say rồi, em về nghỉ ngơi đi.”Nhất Hàm với tay lấy chiếc áo khoác của mình ân cần khoác cho Uyển Nhi, rồi kéo tay cô ra khỏi nhà, chu đáo bảo tài xế riêng của anh đưa cô về. Khi tiễn Uyển Nhi đi khỏi, Nhất Hàm mệt mỏi đi vào trong nhà. Những bước đi của anh thật nặng nề và cô đơn.Sáng hôm sau, Uyển Nhi quyết định đi siêu thị mua đồ để nấu cho Nhất Hàm bữa ăn thật ngọt ngào cho anh quên đi sự việc của hôm qua. Đang mua đồ, bỗng Uyển Nhi thấy trước mặt mình một anh chàng cao lớn đang mỉm cười tươi tắn, thân thiện bước về phía cô.“Cô bệnh nhân của tôi, đã lâu không gặp em!”Cô bệnh nhân của tôi? Cô và anh chàng này có quen biết sao? Trong lòng Uyển Nhi tràn ngập sự nghi hoặc. Cô lên tiếng thắc mắc với anh ta:“Chúng ta... có quen nhau sao?”“Tôi biết ngay em không nhớ tôi mà. Năm năm trước tôi từng cứu em một lần ở nước M. Ba năm trước tôi lỡ đâm phải em và cũng đã tự tay chăm sóc em nửa tháng. Chúng ta có duyên đến vậy mà em chẳng hề nhớ tôi dù chỉ một lần.”Anh ta tràn trề thất vọng nói với Uyển Nhi. Cô suy nghĩ cố nhớ ra điều gì đó. Trong kí ức của Uyển Nhi dần dần hiện lên dáng vẻ của vị bác sĩ nhiệt tình, ấm áp trong những năm về trước đó. Cô tươi cười vui mừng nói với anh:“Hóa ra là anh à? Tôi xin lỗi, tại vì gặp anh toàn vào lúc tôi đang xảy ra chuyện nên không để ý mấy. Cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần nha, nhưng... tôi vẫn chưa biết tên anh, anh tên là gì vậy?”Anh ta lại nở nụ cười như tia nắng ấm áp mê lòng người đó, cúi thấp trọng tâm người xuống mặt đối mặt với Uyển Nhi trong gang tấc:“Bệnh nhân nhỏ, anh tên là Lục Kình Phong, lần này em nhất định phải ghi nhớ đấy nhé!”Sau khi gặp lại Kình Phong ở siêu thị, Uyển Nhi và anh ta nhanh chóng trở nên thân thiết. Đơn giản vì anh ta quá nhiệt tình và vả lại cô cũng thấy anh khá tốt, tính cách vui vẻ, ấm áp rất cho người ta có cảm giác an toàn nên đã đồng ý làm bạn thân của anh luôn. Hôm nay nhân thời tiết đẹp Uyển Nhi định rủ Phương Kiều và Kỳ Thiên đi chơi cùng cô luôn, vì cô muốn một lần thử cảm giác hẹn hò cặp là thế nào và cũng nhân tiện mượn nước đẩy thuyền gia tăng tình cảm cho anh trai cô và cô nàng thư kí nhỏ luôn. Nhưng Uyển nhi gọi điện thoại mãi mà không ai bắt máy, trong lòng cô sốt ruột vô cùng. Trong khi Uyển nhi lo lắng và có tấm lòng tốt bày ra cả một kế hoạch hẹn hò lãng mạn cho anh trai mình thì cô nào đâu biết anh trai Kỳ Thiên kính yêu của cô và cô nàng thư kí nhỏ Phương Kiều đang ở nhà mà diễn một màn show ân ái ”sủng vợi lên tận trờ” cơ chứ.
Uyển Nhi nhanh chóng tìm được hộp đêm mà anh đang ở. Bước vào bên trong, cảnh tượng vô cùng ồn ào, huyên náo. Dưới ánh đèn lập lòe, Uyển Nhi thấy dáng người cô độc của Nhất Hàm ở quầy bar, sắc mặt vô cùng tiều tụy đang uống rượu. Cô bước đến giằng lấy ly rượu từ trong tay của anh, cố gắng nói với âm lượng to nhất trong những tiếng nhạc ồn ào:
“Hàm! Anh đi về đi đừng uống nữa!”
Nhất Hàm nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của người phụ nữ anh yêu đang cau mày lại vì lo lắng cho mình liền ôm chầm vào lòng, bất lực lên tiếng:
“Uyển Nhi! Cô con gái mà anh ba năm tự tay nuôi nấng, yêu thương hết mực tự nhiên đùng một cái chỉ qua vụ tai nạn bỗng chốc nó đã không trở thành con của anh nữa. Uyển Nhi, em nói cho anh biết bây giờ anh phải làm sao đi.”
Trên vai, Uyển Nhi bỗng cảm thấy được những giọt nước ấm từ từ rơi xuống. Anh... đang khó ư? Dù Uyển Nhi đã biết trước con của Tô Tranh không phải con của anh nhưng cô không nỡ nói ra vì cô thực sự rất sợ phải nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, thất vọng đến bất lực như lúc này của anh. Uyển Nhi vỗ về an ủi rồi đưa anh về căn biệt thự thân quen chứa bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ cũng là nơi mà cô trải qua kí ức đau khổ nhất. Uyển Nhi cực nhọc dìu Nhất Hàm vào nhà. Đặt anh nằm trên sôpha quay người định bước đi lấy cho anh cốc nước nón, thì bàn tay bỗng bị anh nắm chặt.Một lực rất mạnh kéo cô về khiến cô nằm trọn trong lòng anh, không khí dần trở nên ám muội. Ánh mắt đào hoa có chút mê man của anh đang nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của cô, hơi thở nam tính mang theo chút mùi rượu nồng phà lên chiếc cổ trắng ngần của Uyển Nhi. Nhất Hàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ tuyệt đẹp đó, nụ hôn thật dịu dàng dần dần khiến cô và anh đồng thời rơi vào vòng xoáy d*c v*ng. Đôi bàn tay của anh lần tìm chiếc khuy áo của cô, cởi được chiếc cúc áo đầu tiên động tác của Nhất Hàm đột nhiên dừng lại. Anh vội vàng ngồi dậy, chỉnh tề lại quần áo, lắc lắc mạnh đầu hắng giọng nói:
“Uyển Nhi, anh xin lỗi. Anh cũng đỡ say rồi, em về nghỉ ngơi đi.”
Nhất Hàm với tay lấy chiếc áo khoác của mình ân cần khoác cho Uyển Nhi, rồi kéo tay cô ra khỏi nhà, chu đáo bảo tài xế riêng của anh đưa cô về. Khi tiễn Uyển Nhi đi khỏi, Nhất Hàm mệt mỏi đi vào trong nhà. Những bước đi của anh thật nặng nề và cô đơn.
Sáng hôm sau, Uyển Nhi quyết định đi siêu thị mua đồ để nấu cho Nhất Hàm bữa ăn thật ngọt ngào cho anh quên đi sự việc của hôm qua. Đang mua đồ, bỗng Uyển Nhi thấy trước mặt mình một anh chàng cao lớn đang mỉm cười tươi tắn, thân thiện bước về phía cô.
“Cô bệnh nhân của tôi, đã lâu không gặp em!”
Cô bệnh nhân của tôi? Cô và anh chàng này có quen biết sao? Trong lòng Uyển Nhi tràn ngập sự nghi hoặc. Cô lên tiếng thắc mắc với anh ta:
“Chúng ta... có quen nhau sao?”
“Tôi biết ngay em không nhớ tôi mà. Năm năm trước tôi từng cứu em một lần ở nước M. Ba năm trước tôi lỡ đâm phải em và cũng đã tự tay chăm sóc em nửa tháng. Chúng ta có duyên đến vậy mà em chẳng hề nhớ tôi dù chỉ một lần.”
Anh ta tràn trề thất vọng nói với Uyển Nhi. Cô suy nghĩ cố nhớ ra điều gì đó. Trong kí ức của Uyển Nhi dần dần hiện lên dáng vẻ của vị bác sĩ nhiệt tình, ấm áp trong những năm về trước đó. Cô tươi cười vui mừng nói với anh:
“Hóa ra là anh à? Tôi xin lỗi, tại vì gặp anh toàn vào lúc tôi đang xảy ra chuyện nên không để ý mấy. Cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần nha, nhưng... tôi vẫn chưa biết tên anh, anh tên là gì vậy?”
Anh ta lại nở nụ cười như tia nắng ấm áp mê lòng người đó, cúi thấp trọng tâm người xuống mặt đối mặt với Uyển Nhi trong gang tấc:
“Bệnh nhân nhỏ, anh tên là Lục Kình Phong, lần này em nhất định phải ghi nhớ đấy nhé!”
Sau khi gặp lại Kình Phong ở siêu thị, Uyển Nhi và anh ta nhanh chóng trở nên thân thiết. Đơn giản vì anh ta quá nhiệt tình và vả lại cô cũng thấy anh khá tốt, tính cách vui vẻ, ấm áp rất cho người ta có cảm giác an toàn nên đã đồng ý làm bạn thân của anh luôn. Hôm nay nhân thời tiết đẹp Uyển Nhi định rủ Phương Kiều và Kỳ Thiên đi chơi cùng cô luôn, vì cô muốn một lần thử cảm giác hẹn hò cặp là thế nào và cũng nhân tiện mượn nước đẩy thuyền gia tăng tình cảm cho anh trai cô và cô nàng thư kí nhỏ luôn. Nhưng Uyển nhi gọi điện thoại mãi mà không ai bắt máy, trong lòng cô sốt ruột vô cùng. Trong khi Uyển nhi lo lắng và có tấm lòng tốt bày ra cả một kế hoạch hẹn hò lãng mạn cho anh trai mình thì cô nào đâu biết anh trai Kỳ Thiên kính yêu của cô và cô nàng thư kí nhỏ Phương Kiều đang ở nhà mà diễn một màn show ân ái ”sủng vợi lên tận trờ” cơ chứ.
Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc DĩTác giả: Đào Thùy DươngTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng*Trong nhà hàng lớn nhất ở thành phố X - Bạch tổng con gái của ngài đây sao? Xinh đẹp quá - Dương tổng quá khen, có gì sau này phải nhờ Nhất Hàm chăm lo cho đứa con gái cứng đầu của tôi rồi - Vậy bao giờ chúng ta có thể tiến hành hôn lễ cho hai đứa đây hả Bạch tổng? - Cái gì! Kết hôn? *3 tiếng trước - Chào cô Bạch, đây là ghế của cô,có gì cần giúp cô có thể gọi chúng tôi_ Cô tiếp viên nở nụ cười xinh đẹp nói Uyển Nhi gật đầu ra hiệu đã biết rồi cúi đầu đọc sách. - Mỹ Nhân có thể cho tôi ngồi cùng được không?_ 1 chàng trai có chiều cao khoảng gần 1m90, khôn mặt điển trai, nhưng rất tiếc Uyển Nhi không mê trai nên mặt vẫn vô cảm đứng dậy ngồi vào nghế bên trong. Anh chàng có hơi bất ngờ nhưng sau đó cũng vô tư ngồi xuống. Kết thúc chuyến bay dài gần 2 tiếng đồng hồ đầy sự im lặng. (*)Cuộc hôn nhân không bắt đầu nếu anh ta không phải là Dương Nhấn Hàm, cô không phải là Bạch Uyển Nhi thì có lẽ chúng ta không phải đi đến bước đường đó... - Anh gì ơi, anh gì ơi đợi tôi chút_ Uyển Nhi hớt… Uyển Nhi nhanh chóng tìm được hộp đêm mà anh đang ở. Bước vào bên trong, cảnh tượng vô cùng ồn ào, huyên náo. Dưới ánh đèn lập lòe, Uyển Nhi thấy dáng người cô độc của Nhất Hàm ở quầy bar, sắc mặt vô cùng tiều tụy đang uống rượu. Cô bước đến giằng lấy ly rượu từ trong tay của anh, cố gắng nói với âm lượng to nhất trong những tiếng nhạc ồn ào:“Hàm! Anh đi về đi đừng uống nữa!”Nhất Hàm nhìn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn của người phụ nữ anh yêu đang cau mày lại vì lo lắng cho mình liền ôm chầm vào lòng, bất lực lên tiếng:“Uyển Nhi! Cô con gái mà anh ba năm tự tay nuôi nấng, yêu thương hết mực tự nhiên đùng một cái chỉ qua vụ tai nạn bỗng chốc nó đã không trở thành con của anh nữa. Uyển Nhi, em nói cho anh biết bây giờ anh phải làm sao đi.”Trên vai, Uyển Nhi bỗng cảm thấy được những giọt nước ấm từ từ rơi xuống. Anh... đang khó ư? Dù Uyển Nhi đã biết trước con của Tô Tranh không phải con của anh nhưng cô không nỡ nói ra vì cô thực sự rất sợ phải nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy, thất vọng đến bất lực như lúc này của anh. Uyển Nhi vỗ về an ủi rồi đưa anh về căn biệt thự thân quen chứa bao nhiêu kỷ niệm vui vẻ cũng là nơi mà cô trải qua kí ức đau khổ nhất. Uyển Nhi cực nhọc dìu Nhất Hàm vào nhà. Đặt anh nằm trên sôpha quay người định bước đi lấy cho anh cốc nước nón, thì bàn tay bỗng bị anh nắm chặt.Một lực rất mạnh kéo cô về khiến cô nằm trọn trong lòng anh, không khí dần trở nên ám muội. Ánh mắt đào hoa có chút mê man của anh đang nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử của cô, hơi thở nam tính mang theo chút mùi rượu nồng phà lên chiếc cổ trắng ngần của Uyển Nhi. Nhất Hàm cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên chiếc cổ tuyệt đẹp đó, nụ hôn thật dịu dàng dần dần khiến cô và anh đồng thời rơi vào vòng xoáy d*c v*ng. Đôi bàn tay của anh lần tìm chiếc khuy áo của cô, cởi được chiếc cúc áo đầu tiên động tác của Nhất Hàm đột nhiên dừng lại. Anh vội vàng ngồi dậy, chỉnh tề lại quần áo, lắc lắc mạnh đầu hắng giọng nói:“Uyển Nhi, anh xin lỗi. Anh cũng đỡ say rồi, em về nghỉ ngơi đi.”Nhất Hàm với tay lấy chiếc áo khoác của mình ân cần khoác cho Uyển Nhi, rồi kéo tay cô ra khỏi nhà, chu đáo bảo tài xế riêng của anh đưa cô về. Khi tiễn Uyển Nhi đi khỏi, Nhất Hàm mệt mỏi đi vào trong nhà. Những bước đi của anh thật nặng nề và cô đơn.Sáng hôm sau, Uyển Nhi quyết định đi siêu thị mua đồ để nấu cho Nhất Hàm bữa ăn thật ngọt ngào cho anh quên đi sự việc của hôm qua. Đang mua đồ, bỗng Uyển Nhi thấy trước mặt mình một anh chàng cao lớn đang mỉm cười tươi tắn, thân thiện bước về phía cô.“Cô bệnh nhân của tôi, đã lâu không gặp em!”Cô bệnh nhân của tôi? Cô và anh chàng này có quen biết sao? Trong lòng Uyển Nhi tràn ngập sự nghi hoặc. Cô lên tiếng thắc mắc với anh ta:“Chúng ta... có quen nhau sao?”“Tôi biết ngay em không nhớ tôi mà. Năm năm trước tôi từng cứu em một lần ở nước M. Ba năm trước tôi lỡ đâm phải em và cũng đã tự tay chăm sóc em nửa tháng. Chúng ta có duyên đến vậy mà em chẳng hề nhớ tôi dù chỉ một lần.”Anh ta tràn trề thất vọng nói với Uyển Nhi. Cô suy nghĩ cố nhớ ra điều gì đó. Trong kí ức của Uyển Nhi dần dần hiện lên dáng vẻ của vị bác sĩ nhiệt tình, ấm áp trong những năm về trước đó. Cô tươi cười vui mừng nói với anh:“Hóa ra là anh à? Tôi xin lỗi, tại vì gặp anh toàn vào lúc tôi đang xảy ra chuyện nên không để ý mấy. Cảm ơn anh đã cứu tôi hai lần nha, nhưng... tôi vẫn chưa biết tên anh, anh tên là gì vậy?”Anh ta lại nở nụ cười như tia nắng ấm áp mê lòng người đó, cúi thấp trọng tâm người xuống mặt đối mặt với Uyển Nhi trong gang tấc:“Bệnh nhân nhỏ, anh tên là Lục Kình Phong, lần này em nhất định phải ghi nhớ đấy nhé!”Sau khi gặp lại Kình Phong ở siêu thị, Uyển Nhi và anh ta nhanh chóng trở nên thân thiết. Đơn giản vì anh ta quá nhiệt tình và vả lại cô cũng thấy anh khá tốt, tính cách vui vẻ, ấm áp rất cho người ta có cảm giác an toàn nên đã đồng ý làm bạn thân của anh luôn. Hôm nay nhân thời tiết đẹp Uyển Nhi định rủ Phương Kiều và Kỳ Thiên đi chơi cùng cô luôn, vì cô muốn một lần thử cảm giác hẹn hò cặp là thế nào và cũng nhân tiện mượn nước đẩy thuyền gia tăng tình cảm cho anh trai cô và cô nàng thư kí nhỏ luôn. Nhưng Uyển nhi gọi điện thoại mãi mà không ai bắt máy, trong lòng cô sốt ruột vô cùng. Trong khi Uyển nhi lo lắng và có tấm lòng tốt bày ra cả một kế hoạch hẹn hò lãng mạn cho anh trai mình thì cô nào đâu biết anh trai Kỳ Thiên kính yêu của cô và cô nàng thư kí nhỏ Phương Kiều đang ở nhà mà diễn một màn show ân ái ”sủng vợi lên tận trờ” cơ chứ.