Những chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . . Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi ! Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối…
Chương 19: 19: Thiếu
Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng YêuTác giả: MA NỮ ĐÁNG YÊUTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhững chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . . Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi ! Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, sau đó Mục Vũ Phi vẫn hỏi Vũ Thiên tại sao anh lại phải đi ra ngoài.Kết quả là Mục Vũ Phi lại tiếp tục bị đè ép.Hỏi lại, lại bị đè ép… Mục Vũ Phi quả đúng là hối hận! Tự bản thân mình như vậy không phải là đần độn thì là cái gì chứ?! Cuối cùng, ngay đến cả chuyện bản thân mình bị ngất đi từ khi nào, cô cũng không biết nữa.Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.Vũ Thiênăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường xem tài liệu.Mục Vũ Phi đưa tay lên lấy cốc nước ở đầu giường.Vũ Thiên thuận tay đỡ Mục Vũ Phi lên, sau đó anh cũng không dời khỏi tầm mắt đi được nữa.Mục Vũ Phi uống nước cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn thấy, mới phát hiện ra, cả người mình không có mảnh vải.Mục Vũ Phi còn đang muốn kéo chiếc chăn qua để che lại, liền lại bị Vũ Thiên hôn.Suy nghĩ của cô dần dần rời xa thì cũng là lúc Mục Vũ Phi lại bị ăn sạch đến không còn một mảnh.Sau đó Mục Vũ Phi ngồi một mình ở chân giường.Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đang ngồi dựa ở đầu giường, hơi thở bình ổn, tinh thần thoải mái, sắc đỏ ửng tràn đầy gương mặt."Rốt cuộc thể lực của anh là thật tốt!!!!" Mục Vũ Phi nện một cái ở trên ga giường, gầm nhẹ lên một tiếng vẻ oán hận."Anh xác định là em đã.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, sau đó Mục Vũ Phi vẫn hỏi Vũ Thiên tại sao anh lại phải đi ra ngoài.
Kết quả là Mục Vũ Phi lại tiếp tục bị đè ép.
Hỏi lại, lại bị đè ép… Mục Vũ Phi quả đúng là hối hận! Tự bản thân mình như vậy không phải là đần độn thì là cái gì chứ?! Cuối cùng, ngay đến cả chuyện bản thân mình bị ngất đi từ khi nào, cô cũng không biết nữa.
Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.
Vũ Thiênăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường xem tài liệu.
Mục Vũ Phi đưa tay lên lấy cốc nước ở đầu giường.
Vũ Thiên thuận tay đỡ Mục Vũ Phi lên, sau đó anh cũng không dời khỏi tầm mắt đi được nữa.
Mục Vũ Phi uống nước cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn thấy, mới phát hiện ra, cả người mình không có mảnh vải.
Mục Vũ Phi còn đang muốn kéo chiếc chăn qua để che lại, liền lại bị Vũ Thiên hôn.
Suy nghĩ của cô dần dần rời xa thì cũng là lúc Mục Vũ Phi lại bị ăn sạch đến không còn một mảnh.
Sau đó Mục Vũ Phi ngồi một mình ở chân giường.
Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đang ngồi dựa ở đầu giường, hơi thở bình ổn, tinh thần thoải mái, sắc đỏ ửng tràn đầy gương mặt.
"Rốt cuộc thể lực của anh là thật tốt!!!!" Mục Vũ Phi nện một cái ở trên ga giường, gầm nhẹ lên một tiếng vẻ oán hận.
"Anh xác định là em đã
.
Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng YêuTác giả: MA NỮ ĐÁNG YÊUTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhững chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . . Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi ! Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mặc dù cực kỳ mệt mỏi, sau đó Mục Vũ Phi vẫn hỏi Vũ Thiên tại sao anh lại phải đi ra ngoài.Kết quả là Mục Vũ Phi lại tiếp tục bị đè ép.Hỏi lại, lại bị đè ép… Mục Vũ Phi quả đúng là hối hận! Tự bản thân mình như vậy không phải là đần độn thì là cái gì chứ?! Cuối cùng, ngay đến cả chuyện bản thân mình bị ngất đi từ khi nào, cô cũng không biết nữa.Lúc Mục Vũ Phi tỉnh lại thì đã là giữa trưa.Vũ Thiênăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường xem tài liệu.Mục Vũ Phi đưa tay lên lấy cốc nước ở đầu giường.Vũ Thiên thuận tay đỡ Mục Vũ Phi lên, sau đó anh cũng không dời khỏi tầm mắt đi được nữa.Mục Vũ Phi uống nước cúi đầu xuống, lúc này mới nhìn thấy, mới phát hiện ra, cả người mình không có mảnh vải.Mục Vũ Phi còn đang muốn kéo chiếc chăn qua để che lại, liền lại bị Vũ Thiên hôn.Suy nghĩ của cô dần dần rời xa thì cũng là lúc Mục Vũ Phi lại bị ăn sạch đến không còn một mảnh.Sau đó Mục Vũ Phi ngồi một mình ở chân giường.Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vũ Thiên đang ngồi dựa ở đầu giường, hơi thở bình ổn, tinh thần thoải mái, sắc đỏ ửng tràn đầy gương mặt."Rốt cuộc thể lực của anh là thật tốt!!!!" Mục Vũ Phi nện một cái ở trên ga giường, gầm nhẹ lên một tiếng vẻ oán hận."Anh xác định là em đã.