Những chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . .      Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi !      Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối…

Chương 122: 122: Thiếu

Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng YêuTác giả: MA NỮ ĐÁNG YÊUTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhững chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . .      Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi !      Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh có nhớ em hay không vậy?" Mục Vũ Phi ấp úng hỏi.Kỳ thực cô muốn hỏi Vũ Thiên rất nhiều chuyện.Thế nhưng mà mỗi khi vấn đề kia vọt lên tới miệng, thì nỗi bất an ở trong lòng cô lại dồn dập ập tới hết đợt này đến đợt khác, làm cho cô không sao cất tiếng hỏi anh được.Vũ Thiên khẽ cười nhàn nhạt, hôn nhẹ lên đôi môi non mềm của Mục Vũ Phi.Anh hôn từ khóe môi đến cánh môi, từng chút từng chút, cẩn thận thưởng thức.Mục Vũ Phi lấy cớ như vậy bị áp sát vào bụng, nên đẩy Vũ Thiên ra, ra vẻ hờn dỗi, bảo với Vũ Thiên đi xuống dưới lầu nói chuyện với ông nội.Nếu hai người đều ở lại trong phòng này nhiều quá, sẽ khiến cho mọi người chê cười.Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi thẹn thùng như vậy, liền v**t v* cái bụng của cô xong, rồi mới đứng dậy rời đi.Cánh cửa phòng được đóng lại, trong nháy mắt kia, nước mắt mà Mục Vũ Phi đã, lúc này cố nén rốt cục liền chậm rãi chảy ra.Cô lau chùi nước mắt đi, ở trong lòng lại càng không ngừng khinh bỉ bản thân mình hơn.Chuyện này có lớn lao gì đâu kia chứ, vậy mà lại để cho bản thân mình liền lo sợ bất an, như biến thành người khác không còn như chính mình nữa như vậy chứ? Mọi chuyện cũng không phải giống như bộ dạng mà cô đã tưởng tượng, có phải là chuyện đang bé mà cô đã xé ra to rồi hay không, hả?Mục Vũ Phi vùng vẫy một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.Bởi vì là Mục Vũ Phi mang song thai, nên bụng của cô mới được 5.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh có nhớ em hay không vậy?" Mục Vũ Phi ấp úng hỏi.

Kỳ thực cô muốn hỏi Vũ Thiên rất nhiều chuyện.

Thế nhưng mà mỗi khi vấn đề kia vọt lên tới miệng, thì nỗi bất an ở trong lòng cô lại dồn dập ập tới hết đợt này đến đợt khác, làm cho cô không sao cất tiếng hỏi anh được.

Vũ Thiên khẽ cười nhàn nhạt, hôn nhẹ lên đôi môi non mềm của Mục Vũ Phi.

Anh hôn từ khóe môi đến cánh môi, từng chút từng chút, cẩn thận thưởng thức.

Mục Vũ Phi lấy cớ như vậy bị áp sát vào bụng, nên đẩy Vũ Thiên ra, ra vẻ hờn dỗi, bảo với Vũ Thiên đi xuống dưới lầu nói chuyện với ông nội.

Nếu hai người đều ở lại trong phòng này nhiều quá, sẽ khiến cho mọi người chê cười.

Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi thẹn thùng như vậy, liền v**t v* cái bụng của cô xong, rồi mới đứng dậy rời đi.

Cánh cửa phòng được đóng lại, trong nháy mắt kia, nước mắt mà Mục Vũ Phi đã, lúc này cố nén rốt cục liền chậm rãi chảy ra.

Cô lau chùi nước mắt đi, ở trong lòng lại càng không ngừng khinh bỉ bản thân mình hơn.

Chuyện này có lớn lao gì đâu kia chứ, vậy mà lại để cho bản thân mình liền lo sợ bất an, như biến thành người khác không còn như chính mình nữa như vậy chứ? Mọi chuyện cũng không phải giống như bộ dạng mà cô đã tưởng tượng, có phải là chuyện đang bé mà cô đã xé ra to rồi hay không, hả?

Mục Vũ Phi vùng vẫy một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.

Bởi vì là Mục Vũ Phi mang song thai, nên bụng của cô mới được 5

Image removed.

.

Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng YêuTác giả: MA NỮ ĐÁNG YÊUTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNhững chiêu số có thể sử dụng được thì Mục Vũ Phi cơ bản đều đã dùng hết rồi. Từ dụ dỗ đe dọa cho đến dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng mà vẫn như cũ, không rung động được tâm ý của đại thần. Cuối cùng cô chỉ có thể lựa chọn trói chặt lại rồi bắt đi. . . Thế nhưng mà hơn một tháng rồi mà cô vẫn chưa từng có lần nào thành công. . .      Tin tức xấu là tâm ý của đại thần đã quyết, có đánh chết cũng không gia nhập vào hội học sinh. Tin tức tốt chính là, Mục Vũ Phi đã trải qua một tháng tập kích bất ngờ, rồi chạy trối chết. Sau khi được cổ vũ, lại tập kích bất ngờ, rồi lại chạy trối chết, đương nhiên càng bị ngăn cản thì lại càng hăng hái rồi !      Mới đầu mọi người còn tưởng rằng là Mục Vũ Phi coi trọng đại thần. Thế nhưng mà sau này khi quan sát quá trình Mục Vũ Phi đánh lén rồi chạy trốn, lại đánh lén, rồi lại chạy trốn, thì mọi người cũng từ mới đầu là hứng trí bừng bừng, cũng trở thành hứng trí ít dần đi. Bọn họ đều cảm thấy, đứa nhỏ này chính là bản thân tìm đến tự ngược! Đối… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Anh có nhớ em hay không vậy?" Mục Vũ Phi ấp úng hỏi.Kỳ thực cô muốn hỏi Vũ Thiên rất nhiều chuyện.Thế nhưng mà mỗi khi vấn đề kia vọt lên tới miệng, thì nỗi bất an ở trong lòng cô lại dồn dập ập tới hết đợt này đến đợt khác, làm cho cô không sao cất tiếng hỏi anh được.Vũ Thiên khẽ cười nhàn nhạt, hôn nhẹ lên đôi môi non mềm của Mục Vũ Phi.Anh hôn từ khóe môi đến cánh môi, từng chút từng chút, cẩn thận thưởng thức.Mục Vũ Phi lấy cớ như vậy bị áp sát vào bụng, nên đẩy Vũ Thiên ra, ra vẻ hờn dỗi, bảo với Vũ Thiên đi xuống dưới lầu nói chuyện với ông nội.Nếu hai người đều ở lại trong phòng này nhiều quá, sẽ khiến cho mọi người chê cười.Vũ Thiên thấy Mục Vũ Phi thẹn thùng như vậy, liền v**t v* cái bụng của cô xong, rồi mới đứng dậy rời đi.Cánh cửa phòng được đóng lại, trong nháy mắt kia, nước mắt mà Mục Vũ Phi đã, lúc này cố nén rốt cục liền chậm rãi chảy ra.Cô lau chùi nước mắt đi, ở trong lòng lại càng không ngừng khinh bỉ bản thân mình hơn.Chuyện này có lớn lao gì đâu kia chứ, vậy mà lại để cho bản thân mình liền lo sợ bất an, như biến thành người khác không còn như chính mình nữa như vậy chứ? Mọi chuyện cũng không phải giống như bộ dạng mà cô đã tưởng tượng, có phải là chuyện đang bé mà cô đã xé ra to rồi hay không, hả?Mục Vũ Phi vùng vẫy một lúc rồi đứng dậy đi rửa mặt.Bởi vì là Mục Vũ Phi mang song thai, nên bụng của cô mới được 5.

Chương 122: 122: Thiếu