Long Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc…
Chương 20: Cảm Giác Tươi Đẹp
Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu EmTác giả: Thủy Nhiễu Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngLong Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc… Nhưng anh không phải là một thằng nhóc ngốc nghếch, cũng không phải là một kẻ b**n th** không kìm được dục hỏa, anh là một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, anh có khả năng tự kiềm chế cho nên anh khắc chế h*m m**n bước tới ôm cô, ưu nhã đến gần rồi đứng sau lưng cô.“Cô bán mạng làm việc như vậy tôi có phải nên nói gì không?” Giọng anh lạnh lùng, lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc.Lãnh Nhược Băng đang cầm bút vẽ trong tay bỗng dừng lại, cô đặt dụng cụ trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng lên quay mặt về phía Nam Cung Dạ: “Chẳng lẽ ngài Nam Cung không thích nhân viên cố gắng làm việc sao?”Giọng điệu của cô nhàn nhạt, không thay đổi tâm trạng rõ ràng, trên mặt không có hứng thú cũng không chán ghét từ chối anh.Chiếc váy ngủ bằng vải cotton cổ thấp để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, chiếc cổ trắng ngần của cô trông như một món đồ thủ công tinh xảo.Vẻ đẹp của cô đều hoàn mỹ vừa đủ.Khoảng cách tương đối gần khiến hương thơm từ cơ thể cô xâm nhập vào mũi anh một cách liều lĩnh hơn, từng tế bào trong cơ thể anh trở nên sống động.Đưa tay lên v**t v* khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay xoa nhẹ lên làn da mịn màng của cô, giọng nói của anh trở nên trầm khàn: "Đương nhiên tôi thích nhân viên của mình làm việc chăm chỉ, nhưng hiện tại, tôi hi vọng cô có thể hoàn thành tốt công việc khác.”Lãnh Nhược Băng nhíu mày không nói gì, cô biết anh định làm gì tiếp theo.Cô không có quyền từ chối nên im lặng chấp nhận.Quả nhiên đôi môi của người đàn ông đó nhanh chóng hạ xuống, đảo qua trên môi cô, tay anh cũng theo đó mà ôm chặt cô vào lòng.Trong khoảnh khắc, khí chất nam tính mạnh mẽ của người đàn ông hòa cùng hương thơm êm dịu của rượu vang đỏ làm cô choáng ngợp.Nam Cung Dạ hôn cô rất nghiêm túc, đã nếm trải vẻ đẹp của cô đêm qua, đêm nay càng thêm đ*ng t*nh.Anh chưa bao giờ biết rằng hôn môi của một người sẽ mang lại cảm giác say mê đến thế.Môi cô ẩm và mềm cứ như ăn thạch trong miệng vậy, thử rồi sẽ không ngừng được.Anh không làm hài lòng hay nuông chiều một người phụ nữ, anh chỉ đang tận dụng cảm xúc của chính mình.Mãi đến khi cả hai đều không thở nổi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, hơi thở có chút bất ổn.Đôi mắt sắc lạnh của anh phủ một lớp sương cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng.Anh đẹp trai quyến rũ, cô xinh đẹp ngọt ngào, tuy không có tình yêu nhưng môi chạm môi, da chạm da, thân xác trẻ trung sẽ khiến nhau sinh tình.Sau một lúc nghỉ ngơi, anh lại hôn cô, tận hưởng những cảm xúc đẹp đẽ...Hôm sau là một ngày nắng đẹp, nắng hắt bóng cây lốm đốm trên rèm cửa, trong mùa đông này dường như có một mùi ấm áp.Lãnh Nhược Băng yếu ớt tỉnh lại, trong phòng sớm đã không có bóng dáng người đàn ông đó, hơi thở của anh vẫn còn đọng lại giữa ga trải giường.Góc bàn vẫn để một tấm chi phiếu mới tinh.Lúc nhìn thấy tấm chi phiếu, Lãnh Nhược Băng lại tự giễu cười.Tấm séc này rõ ràng nhắc nhở cô rằng tất cả những cảm giác tốt đẹp đêm qua đều là một cuộc giao dịch không thể đem ra ánh sáng, không có gì tốt để hoài niệm hoặc lưu luyến.Sau đó cô lấy ra hai viên thuốc tránh thai từ trong túi xách, nuốt xuống, trong lòng ổn định hơn rất nhiều, hai viên thuốc này có thể ngăn chặn mọi rắc rối không đáng có giữa cô và anh.Giữa bọn họ không có tình yêu, anh sẽ không bao giờ thích cô mà cô cũng sẽ không bao giờ đặt anh trong lòng, đương nhiên không thể sinh ra một sinh mệnh.Điều chờ đợi cô ở phía trước là trả thù và còn liều mạng đi giành lấy tự do....
Nhưng anh không phải là một thằng nhóc ngốc nghếch, cũng không phải là một kẻ b**n th** không kìm được dục hỏa, anh là một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, anh có khả năng tự kiềm chế cho nên anh khắc chế h*m m**n bước tới ôm cô, ưu nhã đến gần rồi đứng sau lưng cô.“Cô bán mạng làm việc như vậy tôi có phải nên nói gì không?” Giọng anh lạnh lùng, lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc.Lãnh Nhược Băng đang cầm bút vẽ trong tay bỗng dừng lại, cô đặt dụng cụ trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng lên quay mặt về phía Nam Cung Dạ: “Chẳng lẽ ngài Nam Cung không thích nhân viên cố gắng làm việc sao?”Giọng điệu của cô nhàn nhạt, không thay đổi tâm trạng rõ ràng, trên mặt không có hứng thú cũng không chán ghét từ chối anh.
Chiếc váy ngủ bằng vải cotton cổ thấp để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, chiếc cổ trắng ngần của cô trông như một món đồ thủ công tinh xảo.
Vẻ đẹp của cô đều hoàn mỹ vừa đủ.Khoảng cách tương đối gần khiến hương thơm từ cơ thể cô xâm nhập vào mũi anh một cách liều lĩnh hơn, từng tế bào trong cơ thể anh trở nên sống động.Đưa tay lên v**t v* khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay xoa nhẹ lên làn da mịn màng của cô, giọng nói của anh trở nên trầm khàn: "Đương nhiên tôi thích nhân viên của mình làm việc chăm chỉ, nhưng hiện tại, tôi hi vọng cô có thể hoàn thành tốt công việc khác.”Lãnh Nhược Băng nhíu mày không nói gì, cô biết anh định làm gì tiếp theo.
Cô không có quyền từ chối nên im lặng chấp nhận.Quả nhiên đôi môi của người đàn ông đó nhanh chóng hạ xuống, đảo qua trên môi cô, tay anh cũng theo đó mà ôm chặt cô vào lòng.Trong khoảnh khắc, khí chất nam tính mạnh mẽ của người đàn ông hòa cùng hương thơm êm dịu của rượu vang đỏ làm cô choáng ngợp.Nam Cung Dạ hôn cô rất nghiêm túc, đã nếm trải vẻ đẹp của cô đêm qua, đêm nay càng thêm đ*ng t*nh.
Anh chưa bao giờ biết rằng hôn môi của một người sẽ mang lại cảm giác say mê đến thế.
Môi cô ẩm và mềm cứ như ăn thạch trong miệng vậy, thử rồi sẽ không ngừng được.Anh không làm hài lòng hay nuông chiều một người phụ nữ, anh chỉ đang tận dụng cảm xúc của chính mình.Mãi đến khi cả hai đều không thở nổi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, hơi thở có chút bất ổn.
Đôi mắt sắc lạnh của anh phủ một lớp sương cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng.Anh đẹp trai quyến rũ, cô xinh đẹp ngọt ngào, tuy không có tình yêu nhưng môi chạm môi, da chạm da, thân xác trẻ trung sẽ khiến nhau sinh tình.Sau một lúc nghỉ ngơi, anh lại hôn cô, tận hưởng những cảm xúc đẹp đẽ...Hôm sau là một ngày nắng đẹp, nắng hắt bóng cây lốm đốm trên rèm cửa, trong mùa đông này dường như có một mùi ấm áp.Lãnh Nhược Băng yếu ớt tỉnh lại, trong phòng sớm đã không có bóng dáng người đàn ông đó, hơi thở của anh vẫn còn đọng lại giữa ga trải giường.Góc bàn vẫn để một tấm chi phiếu mới tinh.Lúc nhìn thấy tấm chi phiếu, Lãnh Nhược Băng lại tự giễu cười.
Tấm séc này rõ ràng nhắc nhở cô rằng tất cả những cảm giác tốt đẹp đêm qua đều là một cuộc giao dịch không thể đem ra ánh sáng, không có gì tốt để hoài niệm hoặc lưu luyến.Sau đó cô lấy ra hai viên thuốc tránh thai từ trong túi xách, nuốt xuống, trong lòng ổn định hơn rất nhiều, hai viên thuốc này có thể ngăn chặn mọi rắc rối không đáng có giữa cô và anh.Giữa bọn họ không có tình yêu, anh sẽ không bao giờ thích cô mà cô cũng sẽ không bao giờ đặt anh trong lòng, đương nhiên không thể sinh ra một sinh mệnh.Điều chờ đợi cô ở phía trước là trả thù và còn liều mạng đi giành lấy tự do....
Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu EmTác giả: Thủy Nhiễu Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngLong Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc… Nhưng anh không phải là một thằng nhóc ngốc nghếch, cũng không phải là một kẻ b**n th** không kìm được dục hỏa, anh là một người đàn ông tao nhã, lạnh lùng, anh có khả năng tự kiềm chế cho nên anh khắc chế h*m m**n bước tới ôm cô, ưu nhã đến gần rồi đứng sau lưng cô.“Cô bán mạng làm việc như vậy tôi có phải nên nói gì không?” Giọng anh lạnh lùng, lãnh đạm, nghe không ra cảm xúc.Lãnh Nhược Băng đang cầm bút vẽ trong tay bỗng dừng lại, cô đặt dụng cụ trong tay xuống, nhẹ nhàng đứng lên quay mặt về phía Nam Cung Dạ: “Chẳng lẽ ngài Nam Cung không thích nhân viên cố gắng làm việc sao?”Giọng điệu của cô nhàn nhạt, không thay đổi tâm trạng rõ ràng, trên mặt không có hứng thú cũng không chán ghét từ chối anh.Chiếc váy ngủ bằng vải cotton cổ thấp để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp của cô, chiếc cổ trắng ngần của cô trông như một món đồ thủ công tinh xảo.Vẻ đẹp của cô đều hoàn mỹ vừa đủ.Khoảng cách tương đối gần khiến hương thơm từ cơ thể cô xâm nhập vào mũi anh một cách liều lĩnh hơn, từng tế bào trong cơ thể anh trở nên sống động.Đưa tay lên v**t v* khuôn mặt xinh đẹp của cô, ngón tay xoa nhẹ lên làn da mịn màng của cô, giọng nói của anh trở nên trầm khàn: "Đương nhiên tôi thích nhân viên của mình làm việc chăm chỉ, nhưng hiện tại, tôi hi vọng cô có thể hoàn thành tốt công việc khác.”Lãnh Nhược Băng nhíu mày không nói gì, cô biết anh định làm gì tiếp theo.Cô không có quyền từ chối nên im lặng chấp nhận.Quả nhiên đôi môi của người đàn ông đó nhanh chóng hạ xuống, đảo qua trên môi cô, tay anh cũng theo đó mà ôm chặt cô vào lòng.Trong khoảnh khắc, khí chất nam tính mạnh mẽ của người đàn ông hòa cùng hương thơm êm dịu của rượu vang đỏ làm cô choáng ngợp.Nam Cung Dạ hôn cô rất nghiêm túc, đã nếm trải vẻ đẹp của cô đêm qua, đêm nay càng thêm đ*ng t*nh.Anh chưa bao giờ biết rằng hôn môi của một người sẽ mang lại cảm giác say mê đến thế.Môi cô ẩm và mềm cứ như ăn thạch trong miệng vậy, thử rồi sẽ không ngừng được.Anh không làm hài lòng hay nuông chiều một người phụ nữ, anh chỉ đang tận dụng cảm xúc của chính mình.Mãi đến khi cả hai đều không thở nổi, anh mới miễn cưỡng buông cô ra, hơi thở có chút bất ổn.Đôi mắt sắc lạnh của anh phủ một lớp sương cảm xúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng.Anh đẹp trai quyến rũ, cô xinh đẹp ngọt ngào, tuy không có tình yêu nhưng môi chạm môi, da chạm da, thân xác trẻ trung sẽ khiến nhau sinh tình.Sau một lúc nghỉ ngơi, anh lại hôn cô, tận hưởng những cảm xúc đẹp đẽ...Hôm sau là một ngày nắng đẹp, nắng hắt bóng cây lốm đốm trên rèm cửa, trong mùa đông này dường như có một mùi ấm áp.Lãnh Nhược Băng yếu ớt tỉnh lại, trong phòng sớm đã không có bóng dáng người đàn ông đó, hơi thở của anh vẫn còn đọng lại giữa ga trải giường.Góc bàn vẫn để một tấm chi phiếu mới tinh.Lúc nhìn thấy tấm chi phiếu, Lãnh Nhược Băng lại tự giễu cười.Tấm séc này rõ ràng nhắc nhở cô rằng tất cả những cảm giác tốt đẹp đêm qua đều là một cuộc giao dịch không thể đem ra ánh sáng, không có gì tốt để hoài niệm hoặc lưu luyến.Sau đó cô lấy ra hai viên thuốc tránh thai từ trong túi xách, nuốt xuống, trong lòng ổn định hơn rất nhiều, hai viên thuốc này có thể ngăn chặn mọi rắc rối không đáng có giữa cô và anh.Giữa bọn họ không có tình yêu, anh sẽ không bao giờ thích cô mà cô cũng sẽ không bao giờ đặt anh trong lòng, đương nhiên không thể sinh ra một sinh mệnh.Điều chờ đợi cô ở phía trước là trả thù và còn liều mạng đi giành lấy tự do....