Long Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc…
Chương 37: Dạ Thiếu Ghen Rồi
Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu EmTác giả: Thủy Nhiễu Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngLong Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc… Thấy Nam Cung Dạ chậm chạp không muốn trả lời, Lục Hoa Nùng hơi xấu hổ, thay vào đó mỉm cười nói với Dụ Bách Hàn: "Dụ thiếu, anh có thể giới thiệu cho người ta chút được không?"Dụ Bách Hàn khó có thể từ chối mỹ nhân vì vậy anh đánh liều bị ánh mắt của Nam Cung Dạ đóng băng đến chết đi sống lại, nói: "Cô ấy là Lãnh Nhược Băng."Lục Hoa Nùng cười duyên dáng: "Cô Lãnh, rất vui được gặp."Lãnh Nhược Băng tao nhã: "Cô Lục, nghe danh đã lâu."Lục Hoa Nùng cười ngọt ngào: "Cô Lãnh, chơi với tôi một trò chơi, thế nào?""..." Lãnh Nhược Băng không nói một lời.“Thi uống rượu đi, nếu cô thua đêm nay Dạ thiếu sẽ là của tôi, thế nào?” Lục Hoa Nùng tự tin vì tửu lượng mình rất tốt, xem ra đêm nay cô ta chắc chắn sẽ thắng nên kiêu ngạo hất cằm.“Aiya!” Lãnh Nhược Băng chế nhạo: “Chuyện này không dễ cá cược, anh ấy là kim chủ của tôi, tôi không dám đem anh ấy ra cá cược.Hơn nữa tửu lượng của tôi không tốt.”Lục Hoa Nùng thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn Nam Cung Dạ thấy anh không có biểu hiện gì trong lòng mới thả lỏng, thầm trách mình vừa rồi nói bậy, ai dám lấy Dạ thiếu ra đặt cược chứ.Đó là lý do tại sao Lục Hoa Nùng tăng thêm can đảm: "Cô Lãnh đừng khiêm tốn như vậy.Vậy cô nói xem, chúng ta nên đánh cược điều gì?"Lãnh Nhược Băng nhếch môi rất duyên nở một nụ cười trong sáng: "Đánh cược c** q**n áo thì sao? Nếu ai thua sẽ cởi truồng nơi công cộng.Cô Lục ăn mặc mát mẻ như vậy, cởi ra rất tiện nhỉ."Phụt!Dụ Bách Hàn thiếu điều muốn chết vì sặc, anh nhìn Nhược Băng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh cũng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã của cô là một trái tim tàn nhẫn và quyết đoán.Chưa kể Lục Hoa Nùng còn nổi tiếng về tửu lượng, ít người trong làng giải trí là đối thủ của cô ta, Lãnh Nhược Băng không biết tự lượng sức mình thế này không phải là tự tìm chết sao? Nói gì đi nữa hiện tại cô cũng là người phụ nữ của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ có thể vô tư nhìn cô c** q**n áo trước mặt mọi người ư? Truyện được đăng bởi bobotaotao trên d.t.r.u.y.e.n mọi web khác đều là ă.n c.ắ.p“Hừ!” Lục Hoa Nùng cười khẩy: "Cô Lãnh ra chiêu hung ác như vậy lát nữa cũng đừng khóc.”Lãnh Nhược Băng nhướn mày, bày ra tư thế chuẩn bị.Mặc dù trên mặt Nam Cung Dạ không chút biểu cảm nhưng hai tay đang nắm thật chặt chiếc cốc, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận.Người phụ nữ đáng chết này có thể dễ dàng chấp nhận khiêu chiến mà không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu thua liệu cô có thực sự cởi bỏ quần áo nơi công cộng không?Nhìn thấy hai người phụ nữ thi nhau uống rượu, Dụ Bách Hàn khá thích thú vì vậy anh ta liều chết cố tình né tránh đôi mắt lạnh như dao của Nam Cung Dạ, ra lệnh cho người phục vụ mang đến hai thùng rượu đỏ.Trên mỗi chiếc bàn kính hình chữ nhật có hai người phục vụ, họ chịu trách nhiệm rót cho Lãnh Nhược Băng và Lục Hoa Nùng.Ly thứ nhất Lục Hoa Nùng đưa tay lên kính Lãnh Nhược Băng với bộ dạng đắc thắng sau đó ngửa lên uống ực một ngụm.Lãnh Nhược Băng thấy thế cũng hờ hững ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch.Một con cáo quyến rũ và một bông sen duyên dáng đã lấp đầy ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt.Chỉ có Nam Cung Dạ đang tức giận sắp bùng nổ hận không thể b*p ch*t Lục Hoa Nùng bên cạnh, ai bảo cô ta kích động Lãnh Nhược Băng? Một khi Lãnh Nhược Băng thua cuộc, anh sẽ bẻ gãy cổ Lục Hoa Nùng mà không do dự.Cứ như vậy hết ly này đến ly khác, ở ly ba mươi Lục Hoa Nùng hiển nhiên đã say đến ngơ ngác, cô mềm nhũn dựa vào người Nam Cung Dạ, lời nói có chút ngốc nghếch.Lại nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Băng, ngoại trừ hai má ửng đỏ cũng không có biến hóa quá lớn.Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại có tửu lượng tốt như vậy.Nhìn mỹ nhân lúc này xinh đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng lại có chút mê hoặc, đặc biệt là đôi má ửng hồng trên khuôn mặt dịu dàng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ; Thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm trước vẻ đẹp mê người như vậy cơ chứ?Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nhược Băng, ngọn lửa trong lòng Nam Cung Dạ bốc lên nhanh như tên lửa bởi ánh mắt của mọi người đang thăm dò bảo bối của anh..
Thấy Nam Cung Dạ chậm chạp không muốn trả lời, Lục Hoa Nùng hơi xấu hổ, thay vào đó mỉm cười nói với Dụ Bách Hàn: "Dụ thiếu, anh có thể giới thiệu cho người ta chút được không?"Dụ Bách Hàn khó có thể từ chối mỹ nhân vì vậy anh đánh liều bị ánh mắt của Nam Cung Dạ đóng băng đến chết đi sống lại, nói: "Cô ấy là Lãnh Nhược Băng."Lục Hoa Nùng cười duyên dáng: "Cô Lãnh, rất vui được gặp."Lãnh Nhược Băng tao nhã: "Cô Lục, nghe danh đã lâu."Lục Hoa Nùng cười ngọt ngào: "Cô Lãnh, chơi với tôi một trò chơi, thế nào?""..." Lãnh Nhược Băng không nói một lời.“Thi uống rượu đi, nếu cô thua đêm nay Dạ thiếu sẽ là của tôi, thế nào?” Lục Hoa Nùng tự tin vì tửu lượng mình rất tốt, xem ra đêm nay cô ta chắc chắn sẽ thắng nên kiêu ngạo hất cằm.“Aiya!” Lãnh Nhược Băng chế nhạo: “Chuyện này không dễ cá cược, anh ấy là kim chủ của tôi, tôi không dám đem anh ấy ra cá cược.
Hơn nữa tửu lượng của tôi không tốt.”Lục Hoa Nùng thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn Nam Cung Dạ thấy anh không có biểu hiện gì trong lòng mới thả lỏng, thầm trách mình vừa rồi nói bậy, ai dám lấy Dạ thiếu ra đặt cược chứ.Đó là lý do tại sao Lục Hoa Nùng tăng thêm can đảm: "Cô Lãnh đừng khiêm tốn như vậy.
Vậy cô nói xem, chúng ta nên đánh cược điều gì?"Lãnh Nhược Băng nhếch môi rất duyên nở một nụ cười trong sáng: "Đánh cược c** q**n áo thì sao? Nếu ai thua sẽ cởi truồng nơi công cộng.
Cô Lục ăn mặc mát mẻ như vậy, cởi ra rất tiện nhỉ."Phụt!Dụ Bách Hàn thiếu điều muốn chết vì sặc, anh nhìn Nhược Băng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh cũng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã của cô là một trái tim tàn nhẫn và quyết đoán.
Chưa kể Lục Hoa Nùng còn nổi tiếng về tửu lượng, ít người trong làng giải trí là đối thủ của cô ta, Lãnh Nhược Băng không biết tự lượng sức mình thế này không phải là tự tìm chết sao? Nói gì đi nữa hiện tại cô cũng là người phụ nữ của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ có thể vô tư nhìn cô c** q**n áo trước mặt mọi người ư? Truyện được đăng bởi bobotaotao trên d.t.r.u.y.e.n mọi web khác đều là ă.n c.ắ.p“Hừ!” Lục Hoa Nùng cười khẩy: "Cô Lãnh ra chiêu hung ác như vậy lát nữa cũng đừng khóc.”Lãnh Nhược Băng nhướn mày, bày ra tư thế chuẩn bị.Mặc dù trên mặt Nam Cung Dạ không chút biểu cảm nhưng hai tay đang nắm thật chặt chiếc cốc, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận.
Người phụ nữ đáng chết này có thể dễ dàng chấp nhận khiêu chiến mà không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu thua liệu cô có thực sự cởi bỏ quần áo nơi công cộng không?Nhìn thấy hai người phụ nữ thi nhau uống rượu, Dụ Bách Hàn khá thích thú vì vậy anh ta liều chết cố tình né tránh đôi mắt lạnh như dao của Nam Cung Dạ, ra lệnh cho người phục vụ mang đến hai thùng rượu đỏ.Trên mỗi chiếc bàn kính hình chữ nhật có hai người phục vụ, họ chịu trách nhiệm rót cho Lãnh Nhược Băng và Lục Hoa Nùng.Ly thứ nhất Lục Hoa Nùng đưa tay lên kính Lãnh Nhược Băng với bộ dạng đắc thắng sau đó ngửa lên uống ực một ngụm.
Lãnh Nhược Băng thấy thế cũng hờ hững ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch.Một con cáo quyến rũ và một bông sen duyên dáng đã lấp đầy ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt.
Chỉ có Nam Cung Dạ đang tức giận sắp bùng nổ hận không thể b*p ch*t Lục Hoa Nùng bên cạnh, ai bảo cô ta kích động Lãnh Nhược Băng? Một khi Lãnh Nhược Băng thua cuộc, anh sẽ bẻ gãy cổ Lục Hoa Nùng mà không do dự.Cứ như vậy hết ly này đến ly khác, ở ly ba mươi Lục Hoa Nùng hiển nhiên đã say đến ngơ ngác, cô mềm nhũn dựa vào người Nam Cung Dạ, lời nói có chút ngốc nghếch.
Lại nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Băng, ngoại trừ hai má ửng đỏ cũng không có biến hóa quá lớn.Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại có tửu lượng tốt như vậy.
Nhìn mỹ nhân lúc này xinh đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng lại có chút mê hoặc, đặc biệt là đôi má ửng hồng trên khuôn mặt dịu dàng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ; Thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm trước vẻ đẹp mê người như vậy cơ chứ?Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nhược Băng, ngọn lửa trong lòng Nam Cung Dạ bốc lên nhanh như tên lửa bởi ánh mắt của mọi người đang thăm dò bảo bối của anh..
Dành Quãng Đời Còn Lại Để Yêu EmTác giả: Thủy Nhiễu Thiên NhaiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Nữ CườngLong Thành vào đầu mùa đông lúc ấm lúc lạnh.Gió tuy không tính là lạnh đến thấu xương nhưng lại mang theo hơi thở của mùa đông cho nên lúc thổi vào mặt người ta cũng không dễ chịu chút nào.Sau khi xuống máy bay, gió lạnh đột nhiên tràn vào cổ khiến Lãnh Nhược Băng không khỏi rùng mình. Cô đưa bàn tay như ngọc dưới đáy biển chỉnh lại cổ áo, lấy mũ gió màu trắng đội lên. Động tác thanh thoát và tự nhiên khiến cô giống như một nữ thần trong thần thoại Hy Lạp cổ đại từ trên trời bay xuống.Ngày hôm nay đặc biệt nhiều mây, bầu trời mang đặc trưng của mùa đông nên xám xịt và có chút buồn tẻ, những bông tuyết nhỏ lác đác rơi xuống khiến màu xanh của cây cối được điểm xuyết thêm ít màu trắng tạo nên một bức tranh thiên nhiên hết sức thi vị.Lãnh Nhược Băng khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt đen xinh đẹp hơi nheo lại, không ai có thể nhìn thấy trong đôi mắt kia đột nhiên trào dâng ý nghĩ.Lần này đặt chân đến Long Thành tưởng như đã xa cách cả một thế hệ. Tất cả những cảm xúc bao gồm hạnh phúc… Thấy Nam Cung Dạ chậm chạp không muốn trả lời, Lục Hoa Nùng hơi xấu hổ, thay vào đó mỉm cười nói với Dụ Bách Hàn: "Dụ thiếu, anh có thể giới thiệu cho người ta chút được không?"Dụ Bách Hàn khó có thể từ chối mỹ nhân vì vậy anh đánh liều bị ánh mắt của Nam Cung Dạ đóng băng đến chết đi sống lại, nói: "Cô ấy là Lãnh Nhược Băng."Lục Hoa Nùng cười duyên dáng: "Cô Lãnh, rất vui được gặp."Lãnh Nhược Băng tao nhã: "Cô Lục, nghe danh đã lâu."Lục Hoa Nùng cười ngọt ngào: "Cô Lãnh, chơi với tôi một trò chơi, thế nào?""..." Lãnh Nhược Băng không nói một lời.“Thi uống rượu đi, nếu cô thua đêm nay Dạ thiếu sẽ là của tôi, thế nào?” Lục Hoa Nùng tự tin vì tửu lượng mình rất tốt, xem ra đêm nay cô ta chắc chắn sẽ thắng nên kiêu ngạo hất cằm.“Aiya!” Lãnh Nhược Băng chế nhạo: “Chuyện này không dễ cá cược, anh ấy là kim chủ của tôi, tôi không dám đem anh ấy ra cá cược.Hơn nữa tửu lượng của tôi không tốt.”Lục Hoa Nùng thay đổi sắc mặt, cẩn thận nhìn Nam Cung Dạ thấy anh không có biểu hiện gì trong lòng mới thả lỏng, thầm trách mình vừa rồi nói bậy, ai dám lấy Dạ thiếu ra đặt cược chứ.Đó là lý do tại sao Lục Hoa Nùng tăng thêm can đảm: "Cô Lãnh đừng khiêm tốn như vậy.Vậy cô nói xem, chúng ta nên đánh cược điều gì?"Lãnh Nhược Băng nhếch môi rất duyên nở một nụ cười trong sáng: "Đánh cược c** q**n áo thì sao? Nếu ai thua sẽ cởi truồng nơi công cộng.Cô Lục ăn mặc mát mẻ như vậy, cởi ra rất tiện nhỉ."Phụt!Dụ Bách Hàn thiếu điều muốn chết vì sặc, anh nhìn Nhược Băng với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên anh cũng không ngờ ẩn dưới vẻ ngoài tao nhã của cô là một trái tim tàn nhẫn và quyết đoán.Chưa kể Lục Hoa Nùng còn nổi tiếng về tửu lượng, ít người trong làng giải trí là đối thủ của cô ta, Lãnh Nhược Băng không biết tự lượng sức mình thế này không phải là tự tìm chết sao? Nói gì đi nữa hiện tại cô cũng là người phụ nữ của Nam Cung Dạ, Nam Cung Dạ có thể vô tư nhìn cô c** q**n áo trước mặt mọi người ư? Truyện được đăng bởi bobotaotao trên d.t.r.u.y.e.n mọi web khác đều là ă.n c.ắ.p“Hừ!” Lục Hoa Nùng cười khẩy: "Cô Lãnh ra chiêu hung ác như vậy lát nữa cũng đừng khóc.”Lãnh Nhược Băng nhướn mày, bày ra tư thế chuẩn bị.Mặc dù trên mặt Nam Cung Dạ không chút biểu cảm nhưng hai tay đang nắm thật chặt chiếc cốc, trong lòng như muốn nổ tung vì tức giận.Người phụ nữ đáng chết này có thể dễ dàng chấp nhận khiêu chiến mà không biết tự lượng sức mình như vậy, nếu thua liệu cô có thực sự cởi bỏ quần áo nơi công cộng không?Nhìn thấy hai người phụ nữ thi nhau uống rượu, Dụ Bách Hàn khá thích thú vì vậy anh ta liều chết cố tình né tránh đôi mắt lạnh như dao của Nam Cung Dạ, ra lệnh cho người phục vụ mang đến hai thùng rượu đỏ.Trên mỗi chiếc bàn kính hình chữ nhật có hai người phục vụ, họ chịu trách nhiệm rót cho Lãnh Nhược Băng và Lục Hoa Nùng.Ly thứ nhất Lục Hoa Nùng đưa tay lên kính Lãnh Nhược Băng với bộ dạng đắc thắng sau đó ngửa lên uống ực một ngụm.Lãnh Nhược Băng thấy thế cũng hờ hững ngửa cổ uống ực một hơi hết sạch.Một con cáo quyến rũ và một bông sen duyên dáng đã lấp đầy ánh mắt của tất cả những người đàn ông có mặt.Chỉ có Nam Cung Dạ đang tức giận sắp bùng nổ hận không thể b*p ch*t Lục Hoa Nùng bên cạnh, ai bảo cô ta kích động Lãnh Nhược Băng? Một khi Lãnh Nhược Băng thua cuộc, anh sẽ bẻ gãy cổ Lục Hoa Nùng mà không do dự.Cứ như vậy hết ly này đến ly khác, ở ly ba mươi Lục Hoa Nùng hiển nhiên đã say đến ngơ ngác, cô mềm nhũn dựa vào người Nam Cung Dạ, lời nói có chút ngốc nghếch.Lại nhìn sắc mặt của Lãnh Nhược Băng, ngoại trừ hai má ửng đỏ cũng không có biến hóa quá lớn.Mọi người đều ngạc nhiên không ngờ Lãnh Nhược Băng lại có tửu lượng tốt như vậy.Nhìn mỹ nhân lúc này xinh đẹp thánh thiện như thiên thần nhưng lại có chút mê hoặc, đặc biệt là đôi má ửng hồng trên khuôn mặt dịu dàng lại càng thêm xinh đẹp, quyến rũ; Thử hỏi có người đàn ông nào không động tâm trước vẻ đẹp mê người như vậy cơ chứ?Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn Lãnh Nhược Băng, ngọn lửa trong lòng Nam Cung Dạ bốc lên nhanh như tên lửa bởi ánh mắt của mọi người đang thăm dò bảo bối của anh..