Tác giả:

“Cô bán con trai thì có gì tốt? Lại còn đòi tận trăm tệ, sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu nói một trăm thì là một trăm, tâm không đủ sẽ bị thiên lôi đánh xuống có biết không?”Thật là vô lương tâm!“Một đứa là một trăm, hai đứa tất nhiên sẽ là hai trăm, mà bà nói tâm ai không đủ? Bà tự nói bà đó. ” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nét mặt tràn đầy kinh thường. Cô tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, năm trăm họ cũng sẽ đáp ứng. Người ở thôn quê coi trọng việc hương khói hơn tròng mắt, gia đình không có con trai sẽ bị chọc cột sống mà chết, không ai cung phụng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ. Vợ chồng họ Triệu sống hơn hai mươi năm không đẻ ra được quả trứng, xây ra được ngôi nhà gạch ngói này có ích lợi gì? Đến lúc mắt nhắm xuôi tay không biết ai tốt số hơn. Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói một trăm tệ, sao giờ lại thay đổi rồi? Một trăm tệ đủ để họ tiết kiệm trong hai năm. Những thanh niên có học thức này thực sự làm người ta…

Chương 19: Bất Hạnh

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu HãnTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Cô bán con trai thì có gì tốt? Lại còn đòi tận trăm tệ, sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu nói một trăm thì là một trăm, tâm không đủ sẽ bị thiên lôi đánh xuống có biết không?”Thật là vô lương tâm!“Một đứa là một trăm, hai đứa tất nhiên sẽ là hai trăm, mà bà nói tâm ai không đủ? Bà tự nói bà đó. ” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nét mặt tràn đầy kinh thường. Cô tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, năm trăm họ cũng sẽ đáp ứng. Người ở thôn quê coi trọng việc hương khói hơn tròng mắt, gia đình không có con trai sẽ bị chọc cột sống mà chết, không ai cung phụng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ. Vợ chồng họ Triệu sống hơn hai mươi năm không đẻ ra được quả trứng, xây ra được ngôi nhà gạch ngói này có ích lợi gì? Đến lúc mắt nhắm xuôi tay không biết ai tốt số hơn. Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói một trăm tệ, sao giờ lại thay đổi rồi? Một trăm tệ đủ để họ tiết kiệm trong hai năm. Những thanh niên có học thức này thực sự làm người ta… Khương Lâm: “……” Cô là mẹ mà lại không bằng con của mình? Thật bất hạnh làm sao!Cuối cùng, cô cũng đi theo hướng mà Trình Đại Bảo chỉ cho mình.Cửa hàng bán xe ngựa cách huyện thành cũng không xa lắm, đi trên đường sau đó nhờ một chiếc xe ngựa rồi tiện đường chở đi mua phân bán và kiểm tra căn cước cũng rất tiện.Khi đã đến được Cung Tiêu xã, cơn đau đầu hoa mắt chóng mặt do đi xe ngưạ của Khương Lâm cũng đã đỡ hơn, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất nhiều, cô cùng hai đứa trẻ cùng bác tài xế nói lời cảm ơn, sau đó đi tìm đường để đến công xã Hồng Kỳ.Lúc này có nhiều công xã và những thôn dân cùng đến mua phân hóa học, nên chỉ cần đi theo hướng họ đi thì vừa có thể nhờ xe vừa có thể đến tận nơi.Cô hỏi thăm một chút, thấy những chiếc xe ngựa đi qua đều không phải là người địa phương, nên cô quyết định cứ từ từ.Vừa lúc này, ở một bên Cung Tiêu Xã là tiệm cơm quốc doanh, lúc chưa nhìn thấy được tiệm cơm thì chưa cảm thấy gì, thế mà khi vừa nhìn đến, bụng Khương Lâm liền bắt đầu vang lên từng trận ọc ọc.Cô hỏi Trình Tiểu Bảo: “Có đói không?”Trình Tiểu Bảo gặm đầu ngón tay, rồi lắc đầu: “Không đói bụng.”Hôm nay mẹ đối xử với nó thật tốt, chỉ cần mẹ đối xử tốt với nó một chút, nó không đói bụng chút nào, tuy rằng bụng nó cũng đang kêu réo liên hồi.Lúc này, những người nhà quê có lẽ không thể nào bỏ được tiền để vào tiệm ăn, nhưng Khương Lâm lại không nghĩ sẽ để mình chịu đói, cô quyết định sẽ đi vào quán!Vẻ mặt Trình Đại Bảo đầy kháng cự: “Không thể ăn cơm ở quán được!”Nó ở trong thôn nghe người lớn khoa trương nói rằng, người nào có tiền sẽ đi ăn ở tiệm cơm trong thành.Mà nhà nó lại không có tiền, cần gì đến tiệm ăn! Quá lãng phí!Tuy rằng Khương Lâm cũng hay tiết kiệm, nhưng cũng không để bản thân bị khổ đến vậy, dù sao thì ở thời niên đại, đồ dùng cũng không thiếu, chịu khó làm ăn là có thể kiếm tiền.Hơn nữa trước đó, bà Triệu cũng cho cô một ít tiền phí thuốc men, vẫn có thể ăn một bữa cơm, nên là bây giờ còn chần chờ gì nữa, mau tiến vào thôi!.

Khương Lâm: “……” Cô là mẹ mà lại không bằng con của mình? Thật bất hạnh làm sao!Cuối cùng, cô cũng đi theo hướng mà Trình Đại Bảo chỉ cho mình.

Cửa hàng bán xe ngựa cách huyện thành cũng không xa lắm, đi trên đường sau đó nhờ một chiếc xe ngựa rồi tiện đường chở đi mua phân bán và kiểm tra căn cước cũng rất tiện.

Khi đã đến được Cung Tiêu xã, cơn đau đầu hoa mắt chóng mặt do đi xe ngưạ của Khương Lâm cũng đã đỡ hơn, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất nhiều, cô cùng hai đứa trẻ cùng bác tài xế nói lời cảm ơn, sau đó đi tìm đường để đến công xã Hồng Kỳ.

Lúc này có nhiều công xã và những thôn dân cùng đến mua phân hóa học, nên chỉ cần đi theo hướng họ đi thì vừa có thể nhờ xe vừa có thể đến tận nơi.

Cô hỏi thăm một chút, thấy những chiếc xe ngựa đi qua đều không phải là người địa phương, nên cô quyết định cứ từ từ.

Vừa lúc này, ở một bên Cung Tiêu Xã là tiệm cơm quốc doanh, lúc chưa nhìn thấy được tiệm cơm thì chưa cảm thấy gì, thế mà khi vừa nhìn đến, bụng Khương Lâm liền bắt đầu vang lên từng trận ọc ọc.

Cô hỏi Trình Tiểu Bảo: “Có đói không?”Trình Tiểu Bảo gặm đầu ngón tay, rồi lắc đầu: “Không đói bụng.

”Hôm nay mẹ đối xử với nó thật tốt, chỉ cần mẹ đối xử tốt với nó một chút, nó không đói bụng chút nào, tuy rằng bụng nó cũng đang kêu réo liên hồi.

Lúc này, những người nhà quê có lẽ không thể nào bỏ được tiền để vào tiệm ăn, nhưng Khương Lâm lại không nghĩ sẽ để mình chịu đói, cô quyết định sẽ đi vào quán!Vẻ mặt Trình Đại Bảo đầy kháng cự: “Không thể ăn cơm ở quán được!”Nó ở trong thôn nghe người lớn khoa trương nói rằng, người nào có tiền sẽ đi ăn ở tiệm cơm trong thành.

Mà nhà nó lại không có tiền, cần gì đến tiệm ăn! Quá lãng phí!Tuy rằng Khương Lâm cũng hay tiết kiệm, nhưng cũng không để bản thân bị khổ đến vậy, dù sao thì ở thời niên đại, đồ dùng cũng không thiếu, chịu khó làm ăn là có thể kiếm tiền.

Hơn nữa trước đó, bà Triệu cũng cho cô một ít tiền phí thuốc men, vẫn có thể ăn một bữa cơm, nên là bây giờ còn chần chờ gì nữa, mau tiến vào thôi!.

Thập Niên 70: Nữ Thanh Niên Trí Thức Bưu HãnTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh“Cô bán con trai thì có gì tốt? Lại còn đòi tận trăm tệ, sao cô lại vô liêm sỉ vậy? Nếu nói một trăm thì là một trăm, tâm không đủ sẽ bị thiên lôi đánh xuống có biết không?”Thật là vô lương tâm!“Một đứa là một trăm, hai đứa tất nhiên sẽ là hai trăm, mà bà nói tâm ai không đủ? Bà tự nói bà đó. ” Người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, nhưng nét mặt tràn đầy kinh thường. Cô tin chắc đối phương nhất định sẽ đồng ý, đừng nói là hai trăm, năm trăm họ cũng sẽ đáp ứng. Người ở thôn quê coi trọng việc hương khói hơn tròng mắt, gia đình không có con trai sẽ bị chọc cột sống mà chết, không ai cung phụng, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, coi như hù chết bọn họ. Vợ chồng họ Triệu sống hơn hai mươi năm không đẻ ra được quả trứng, xây ra được ngôi nhà gạch ngói này có ích lợi gì? Đến lúc mắt nhắm xuôi tay không biết ai tốt số hơn. Bà Triệu cùng chồng không đồng ý, đã nói một trăm tệ, sao giờ lại thay đổi rồi? Một trăm tệ đủ để họ tiết kiệm trong hai năm. Những thanh niên có học thức này thực sự làm người ta… Khương Lâm: “……” Cô là mẹ mà lại không bằng con của mình? Thật bất hạnh làm sao!Cuối cùng, cô cũng đi theo hướng mà Trình Đại Bảo chỉ cho mình.Cửa hàng bán xe ngựa cách huyện thành cũng không xa lắm, đi trên đường sau đó nhờ một chiếc xe ngựa rồi tiện đường chở đi mua phân bán và kiểm tra căn cước cũng rất tiện.Khi đã đến được Cung Tiêu xã, cơn đau đầu hoa mắt chóng mặt do đi xe ngưạ của Khương Lâm cũng đã đỡ hơn, cảm giác ghê tởm cũng đã biến mất nhiều, cô cùng hai đứa trẻ cùng bác tài xế nói lời cảm ơn, sau đó đi tìm đường để đến công xã Hồng Kỳ.Lúc này có nhiều công xã và những thôn dân cùng đến mua phân hóa học, nên chỉ cần đi theo hướng họ đi thì vừa có thể nhờ xe vừa có thể đến tận nơi.Cô hỏi thăm một chút, thấy những chiếc xe ngựa đi qua đều không phải là người địa phương, nên cô quyết định cứ từ từ.Vừa lúc này, ở một bên Cung Tiêu Xã là tiệm cơm quốc doanh, lúc chưa nhìn thấy được tiệm cơm thì chưa cảm thấy gì, thế mà khi vừa nhìn đến, bụng Khương Lâm liền bắt đầu vang lên từng trận ọc ọc.Cô hỏi Trình Tiểu Bảo: “Có đói không?”Trình Tiểu Bảo gặm đầu ngón tay, rồi lắc đầu: “Không đói bụng.”Hôm nay mẹ đối xử với nó thật tốt, chỉ cần mẹ đối xử tốt với nó một chút, nó không đói bụng chút nào, tuy rằng bụng nó cũng đang kêu réo liên hồi.Lúc này, những người nhà quê có lẽ không thể nào bỏ được tiền để vào tiệm ăn, nhưng Khương Lâm lại không nghĩ sẽ để mình chịu đói, cô quyết định sẽ đi vào quán!Vẻ mặt Trình Đại Bảo đầy kháng cự: “Không thể ăn cơm ở quán được!”Nó ở trong thôn nghe người lớn khoa trương nói rằng, người nào có tiền sẽ đi ăn ở tiệm cơm trong thành.Mà nhà nó lại không có tiền, cần gì đến tiệm ăn! Quá lãng phí!Tuy rằng Khương Lâm cũng hay tiết kiệm, nhưng cũng không để bản thân bị khổ đến vậy, dù sao thì ở thời niên đại, đồ dùng cũng không thiếu, chịu khó làm ăn là có thể kiếm tiền.Hơn nữa trước đó, bà Triệu cũng cho cô một ít tiền phí thuốc men, vẫn có thể ăn một bữa cơm, nên là bây giờ còn chần chờ gì nữa, mau tiến vào thôi!.

Chương 19: Bất Hạnh