Lúc ta sinh ra, là giữa trưa, trời vốn sáng sủa, chợt âm u, trên mặt đất bão cát nổi lên cuồn cuộn, trong trời đất truyền đến bao tiếng khóc nỉ non, thê thảm ai oán. Một tiếng rống vang lên, trong phút chốc trời đất vắng lặng, khôi phục vẻ yên ả trước kia.Thân thể mẹ ta vốn gầy yếu, để tránh lại chịu đau đớn trong lần sinh nở này, nhiều lần muốn cha đánh tan hồn phách bà trong lúc sinh ra ta. Đương nhiên cha ta không làm như vậy, sau khi ta ra đời, mọi người bận chăm sóc mẹ ta, cho đến khi trời chiều ngả bóng, mẹ đã ngủ, cha mới nhận lấy ta từ tay tỷ tỷ .Ta nghĩ lúc ấy hẳn tâm tình cha ta chắc là phức tạp, bởi vì cha rất yêu mẹ, điều này, cả Hồ tộc ai cũng biết. Hồ vương, cũng chính là ông nội ta phản đối việc cha ta cưới mẹ ta là người phàm, cha ta đã không chút do dự mang mẹ ta bỏ đi. Sau đó ông nội bệnh nặng, kêu người gọi cha về. Mãi đến khi ông nội phải gật đầu chấp nhận mẹ ta, và cả tỷ tỷ đã chào đời, cha ta mới đồng ý tiếp quản Hồ tộc.Nghĩ đến vợ mình chịu khổ nhiều như vậy,…

Chương 14: Cầu hôn

Ta Là Thất Vĩ HồTác giả: Nhất Mai Đồng TiềnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhLúc ta sinh ra, là giữa trưa, trời vốn sáng sủa, chợt âm u, trên mặt đất bão cát nổi lên cuồn cuộn, trong trời đất truyền đến bao tiếng khóc nỉ non, thê thảm ai oán. Một tiếng rống vang lên, trong phút chốc trời đất vắng lặng, khôi phục vẻ yên ả trước kia.Thân thể mẹ ta vốn gầy yếu, để tránh lại chịu đau đớn trong lần sinh nở này, nhiều lần muốn cha đánh tan hồn phách bà trong lúc sinh ra ta. Đương nhiên cha ta không làm như vậy, sau khi ta ra đời, mọi người bận chăm sóc mẹ ta, cho đến khi trời chiều ngả bóng, mẹ đã ngủ, cha mới nhận lấy ta từ tay tỷ tỷ .Ta nghĩ lúc ấy hẳn tâm tình cha ta chắc là phức tạp, bởi vì cha rất yêu mẹ, điều này, cả Hồ tộc ai cũng biết. Hồ vương, cũng chính là ông nội ta phản đối việc cha ta cưới mẹ ta là người phàm, cha ta đã không chút do dự mang mẹ ta bỏ đi. Sau đó ông nội bệnh nặng, kêu người gọi cha về. Mãi đến khi ông nội phải gật đầu chấp nhận mẹ ta, và cả tỷ tỷ đã chào đời, cha ta mới đồng ý tiếp quản Hồ tộc.Nghĩ đến vợ mình chịu khổ nhiều như vậy,… “Không biết.” Thanh Yên nói xong lại tự mình nói tiếp. “Ngươi đã muốn biết vì sao không tự mình đi tìm nàng.”Ta sâu kín thở dài, chuẩn bị trở về, vừa mới đứng lên, chân có chút mềm nhũn, ta lại ngồi chồm hổm uống, chờ khôi phục lại một chút linh khí mới có thể về nhà. Ta chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Thanh Yên không trả lời, như cùng với ban đêm yên tĩnh hòa làm một thể, nếu như hắn không nói lời nào, nhất định sẽ giống như tượng đá.Ta ngẩng đầu nhìn hắn, càng cảm thấy kỳ quái, lặng yên một hồi lâu: “Ngươi nếu như không nói lời nào, ta coi như ngươi chấp nhận.”Ánh trăng màu ngân bạch rơi vãi trên mặt đất, các loại tiếng kêu như đồng loạt ngủ đông hết, hình dáng Thanh Yên ở dưới ánh trăng dần dần sáng lên rõ ràng, ta dường như chưa từng nghiêm túc nhìn hắn, trên mặt mặc dù luôn là diện vô biểu tình, nhưng lại tuyệt không làm cho người ta kinh sợ.Ta chờ hắn mở miệng, hắn lại vẫn đứng im không nói lời nào, cũng không nhìn ta. Ta đành cúi thấp đầu phủi bụi đất trên y phục. Cứ nghĩ là hắn đêm nay sẽ trầm mặc như vậy mãi, lại chợt thấy hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng ta.Không biết tại sao, nhìn đôi đồng tử màu đen của hắn. tim ta đập nhanh hơn một chút, trên mặt ửng đỏ, hỏi: “Tại sao?” Thấy hắn không nói, hắn từ từ đem đầu chuyển hướng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, quả thực lúng túng. Vừa đem đầu nghiêng qua một bên, cằm đã bị tay nắm chặt, mặt ta bị xoay lại, cùng Thanh Yên mắt đối mắt. Còn chưa thấy rõ thần sắc trong mắt của hắn, khuôn mặt trước mặt đã phóng đại, trên môi bị nhẹ nhàng ấn một cái.Ta ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Thanh Yên đã nhanh chóng đứng lên, đầu ngón tay điểm hướng ta, thân thể của ta lập tức thu nhỏ lại, sau đó ta bị một quả cầu màu phỉ thúy bao lấy. Ta dở khóc dở cười, nếu như sợ ta đánh ngươi, ngươi chạy là được, tại sao phải đem ta biến thành phỉ thúy cầu không để cho ta nói chuyện.Phỉ thúy cầu bị hắn cầm trong tay khẽ lắc lư, hẳn là đang đi xuống dưới núi.Ta ngồi bên trong quả cầu, trên tay vẫn dính bụi đất, xoa lên phần môi, lòng có cảm giác là lạ. Ta cùng Thanh Yên, ngay cả bằng hữu còn chưa thể nói. Chỉ là thời điểm ngẫu nhiên đi qua Lưỡng Nghi quán sẽ chạm mặt, nhưng cũng không phải thâm giao. Hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn yêu thích ta? Ta cả kinh, bảy cái đuôi đồng loạt hiện ra.Lúc đi ra từ phỉ thúy cầu đã là đến đại môn Hồ tộc. Thấy hắn không nói câu nào muốn đi, ta nhịn không được giữ chặt hắn, tức giận nói: “Ngươi theo ta nói nhiều hơn hai câu sẽ giảm thọ hay chết sao?”Thanh Yên nghe ta nói vậy, rốt cuộc xoay người lại, muốn nói gì đó, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ta cơ hồ cũng bị hắn tức chết, hắn cứ như vậy không minh bạch hôn ta, lại không nói rõ ràng với ta, phỏng chừng đêm nay ta sẽ không ngủ được.Thanh Yên bị ta nhìn càng không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, nói ra: “ Chính là muốn kết hôn với ngươi thôi.” (>_

“Không biết.” Thanh Yên nói xong lại tự mình nói tiếp. “Ngươi đã muốn biết vì sao không tự mình đi tìm nàng.”Ta sâu kín thở dài, chuẩn bị trở về, vừa mới đứng lên, chân có chút mềm nhũn, ta lại ngồi chồm hổm uống, chờ khôi phục lại một chút linh khí mới có thể về nhà. Ta chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”

Thanh Yên không trả lời, như cùng với ban đêm yên tĩnh hòa làm một thể, nếu như hắn không nói lời nào, nhất định sẽ giống như tượng đá.Ta ngẩng đầu nhìn hắn, càng cảm thấy kỳ quái, lặng yên một hồi lâu: “Ngươi nếu như không nói lời nào, ta coi như ngươi chấp nhận.”Ánh trăng màu ngân bạch rơi vãi trên mặt đất, các loại tiếng kêu như đồng loạt ngủ đông hết, hình dáng Thanh Yên ở dưới ánh trăng dần dần sáng lên rõ ràng, ta dường như chưa từng nghiêm túc nhìn hắn, trên mặt mặc dù luôn là diện vô biểu tình, nhưng lại tuyệt không làm cho người ta kinh sợ.Ta chờ hắn mở miệng, hắn lại vẫn đứng im không nói lời nào, cũng không nhìn ta. Ta đành cúi thấp đầu phủi bụi đất trên y phục. Cứ nghĩ là hắn đêm nay sẽ trầm mặc như vậy mãi, lại chợt thấy hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng ta.Không biết tại sao, nhìn đôi đồng tử màu đen của hắn. tim ta đập nhanh hơn một chút, trên mặt ửng đỏ, hỏi: “Tại sao?” Thấy hắn không nói, hắn từ từ đem đầu chuyển hướng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, quả thực lúng túng. Vừa đem đầu nghiêng qua một bên, cằm đã bị tay nắm chặt, mặt ta bị xoay lại, cùng Thanh Yên mắt đối mắt. Còn chưa thấy rõ thần sắc trong mắt của hắn, khuôn mặt trước mặt đã phóng đại, trên môi bị nhẹ nhàng ấn một cái.Ta ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Thanh Yên đã nhanh chóng đứng lên, đầu ngón tay điểm hướng ta, thân thể của ta lập tức thu nhỏ lại, sau đó ta bị một quả cầu màu phỉ thúy bao lấy. Ta dở khóc dở cười, nếu như sợ ta đánh ngươi, ngươi chạy là được, tại sao phải đem ta biến thành phỉ thúy cầu không để cho ta nói chuyện.Phỉ thúy cầu bị hắn cầm trong tay khẽ lắc lư, hẳn là đang đi xuống dưới núi.Ta ngồi bên trong quả cầu, trên tay vẫn dính bụi đất, xoa lên phần môi, lòng có cảm giác là lạ. Ta cùng Thanh Yên, ngay cả bằng hữu còn chưa thể nói. Chỉ là thời điểm ngẫu nhiên đi qua Lưỡng Nghi quán sẽ chạm mặt, nhưng cũng không phải thâm giao. Hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn yêu thích ta? Ta cả kinh, bảy cái đuôi đồng loạt hiện ra.Lúc đi ra từ phỉ thúy cầu đã là đến đại môn Hồ tộc. Thấy hắn không nói câu nào muốn đi, ta nhịn không được giữ chặt hắn, tức giận nói: “Ngươi theo ta nói nhiều hơn hai câu sẽ giảm thọ hay chết sao?”Thanh Yên nghe ta nói vậy, rốt cuộc xoay người lại, muốn nói gì đó, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ta cơ hồ cũng bị hắn tức chết, hắn cứ như vậy không minh bạch hôn ta, lại không nói rõ ràng với ta, phỏng chừng đêm nay ta sẽ không ngủ được.Thanh Yên bị ta nhìn càng không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, nói ra: “ Chính là muốn kết hôn với ngươi thôi.” (>_

Ta Là Thất Vĩ HồTác giả: Nhất Mai Đồng TiềnTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhLúc ta sinh ra, là giữa trưa, trời vốn sáng sủa, chợt âm u, trên mặt đất bão cát nổi lên cuồn cuộn, trong trời đất truyền đến bao tiếng khóc nỉ non, thê thảm ai oán. Một tiếng rống vang lên, trong phút chốc trời đất vắng lặng, khôi phục vẻ yên ả trước kia.Thân thể mẹ ta vốn gầy yếu, để tránh lại chịu đau đớn trong lần sinh nở này, nhiều lần muốn cha đánh tan hồn phách bà trong lúc sinh ra ta. Đương nhiên cha ta không làm như vậy, sau khi ta ra đời, mọi người bận chăm sóc mẹ ta, cho đến khi trời chiều ngả bóng, mẹ đã ngủ, cha mới nhận lấy ta từ tay tỷ tỷ .Ta nghĩ lúc ấy hẳn tâm tình cha ta chắc là phức tạp, bởi vì cha rất yêu mẹ, điều này, cả Hồ tộc ai cũng biết. Hồ vương, cũng chính là ông nội ta phản đối việc cha ta cưới mẹ ta là người phàm, cha ta đã không chút do dự mang mẹ ta bỏ đi. Sau đó ông nội bệnh nặng, kêu người gọi cha về. Mãi đến khi ông nội phải gật đầu chấp nhận mẹ ta, và cả tỷ tỷ đã chào đời, cha ta mới đồng ý tiếp quản Hồ tộc.Nghĩ đến vợ mình chịu khổ nhiều như vậy,… “Không biết.” Thanh Yên nói xong lại tự mình nói tiếp. “Ngươi đã muốn biết vì sao không tự mình đi tìm nàng.”Ta sâu kín thở dài, chuẩn bị trở về, vừa mới đứng lên, chân có chút mềm nhũn, ta lại ngồi chồm hổm uống, chờ khôi phục lại một chút linh khí mới có thể về nhà. Ta chợt nhớ tới một chuyện, hỏi: “Ngươi tại sao lại ở chỗ này?”Thanh Yên không trả lời, như cùng với ban đêm yên tĩnh hòa làm một thể, nếu như hắn không nói lời nào, nhất định sẽ giống như tượng đá.Ta ngẩng đầu nhìn hắn, càng cảm thấy kỳ quái, lặng yên một hồi lâu: “Ngươi nếu như không nói lời nào, ta coi như ngươi chấp nhận.”Ánh trăng màu ngân bạch rơi vãi trên mặt đất, các loại tiếng kêu như đồng loạt ngủ đông hết, hình dáng Thanh Yên ở dưới ánh trăng dần dần sáng lên rõ ràng, ta dường như chưa từng nghiêm túc nhìn hắn, trên mặt mặc dù luôn là diện vô biểu tình, nhưng lại tuyệt không làm cho người ta kinh sợ.Ta chờ hắn mở miệng, hắn lại vẫn đứng im không nói lời nào, cũng không nhìn ta. Ta đành cúi thấp đầu phủi bụi đất trên y phục. Cứ nghĩ là hắn đêm nay sẽ trầm mặc như vậy mãi, lại chợt thấy hắn ngồi chồm hổm xuống, nhìn thẳng ta.Không biết tại sao, nhìn đôi đồng tử màu đen của hắn. tim ta đập nhanh hơn một chút, trên mặt ửng đỏ, hỏi: “Tại sao?” Thấy hắn không nói, hắn từ từ đem đầu chuyển hướng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, quả thực lúng túng. Vừa đem đầu nghiêng qua một bên, cằm đã bị tay nắm chặt, mặt ta bị xoay lại, cùng Thanh Yên mắt đối mắt. Còn chưa thấy rõ thần sắc trong mắt của hắn, khuôn mặt trước mặt đã phóng đại, trên môi bị nhẹ nhàng ấn một cái.Ta ngạc nhiên nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng, Thanh Yên đã nhanh chóng đứng lên, đầu ngón tay điểm hướng ta, thân thể của ta lập tức thu nhỏ lại, sau đó ta bị một quả cầu màu phỉ thúy bao lấy. Ta dở khóc dở cười, nếu như sợ ta đánh ngươi, ngươi chạy là được, tại sao phải đem ta biến thành phỉ thúy cầu không để cho ta nói chuyện.Phỉ thúy cầu bị hắn cầm trong tay khẽ lắc lư, hẳn là đang đi xuống dưới núi.Ta ngồi bên trong quả cầu, trên tay vẫn dính bụi đất, xoa lên phần môi, lòng có cảm giác là lạ. Ta cùng Thanh Yên, ngay cả bằng hữu còn chưa thể nói. Chỉ là thời điểm ngẫu nhiên đi qua Lưỡng Nghi quán sẽ chạm mặt, nhưng cũng không phải thâm giao. Hắn đây là muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn yêu thích ta? Ta cả kinh, bảy cái đuôi đồng loạt hiện ra.Lúc đi ra từ phỉ thúy cầu đã là đến đại môn Hồ tộc. Thấy hắn không nói câu nào muốn đi, ta nhịn không được giữ chặt hắn, tức giận nói: “Ngươi theo ta nói nhiều hơn hai câu sẽ giảm thọ hay chết sao?”Thanh Yên nghe ta nói vậy, rốt cuộc xoay người lại, muốn nói gì đó, lại giống như đang sắp xếp từ ngữ. Ta cơ hồ cũng bị hắn tức chết, hắn cứ như vậy không minh bạch hôn ta, lại không nói rõ ràng với ta, phỏng chừng đêm nay ta sẽ không ngủ được.Thanh Yên bị ta nhìn càng không được tự nhiên, hơi hơi nghiêng đầu, nói ra: “ Chính là muốn kết hôn với ngươi thôi.” (>_

Chương 14: Cầu hôn