Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 50: 50: Có Người Theo Dõi

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… "Lâu rồi chưa uống trà muội pha.Hồng Mai trà của muội vẫn ngon như ngày nào." Vân Khinh rót một chén trà nhấp một ngụm rồi mỉm cười.Hàn Băng Vô Tình cũng rót một chén trà:"Nếu tỷ thích vậy muội liền tặng cho tỷ một phần.""Vậy ta liền không khách khí." Vân Khinh vui vẻ nói."Người cứ chúng ta cũng sắp tới đây đi?" Hàn Băng Vô Tình hỏi."Hẳn là." Vân Khinh chắc chắn đáp.Lúc này, một nam tử trẻ tuổi tiến vào, cung kính hành lễ :"Thuộc hạ ra mắt cung chủ, phó cung chủ.""Không cần đa lễ." Vân Khinh nói.Chợt ba người cảm thấy có người đang tiến đến gần nghe lén bọn họ.Để tránh đả thảo kinh xà, ba người để lại bạc rồi rời khỏi.Sau một hồi nghe ngóng không có động tĩnh, một hắc y nhân vọt vào trong nhã gian mà ba người vừa ở.Người này không phải ai khác mà chính là hắc y nhân đã nói chuyện với Phượng Kinh Hồng.Hắn ngạc nhiên khi trong phòng không có người nào mà ba người vừa rồi lại biến mất ngay trước mắt hắn.Nghe trong không khí có mùi hương thơm thoảng, hắn tiến đến mở ấm trà ra.Bên trong là một nước trà màu hồng nhạt óng ánh, thông thấu.Đây rõ ràng không phải trà mà tửu lâu này có, chắc chắn là của bọn họ.Nghĩ vậy, hắn liền bỏ xuống một thỏi bạc, bê luôn cả bộ trà cụ cho dễ báo cáo.Sau khi hắc y nhân rời đi, ba bóng người từ con hẻm gần đó xuất hiện."Không ngờ lại có kẻ cho người theo dõi chúng ta." Vân Khinh tức giận nói.Hàn Băng Vô Tình trên mặt cũng có vài phần sắc lạnh.Nam tử thấy không khí có vài phần lạnh lẽo vội vàng nói :"Thuộc hạ sẽ cho người đi tra rốt cuộc kẻ nào lại có gan cho người theo dõi."Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt lên tiếng :"Tiện thể mang tất cả tư liệu về Nhiếp Chính Vương đến cho bổn cung chủ."Nhiếp Chính Vương phủ, ngự thư phòng, một nam tử đưa tay cầm ấm trà rót ra một chén.Nước trà hồng nhạt từ từ rơi xuống chén trà thu hút ánh mắt nam tử.Người này không phải ai khác chính là Phượng Kinh Hồng kiêm chức Tà Tôn.Nước trà mà hắn rót ra chính là từ bộ trà cụ mà hắc y nhân đang quỳ một gối xuống đất phía dưới đem về."Ngươi nói hai người họ gặp gỡ một người sau đó người đánh mất dấu vết của bọn họ?" Nam tử lên tiếng hỏi."Chủ tử, chính là như vậy.Sau khi thuộc hạ tiến vào thì bọn họ đã rời đi chỉ để lại trên bàn một thỏi bạc.Sau đó, thuộc hạ phát hiện loại trà không phải ở đâu có vì vậy cũng để lại một thỏi bạc rồi đem bộ trà cụ này mang về." Hắc y nhân đáp, trên trán đã toát mồ hôi..

"Lâu rồi chưa uống trà muội pha.

Hồng Mai trà của muội vẫn ngon như ngày nào." Vân Khinh rót một chén trà nhấp một ngụm rồi mỉm cười.

Hàn Băng Vô Tình cũng rót một chén trà:"Nếu tỷ thích vậy muội liền tặng cho tỷ một phần."

"Vậy ta liền không khách khí." Vân Khinh vui vẻ nói.

"Người cứ chúng ta cũng sắp tới đây đi?" Hàn Băng Vô Tình hỏi.

"Hẳn là." Vân Khinh chắc chắn đáp.

Lúc này, một nam tử trẻ tuổi tiến vào, cung kính hành lễ :"Thuộc hạ ra mắt cung chủ, phó cung chủ."

"Không cần đa lễ." Vân Khinh nói.

Chợt ba người cảm thấy có người đang tiến đến gần nghe lén bọn họ.

Để tránh đả thảo kinh xà, ba người để lại bạc rồi rời khỏi.

Sau một hồi nghe ngóng không có động tĩnh, một hắc y nhân vọt vào trong nhã gian mà ba người vừa ở.

Người này không phải ai khác mà chính là hắc y nhân đã nói chuyện với Phượng Kinh Hồng.

Hắn ngạc nhiên khi trong phòng không có người nào mà ba người vừa rồi lại biến mất ngay trước mắt hắn.

Nghe trong không khí có mùi hương thơm thoảng, hắn tiến đến mở ấm trà ra.

Bên trong là một nước trà màu hồng nhạt óng ánh, thông thấu.

Đây rõ ràng không phải trà mà tửu lâu này có, chắc chắn là của bọn họ.

Nghĩ vậy, hắn liền bỏ xuống một thỏi bạc, bê luôn cả bộ trà cụ cho dễ báo cáo.

Sau khi hắc y nhân rời đi, ba bóng người từ con hẻm gần đó xuất hiện.

"Không ngờ lại có kẻ cho người theo dõi chúng ta." Vân Khinh tức giận nói.

Hàn Băng Vô Tình trên mặt cũng có vài phần sắc lạnh.

Nam tử thấy không khí có vài phần lạnh lẽo vội vàng nói :"Thuộc hạ sẽ cho người đi tra rốt cuộc kẻ nào lại có gan cho người theo dõi."

Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt lên tiếng :"Tiện thể mang tất cả tư liệu về Nhiếp Chính Vương đến cho bổn cung chủ."

Nhiếp Chính Vương phủ, ngự thư phòng, một nam tử đưa tay cầm ấm trà rót ra một chén.

Nước trà hồng nhạt từ từ rơi xuống chén trà thu hút ánh mắt nam tử.

Người này không phải ai khác chính là Phượng Kinh Hồng kiêm chức Tà Tôn.

Nước trà mà hắn rót ra chính là từ bộ trà cụ mà hắc y nhân đang quỳ một gối xuống đất phía dưới đem về.

"Ngươi nói hai người họ gặp gỡ một người sau đó người đánh mất dấu vết của bọn họ?" Nam tử lên tiếng hỏi.

"Chủ tử, chính là như vậy.

Sau khi thuộc hạ tiến vào thì bọn họ đã rời đi chỉ để lại trên bàn một thỏi bạc.

Sau đó, thuộc hạ phát hiện loại trà không phải ở đâu có vì vậy cũng để lại một thỏi bạc rồi đem bộ trà cụ này mang về." Hắc y nhân đáp, trên trán đã toát mồ hôi.

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… "Lâu rồi chưa uống trà muội pha.Hồng Mai trà của muội vẫn ngon như ngày nào." Vân Khinh rót một chén trà nhấp một ngụm rồi mỉm cười.Hàn Băng Vô Tình cũng rót một chén trà:"Nếu tỷ thích vậy muội liền tặng cho tỷ một phần.""Vậy ta liền không khách khí." Vân Khinh vui vẻ nói."Người cứ chúng ta cũng sắp tới đây đi?" Hàn Băng Vô Tình hỏi."Hẳn là." Vân Khinh chắc chắn đáp.Lúc này, một nam tử trẻ tuổi tiến vào, cung kính hành lễ :"Thuộc hạ ra mắt cung chủ, phó cung chủ.""Không cần đa lễ." Vân Khinh nói.Chợt ba người cảm thấy có người đang tiến đến gần nghe lén bọn họ.Để tránh đả thảo kinh xà, ba người để lại bạc rồi rời khỏi.Sau một hồi nghe ngóng không có động tĩnh, một hắc y nhân vọt vào trong nhã gian mà ba người vừa ở.Người này không phải ai khác mà chính là hắc y nhân đã nói chuyện với Phượng Kinh Hồng.Hắn ngạc nhiên khi trong phòng không có người nào mà ba người vừa rồi lại biến mất ngay trước mắt hắn.Nghe trong không khí có mùi hương thơm thoảng, hắn tiến đến mở ấm trà ra.Bên trong là một nước trà màu hồng nhạt óng ánh, thông thấu.Đây rõ ràng không phải trà mà tửu lâu này có, chắc chắn là của bọn họ.Nghĩ vậy, hắn liền bỏ xuống một thỏi bạc, bê luôn cả bộ trà cụ cho dễ báo cáo.Sau khi hắc y nhân rời đi, ba bóng người từ con hẻm gần đó xuất hiện."Không ngờ lại có kẻ cho người theo dõi chúng ta." Vân Khinh tức giận nói.Hàn Băng Vô Tình trên mặt cũng có vài phần sắc lạnh.Nam tử thấy không khí có vài phần lạnh lẽo vội vàng nói :"Thuộc hạ sẽ cho người đi tra rốt cuộc kẻ nào lại có gan cho người theo dõi."Hàn Băng Vô Tình lạnh nhạt lên tiếng :"Tiện thể mang tất cả tư liệu về Nhiếp Chính Vương đến cho bổn cung chủ."Nhiếp Chính Vương phủ, ngự thư phòng, một nam tử đưa tay cầm ấm trà rót ra một chén.Nước trà hồng nhạt từ từ rơi xuống chén trà thu hút ánh mắt nam tử.Người này không phải ai khác chính là Phượng Kinh Hồng kiêm chức Tà Tôn.Nước trà mà hắn rót ra chính là từ bộ trà cụ mà hắc y nhân đang quỳ một gối xuống đất phía dưới đem về."Ngươi nói hai người họ gặp gỡ một người sau đó người đánh mất dấu vết của bọn họ?" Nam tử lên tiếng hỏi."Chủ tử, chính là như vậy.Sau khi thuộc hạ tiến vào thì bọn họ đã rời đi chỉ để lại trên bàn một thỏi bạc.Sau đó, thuộc hạ phát hiện loại trà không phải ở đâu có vì vậy cũng để lại một thỏi bạc rồi đem bộ trà cụ này mang về." Hắc y nhân đáp, trên trán đã toát mồ hôi..

Chương 50: 50: Có Người Theo Dõi