Tác giả:

Vụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn…

Chương 59

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Lúc trước, khi Hoắc Thanh Sơn nhập ngũ vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà, kiếm tiền lương nuôi sống gia đình, xem như là sĩ quan cấp thấp không có bối cảnh, chỉ cần không tham gia chiến sự, sau này có muốn thăng chức cũng không nhanh như vậy. Trừ phi đi vào nơi khổ nhất, nguy hiểm nhưng nhưng anh có năng lực cho nên anh vẫn có thể được lên cấp đoàn trưởng vào lúc bốn mươi tuổi.Chẳng qua ông Lâm chúng ta thì cảm thấy anh dạng sĩ quan cấp thấp mà có năng lực ưu tú như vậy thì nên được phát triển tốt hơn.Hai đứa con trai nhà mình đi quân đội khác, phát triển như cá gặp nước, đây chính là rèn luyện cho bọn nhỏ, cũng là sự tôn trọng với bọn chúng. Mỗi một phần thành tích của bọn chúng đều nên có được, không ai có thể nói bọn chúng dựa vào cấp bậc cha chú mà ngồi mát ăn bát vàng.Ông hy vọng Hoắc Thanh Sơn cũng có cơ hội như vậy.Đồng chí già Lâm lại xem kỹ Hoắc Thanh Sơn trước mặt, thân hình cao lớn, rắn chắc, dáng vẻ tạm được nhưng vẫn kém chút so với mình, còn trẻ mà khí thế không nhỏ, sẽ không bị người đứng đầu ngăn chặn.Vẫn có thể được.Mấu chốt là cậu ta đối xử rất tốt với con gái mình, nhưng nghĩ tới con gái ông vẫn còn nhỏ, còn rất tốt nữa nên trong lòng của ông không nhịn được mà hơi ghen ghét.Ông nhìn Hoắc Thanh Sơn đứng nghiêm chỉnh, không hề nhúc nhích, không giống loại người không giữ được bình tĩnh, lại tăng thêm hai điểm tán thưởng. Dĩ nhiên là càng ghen ghét hơn, lúc mình còn trẻ tuổi cũng không kém cậu ta đâu!“Nói xong cái này rồi, nhưng tôi vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi!” Ông ấy cúi đầu cảm ơn với Hoắc Thanh Sơn.Hoắc Thanh Sơn vội vàng cúi chào lại.Đồng chí lão Lâm khoát tay, để anh không cần quá căng thẳng. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng suy nghĩ một vòng lại thấy không có cái gì cần nói, con gái lớn lên cũng nên bay lượn một vòng.Hoắc Thanh Sơn thấy ông không còn việc gì nữa thì chào kiểu nhà binh xong rồi rời đi, nhưng đồng chí lão Lâm lại bảo anh ở lại.Đồng chí lão Lâm: “Con nhóc yếu ớt kia ở lại nông thôn thế nào vậy?”Hoắc Thanh Sơn: “… Thủ trưởng không hỏi trước mặt cô ấy thử xem?”Đồng chí lão Lâm có vẻ hơi ái ngại: “Tôi sợ con bé khóc.”Hoắc Thanh Sơn vô cùng đồng cảm, anh cũng sợ.Đồng chí lão Lâm khoát tay: “Được rồi, cậu đi đi.”Hoắc Thanh Sơn: “Ngài thật… không gặp cô ấy sao?” Anh nhìn ra được Lâm Doanh Doanh rất chờ mong được gặp mặt với cha Lâm.Đồng chí lão Lâm nhếch môi: “Không được. Tôi đặc biệt vì cậu mà tới.”Một là muốn cảm ơn ân cứu mạng. Nếu con gái ông xảy ra chuyện, ông sẽ không thể tha thứ cho mình, vợ ông cũng sẽ không tha thứ cho ông.Hai là muốn xem người ra sao. Con gái phải lập gia đình, sao ông có thể không nhìn thử đối tượng của cô cho được? Ông nhìn ua rồi, thằng nhóc này là người không tệ, không giống như Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn nói. Chỉ cần cậu ta là người tốt, sẽ đối xử tốt với con gái ông.Ông dặn dò lính canh gác: “Xuất phát.”Trong lúc gấp gáp, ông đã cố ý tranh thủ thời gian sang đây xem một chút, không có quá nhiều bản lĩnh về tình yêu trai gái, càng sợ con gái khóc lóc không ngớt như lúc trước.Ngay lúc đồng chí lão Lâm hùng hổ đi đến, rồi lúc lặng yên không một tiếng động rời đi, Lâm Doanh Doanh đã đi theo Liên trưởng Đinh chạy tới.Cô nhìn thấy đồng chí lão Lâm đang cúi đầu chui vào trong xe Jeep, nên kêu tô một tiếng: “Cha!”Mặc dù cô đã dùng hết sức lực, nhưng cuống họng bản thân cô đã mềm mại, không có sức, kêu ra cũng không có bao nhiêu sức lực.Đồng chí lão Lâm lại nghe thấy, ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô.Lâm Doanh Doanh tựa như con chim nhỏ từ bỏ rừng già chạy gấp tới chỗ của ông, sau đó nhào lên trên người ông: “Đồng chí lão Lâm à, chồng con tự chọn, cha có hài lòng không vậy?”Đồng chí lão Lâm một tay đưa lên ôm con gái nhỏ đang lung lay, gật đầu, chân thành nói: “Hài lòng.”Tên nhóc xấu xa Diệp Chi Đình kia thật sự là do ông nhìn nhầm, ngay cả cô vợ nhỏ cũng không coi giữ được, đúng là vô năng!Lâm Doanh Doanh lập tức kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Cha luôn nói con yếu ớt, tùy hứng không làm được chuyện gì!”Cha Lâm cúi đầu nhìn con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu của mình, không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng buông cô ra, trong lòng lại cực kỳ chua xót: “Nhóc con à, không trách cha chứ?”Lâm Doanh Doanh làm mặt quỷ với ông: “Trước hết thì tha thứ cho cha một phần ba đó.”Thật ra cô chưa từng thật sự trách cha nhỉ? Cô là xuyên thai mà tới, từ nhỏ đã có ký ức. Lúc nhỏ khi cô bị nổi mẩn, cả đêm cha đều ôm cô, sợ cô sẽ c.h.ế.t yểu. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô không có ký ức lúc bé nữa, cha cô đã cho cô rất nhiều tình thương của cha, càng yêu chiều hơn hai anh trai của cô.Đồng chí lão Lâm vui mừng cười cười.

Lúc trước, khi Hoắc Thanh Sơn nhập ngũ vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà, kiếm tiền lương nuôi sống gia đình, xem như là sĩ quan cấp thấp không có bối cảnh, chỉ cần không tham gia chiến sự, sau này có muốn thăng chức cũng không nhanh như vậy. Trừ phi đi vào nơi khổ nhất, nguy hiểm nhưng nhưng anh có năng lực cho nên anh vẫn có thể được lên cấp đoàn trưởng vào lúc bốn mươi tuổi.

Chẳng qua ông Lâm chúng ta thì cảm thấy anh dạng sĩ quan cấp thấp mà có năng lực ưu tú như vậy thì nên được phát triển tốt hơn.

Hai đứa con trai nhà mình đi quân đội khác, phát triển như cá gặp nước, đây chính là rèn luyện cho bọn nhỏ, cũng là sự tôn trọng với bọn chúng. Mỗi một phần thành tích của bọn chúng đều nên có được, không ai có thể nói bọn chúng dựa vào cấp bậc cha chú mà ngồi mát ăn bát vàng.

Ông hy vọng Hoắc Thanh Sơn cũng có cơ hội như vậy.

Đồng chí già Lâm lại xem kỹ Hoắc Thanh Sơn trước mặt, thân hình cao lớn, rắn chắc, dáng vẻ tạm được nhưng vẫn kém chút so với mình, còn trẻ mà khí thế không nhỏ, sẽ không bị người đứng đầu ngăn chặn.

Vẫn có thể được.

Mấu chốt là cậu ta đối xử rất tốt với con gái mình, nhưng nghĩ tới con gái ông vẫn còn nhỏ, còn rất tốt nữa nên trong lòng của ông không nhịn được mà hơi ghen ghét.

Ông nhìn Hoắc Thanh Sơn đứng nghiêm chỉnh, không hề nhúc nhích, không giống loại người không giữ được bình tĩnh, lại tăng thêm hai điểm tán thưởng. Dĩ nhiên là càng ghen ghét hơn, lúc mình còn trẻ tuổi cũng không kém cậu ta đâu!

“Nói xong cái này rồi, nhưng tôi vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi!” Ông ấy cúi đầu cảm ơn với Hoắc Thanh Sơn.

Hoắc Thanh Sơn vội vàng cúi chào lại.

Đồng chí lão Lâm khoát tay, để anh không cần quá căng thẳng. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng suy nghĩ một vòng lại thấy không có cái gì cần nói, con gái lớn lên cũng nên bay lượn một vòng.

Hoắc Thanh Sơn thấy ông không còn việc gì nữa thì chào kiểu nhà binh xong rồi rời đi, nhưng đồng chí lão Lâm lại bảo anh ở lại.

Đồng chí lão Lâm: “Con nhóc yếu ớt kia ở lại nông thôn thế nào vậy?”

Hoắc Thanh Sơn: “… Thủ trưởng không hỏi trước mặt cô ấy thử xem?”

Đồng chí lão Lâm có vẻ hơi ái ngại: “Tôi sợ con bé khóc.”

Hoắc Thanh Sơn vô cùng đồng cảm, anh cũng sợ.

Đồng chí lão Lâm khoát tay: “Được rồi, cậu đi đi.”

Hoắc Thanh Sơn: “Ngài thật… không gặp cô ấy sao?” Anh nhìn ra được Lâm Doanh Doanh rất chờ mong được gặp mặt với cha Lâm.

Đồng chí lão Lâm nhếch môi: “Không được. Tôi đặc biệt vì cậu mà tới.”

Một là muốn cảm ơn ân cứu mạng. Nếu con gái ông xảy ra chuyện, ông sẽ không thể tha thứ cho mình, vợ ông cũng sẽ không tha thứ cho ông.

Hai là muốn xem người ra sao. Con gái phải lập gia đình, sao ông có thể không nhìn thử đối tượng của cô cho được? Ông nhìn ua rồi, thằng nhóc này là người không tệ, không giống như Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn nói. Chỉ cần cậu ta là người tốt, sẽ đối xử tốt với con gái ông.

Ông dặn dò lính canh gác: “Xuất phát.”

Trong lúc gấp gáp, ông đã cố ý tranh thủ thời gian sang đây xem một chút, không có quá nhiều bản lĩnh về tình yêu trai gái, càng sợ con gái khóc lóc không ngớt như lúc trước.

Ngay lúc đồng chí lão Lâm hùng hổ đi đến, rồi lúc lặng yên không một tiếng động rời đi, Lâm Doanh Doanh đã đi theo Liên trưởng Đinh chạy tới.

Cô nhìn thấy đồng chí lão Lâm đang cúi đầu chui vào trong xe Jeep, nên kêu tô một tiếng: “Cha!”

Mặc dù cô đã dùng hết sức lực, nhưng cuống họng bản thân cô đã mềm mại, không có sức, kêu ra cũng không có bao nhiêu sức lực.

Đồng chí lão Lâm lại nghe thấy, ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô.

Lâm Doanh Doanh tựa như con chim nhỏ từ bỏ rừng già chạy gấp tới chỗ của ông, sau đó nhào lên trên người ông: “Đồng chí lão Lâm à, chồng con tự chọn, cha có hài lòng không vậy?”

Đồng chí lão Lâm một tay đưa lên ôm con gái nhỏ đang lung lay, gật đầu, chân thành nói: “Hài lòng.”

Tên nhóc xấu xa Diệp Chi Đình kia thật sự là do ông nhìn nhầm, ngay cả cô vợ nhỏ cũng không coi giữ được, đúng là vô năng!

Lâm Doanh Doanh lập tức kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Cha luôn nói con yếu ớt, tùy hứng không làm được chuyện gì!”

Cha Lâm cúi đầu nhìn con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu của mình, không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng buông cô ra, trong lòng lại cực kỳ chua xót: “Nhóc con à, không trách cha chứ?”

Lâm Doanh Doanh làm mặt quỷ với ông: “Trước hết thì tha thứ cho cha một phần ba đó.”

Thật ra cô chưa từng thật sự trách cha nhỉ? Cô là xuyên thai mà tới, từ nhỏ đã có ký ức. Lúc nhỏ khi cô bị nổi mẩn, cả đêm cha đều ôm cô, sợ cô sẽ c.h.ế.t yểu. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô không có ký ức lúc bé nữa, cha cô đã cho cô rất nhiều tình thương của cha, càng yêu chiều hơn hai anh trai của cô.

Đồng chí lão Lâm vui mừng cười cười.

Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Lúc trước, khi Hoắc Thanh Sơn nhập ngũ vì để giảm bớt gánh nặng trong nhà, kiếm tiền lương nuôi sống gia đình, xem như là sĩ quan cấp thấp không có bối cảnh, chỉ cần không tham gia chiến sự, sau này có muốn thăng chức cũng không nhanh như vậy. Trừ phi đi vào nơi khổ nhất, nguy hiểm nhưng nhưng anh có năng lực cho nên anh vẫn có thể được lên cấp đoàn trưởng vào lúc bốn mươi tuổi.Chẳng qua ông Lâm chúng ta thì cảm thấy anh dạng sĩ quan cấp thấp mà có năng lực ưu tú như vậy thì nên được phát triển tốt hơn.Hai đứa con trai nhà mình đi quân đội khác, phát triển như cá gặp nước, đây chính là rèn luyện cho bọn nhỏ, cũng là sự tôn trọng với bọn chúng. Mỗi một phần thành tích của bọn chúng đều nên có được, không ai có thể nói bọn chúng dựa vào cấp bậc cha chú mà ngồi mát ăn bát vàng.Ông hy vọng Hoắc Thanh Sơn cũng có cơ hội như vậy.Đồng chí già Lâm lại xem kỹ Hoắc Thanh Sơn trước mặt, thân hình cao lớn, rắn chắc, dáng vẻ tạm được nhưng vẫn kém chút so với mình, còn trẻ mà khí thế không nhỏ, sẽ không bị người đứng đầu ngăn chặn.Vẫn có thể được.Mấu chốt là cậu ta đối xử rất tốt với con gái mình, nhưng nghĩ tới con gái ông vẫn còn nhỏ, còn rất tốt nữa nên trong lòng của ông không nhịn được mà hơi ghen ghét.Ông nhìn Hoắc Thanh Sơn đứng nghiêm chỉnh, không hề nhúc nhích, không giống loại người không giữ được bình tĩnh, lại tăng thêm hai điểm tán thưởng. Dĩ nhiên là càng ghen ghét hơn, lúc mình còn trẻ tuổi cũng không kém cậu ta đâu!“Nói xong cái này rồi, nhưng tôi vẫn muốn trịnh trọng cảm ơn cậu đã cứu con gái của tôi!” Ông ấy cúi đầu cảm ơn với Hoắc Thanh Sơn.Hoắc Thanh Sơn vội vàng cúi chào lại.Đồng chí lão Lâm khoát tay, để anh không cần quá căng thẳng. Mặc dù có rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng suy nghĩ một vòng lại thấy không có cái gì cần nói, con gái lớn lên cũng nên bay lượn một vòng.Hoắc Thanh Sơn thấy ông không còn việc gì nữa thì chào kiểu nhà binh xong rồi rời đi, nhưng đồng chí lão Lâm lại bảo anh ở lại.Đồng chí lão Lâm: “Con nhóc yếu ớt kia ở lại nông thôn thế nào vậy?”Hoắc Thanh Sơn: “… Thủ trưởng không hỏi trước mặt cô ấy thử xem?”Đồng chí lão Lâm có vẻ hơi ái ngại: “Tôi sợ con bé khóc.”Hoắc Thanh Sơn vô cùng đồng cảm, anh cũng sợ.Đồng chí lão Lâm khoát tay: “Được rồi, cậu đi đi.”Hoắc Thanh Sơn: “Ngài thật… không gặp cô ấy sao?” Anh nhìn ra được Lâm Doanh Doanh rất chờ mong được gặp mặt với cha Lâm.Đồng chí lão Lâm nhếch môi: “Không được. Tôi đặc biệt vì cậu mà tới.”Một là muốn cảm ơn ân cứu mạng. Nếu con gái ông xảy ra chuyện, ông sẽ không thể tha thứ cho mình, vợ ông cũng sẽ không tha thứ cho ông.Hai là muốn xem người ra sao. Con gái phải lập gia đình, sao ông có thể không nhìn thử đối tượng của cô cho được? Ông nhìn ua rồi, thằng nhóc này là người không tệ, không giống như Diệp Chi Đình và Diệp Mạn Mạn nói. Chỉ cần cậu ta là người tốt, sẽ đối xử tốt với con gái ông.Ông dặn dò lính canh gác: “Xuất phát.”Trong lúc gấp gáp, ông đã cố ý tranh thủ thời gian sang đây xem một chút, không có quá nhiều bản lĩnh về tình yêu trai gái, càng sợ con gái khóc lóc không ngớt như lúc trước.Ngay lúc đồng chí lão Lâm hùng hổ đi đến, rồi lúc lặng yên không một tiếng động rời đi, Lâm Doanh Doanh đã đi theo Liên trưởng Đinh chạy tới.Cô nhìn thấy đồng chí lão Lâm đang cúi đầu chui vào trong xe Jeep, nên kêu tô một tiếng: “Cha!”Mặc dù cô đã dùng hết sức lực, nhưng cuống họng bản thân cô đã mềm mại, không có sức, kêu ra cũng không có bao nhiêu sức lực.Đồng chí lão Lâm lại nghe thấy, ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn cô.Lâm Doanh Doanh tựa như con chim nhỏ từ bỏ rừng già chạy gấp tới chỗ của ông, sau đó nhào lên trên người ông: “Đồng chí lão Lâm à, chồng con tự chọn, cha có hài lòng không vậy?”Đồng chí lão Lâm một tay đưa lên ôm con gái nhỏ đang lung lay, gật đầu, chân thành nói: “Hài lòng.”Tên nhóc xấu xa Diệp Chi Đình kia thật sự là do ông nhìn nhầm, ngay cả cô vợ nhỏ cũng không coi giữ được, đúng là vô năng!Lâm Doanh Doanh lập tức kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Cha luôn nói con yếu ớt, tùy hứng không làm được chuyện gì!”Cha Lâm cúi đầu nhìn con gái nhỏ xinh xắn, đáng yêu của mình, không nhịn được mà hôn lên trán cô một cái, nhẹ nhàng buông cô ra, trong lòng lại cực kỳ chua xót: “Nhóc con à, không trách cha chứ?”Lâm Doanh Doanh làm mặt quỷ với ông: “Trước hết thì tha thứ cho cha một phần ba đó.”Thật ra cô chưa từng thật sự trách cha nhỉ? Cô là xuyên thai mà tới, từ nhỏ đã có ký ức. Lúc nhỏ khi cô bị nổi mẩn, cả đêm cha đều ôm cô, sợ cô sẽ c.h.ế.t yểu. Trong lúc tất cả mọi người đều cho rằng cô không có ký ức lúc bé nữa, cha cô đã cho cô rất nhiều tình thương của cha, càng yêu chiều hơn hai anh trai của cô.Đồng chí lão Lâm vui mừng cười cười.

Chương 59