Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…
Chương 135: 135: Có Cách Rồi
Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Vân Khinh sửng sốt nhìn xung quanh, chấn động.Lòng yêu cái đẹp ai cũng có chính là vì cái gì mà có nhiều người vây quanh các nàng như vậy a?!!Vân Khinh nhìn đám người đã vây quanh hai nàng ba vòng trong, ba vòng ngoài không cấm một trận vô ngữ.Hai nàng tiến lên phía trước một bước, đám người phía trước không một ai chịu dịch chuyển một chút mà ngược lại, đám người phía sau lại tiến gần hơn một bước.Mắt thấy vòng vây càng lúc càng hẹp, Vân Khinh nhanh chóng kéo Hàn Băng Vô Tình vào một tửu lầu vắng khách cách đó không xa.Vừa vào tửu lâu, Vân Khinh ném ngay cho tiểu nhị một túi bạc nặng trĩu nói :"Bọn ta bao hết nơi này."Tiểu nhị nghe vậy tuy chưa hiểu ra sao nhưng cũng nhanh chóng ra đóng lại cửa hàng.Ra đến bên ngoài hắn mới sửng sốt phát hiện, thật nhiều người đuổi theo hai vị khách quan vừa nãy a! Chẳng trách vì sao hai người lại vội vàng bao hết nơi này như vậy.Vân Khinh kéo Hàn Băng Vô Tình vào tửu lâu, hai nàng liền dọc theo cầu thang đi lên lầu.Tửu lâu có ba tầng, các nàng liền tiến vào một gian sương phòng tầng ba.Mở ra cửa sổ, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình nhìn xuống, Vân Khinh lên tiếng cảm khái :"Xem ra dù có mang khăn che đi dung mạo nhưng khí chất xuất chúng của muội lại không thể nào che đi được a!""Phiền toái!" Chỉ bằng hai chữ Hàn Băng Vô Tình đưa ra suy nghĩ của mình lúc này.Vân Khinh nghe vậy có chút chột dạ.Ban đầu, Hàn Băng Vô Tình định dịch dung hoặc dùng một cái đấu lạp dứt khoát che đi nàng dung mạo.Chính là, Vân Khinh không đồng ý vì thế sau một hồi kì kèo mặc cả, Vân Khinh mới cho nàng mang lên một chiếc khăn che mặt.Nhìn bên dưới vẫn còn một đám người khá đông, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình đành phải nghĩ cách khác để tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.Với thực lực của các nàng, lặng lẽ tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương không khó nhưng muốn quang minh chính đại tiến vào thì nhất định phải đi bằng đại môn.Vân Khinh ngồi xuống gọi tiểu nhị mang cho nàng nước nóng để pha trà.Vân Khinh rót một chén trà, một hơi uống sạch suy nghĩ hiện pháp.Sau một khắc thời gian, nàng đặt chén trà xuống bàn :"Có cách rồi!"Vân Khinh gọi tiểu nhị mang giấy và bút mực tới thần thần bí bí viết gì đó rồi giao cho hắn gửi đi.Ban đầu, tiểu nhị sợ hãi từ chối nhưng nhìn thấy Vân Khinh lôi một thỏi vàng ra đưa vào tay hắn, tiểu nhị liền miễn cưỡng đáp ứng rồi..
Vân Khinh sửng sốt nhìn xung quanh, chấn động.
Lòng yêu cái đẹp ai cũng có chính là vì cái gì mà có nhiều người vây quanh các nàng như vậy a?!!
Vân Khinh nhìn đám người đã vây quanh hai nàng ba vòng trong, ba vòng ngoài không cấm một trận vô ngữ.
Hai nàng tiến lên phía trước một bước, đám người phía trước không một ai chịu dịch chuyển một chút mà ngược lại, đám người phía sau lại tiến gần hơn một bước.
Mắt thấy vòng vây càng lúc càng hẹp, Vân Khinh nhanh chóng kéo Hàn Băng Vô Tình vào một tửu lầu vắng khách cách đó không xa.
Vừa vào tửu lâu, Vân Khinh ném ngay cho tiểu nhị một túi bạc nặng trĩu nói :"Bọn ta bao hết nơi này."
Tiểu nhị nghe vậy tuy chưa hiểu ra sao nhưng cũng nhanh chóng ra đóng lại cửa hàng.
Ra đến bên ngoài hắn mới sửng sốt phát hiện, thật nhiều người đuổi theo hai vị khách quan vừa nãy a! Chẳng trách vì sao hai người lại vội vàng bao hết nơi này như vậy.
Vân Khinh kéo Hàn Băng Vô Tình vào tửu lâu, hai nàng liền dọc theo cầu thang đi lên lầu.
Tửu lâu có ba tầng, các nàng liền tiến vào một gian sương phòng tầng ba.
Mở ra cửa sổ, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình nhìn xuống, Vân Khinh lên tiếng cảm khái :"Xem ra dù có mang khăn che đi dung mạo nhưng khí chất xuất chúng của muội lại không thể nào che đi được a!"
"Phiền toái!" Chỉ bằng hai chữ Hàn Băng Vô Tình đưa ra suy nghĩ của mình lúc này.
Vân Khinh nghe vậy có chút chột dạ.
Ban đầu, Hàn Băng Vô Tình định dịch dung hoặc dùng một cái đấu lạp dứt khoát che đi nàng dung mạo.
Chính là, Vân Khinh không đồng ý vì thế sau một hồi kì kèo mặc cả, Vân Khinh mới cho nàng mang lên một chiếc khăn che mặt.
Nhìn bên dưới vẫn còn một đám người khá đông, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình đành phải nghĩ cách khác để tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.
Với thực lực của các nàng, lặng lẽ tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương không khó nhưng muốn quang minh chính đại tiến vào thì nhất định phải đi bằng đại môn.
Vân Khinh ngồi xuống gọi tiểu nhị mang cho nàng nước nóng để pha trà.
Vân Khinh rót một chén trà, một hơi uống sạch suy nghĩ hiện pháp.
Sau một khắc thời gian, nàng đặt chén trà xuống bàn :"Có cách rồi!"
Vân Khinh gọi tiểu nhị mang giấy và bút mực tới thần thần bí bí viết gì đó rồi giao cho hắn gửi đi.
Ban đầu, tiểu nhị sợ hãi từ chối nhưng nhìn thấy Vân Khinh lôi một thỏi vàng ra đưa vào tay hắn, tiểu nhị liền miễn cưỡng đáp ứng rồi.
.
Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Vân Khinh sửng sốt nhìn xung quanh, chấn động.Lòng yêu cái đẹp ai cũng có chính là vì cái gì mà có nhiều người vây quanh các nàng như vậy a?!!Vân Khinh nhìn đám người đã vây quanh hai nàng ba vòng trong, ba vòng ngoài không cấm một trận vô ngữ.Hai nàng tiến lên phía trước một bước, đám người phía trước không một ai chịu dịch chuyển một chút mà ngược lại, đám người phía sau lại tiến gần hơn một bước.Mắt thấy vòng vây càng lúc càng hẹp, Vân Khinh nhanh chóng kéo Hàn Băng Vô Tình vào một tửu lầu vắng khách cách đó không xa.Vừa vào tửu lâu, Vân Khinh ném ngay cho tiểu nhị một túi bạc nặng trĩu nói :"Bọn ta bao hết nơi này."Tiểu nhị nghe vậy tuy chưa hiểu ra sao nhưng cũng nhanh chóng ra đóng lại cửa hàng.Ra đến bên ngoài hắn mới sửng sốt phát hiện, thật nhiều người đuổi theo hai vị khách quan vừa nãy a! Chẳng trách vì sao hai người lại vội vàng bao hết nơi này như vậy.Vân Khinh kéo Hàn Băng Vô Tình vào tửu lâu, hai nàng liền dọc theo cầu thang đi lên lầu.Tửu lâu có ba tầng, các nàng liền tiến vào một gian sương phòng tầng ba.Mở ra cửa sổ, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình nhìn xuống, Vân Khinh lên tiếng cảm khái :"Xem ra dù có mang khăn che đi dung mạo nhưng khí chất xuất chúng của muội lại không thể nào che đi được a!""Phiền toái!" Chỉ bằng hai chữ Hàn Băng Vô Tình đưa ra suy nghĩ của mình lúc này.Vân Khinh nghe vậy có chút chột dạ.Ban đầu, Hàn Băng Vô Tình định dịch dung hoặc dùng một cái đấu lạp dứt khoát che đi nàng dung mạo.Chính là, Vân Khinh không đồng ý vì thế sau một hồi kì kèo mặc cả, Vân Khinh mới cho nàng mang lên một chiếc khăn che mặt.Nhìn bên dưới vẫn còn một đám người khá đông, Vân Khinh và Hàn Băng Vô Tình đành phải nghĩ cách khác để tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương.Với thực lực của các nàng, lặng lẽ tiến vào phủ Nhiếp Chính Vương không khó nhưng muốn quang minh chính đại tiến vào thì nhất định phải đi bằng đại môn.Vân Khinh ngồi xuống gọi tiểu nhị mang cho nàng nước nóng để pha trà.Vân Khinh rót một chén trà, một hơi uống sạch suy nghĩ hiện pháp.Sau một khắc thời gian, nàng đặt chén trà xuống bàn :"Có cách rồi!"Vân Khinh gọi tiểu nhị mang giấy và bút mực tới thần thần bí bí viết gì đó rồi giao cho hắn gửi đi.Ban đầu, tiểu nhị sợ hãi từ chối nhưng nhìn thấy Vân Khinh lôi một thỏi vàng ra đưa vào tay hắn, tiểu nhị liền miễn cưỡng đáp ứng rồi..