Vụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn…
Chương 64
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Làm ổ ở trong n.g.ự.c anh, cảm nhận được hơi thở sảng khoái càng lớn, Lâm Doanh Doanh yên bình hơn rất nhiều.Cô nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mặt, lần đầu tiên gặp được, anh có dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không thích phản ứng với người ta. Sau khi tiếp xúc thì nhận ra anh là người tự kiềm chế, tuân thủ phép tắc còn có hơi cứng nhắc, không nói nhiều nhưng thật ra tính cách vẫn rất rộng rãi, dịu dàng, mặc kệ cô khiêu khích anh thế nào thì anh vẫn mang theo dáng vẻ ôn hòa.Nhưng vốn dĩ trong kịch bản gốc, anh là một người đàn ông âm trầm, ác liệt, bên ngoài chiến trường chính là dựa vào việc c.h.é.m g.i.ế.c mà tìm ra con đường máu, đó là…Cô không dám nghĩ, chỉ nghĩ tới m.á.u là choáng váng.Bởi vì lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc còn nhận thêm chút hình ảnh. Lúc ấy, anh có dáng vẻ âm trầm ác liệt, tay cầm lưỡi d.a.o nhỏ đầy m.á.u vẫn còn ở trong đầu cô, không bỏ đi được.Nghĩ như vậy cô lại càng lo lắng, cô không hề hy vọng một người dịu dàng hiền lành như Hoắc Thanh Sơn sẽ có ngày biến thành một người âm ngoan, cô tịch.Hình ảnh như thế khiến người ta vừa e ngại vừa đau lòng, một người phải trải qua đau khổ và tra tấn trong lòng tới thế nào mới có thể dẫn tới tình tình hoàn toàn thay đổi?Cô muốn… Tự cố gắng giúp anh phòng ngừa những chuyện bi thảm kia, tương lai như vậy… Hẳn là anh sẽ không hắc hóa, càng không c.h.ế.t thảm nhỉ?Lâm Doanh Doanh đưa tay ôm cổ Hoắc Thanh Sơn, dùng sức cúi mặt vào trong cổ anh, giống như muốn đem lực lượng của mình rót vào cho anh. Ở cổ anh, cô cọ qua cọ lại, kêu lên tiếng nói nghẹn ngào như con thú nhỏ, giọng mũi dày đặc, thậm chí còn gặm cổ anh một chút.Cả người Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn căng cứng, anh cho rằng cô lại đang đùa ác ý. Cô bé này lại giở tật xấu!Anh hơi cúi người nói nhỏ vào tai của cô: “Mặc dù ba ngày kết hôn sẽ không chú trọng, nhưng em… Không thể quá phận.”Lâm Doanh Doanh lại chống lên trán anh như con nghé con: “Nhưng mà em thật lòng thương anh mà, Hoắc Thanh Sơn à, em nhớ anh, em muốn đối xử với anh thật tốt…”Vành tai của Hoắc Thanh Sơn đỏ ửng lên vẫn chưa rút đi hết, lúc này lại càng đỏ lên nữa. Anh biết vốn cô chủ người ta là người thẳng thắng, nóng bỏng, có lẽ cô cũng muốn anh nói, cho nên dịu dàng nói: “Ừm, anh cũng muốn đối tốt với em.”Anh ôm cô lên rồi đặt lên con ngựa đen bên cạnh, trên đầu ngựa có buộc một đóa hoa lớn, bên trên lưng ngựa khoát lên một cái đệm màu đỏ mới tinh, giống như tới đón vợ.Anh nắm tay nhỏ Lâm Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: “Muốn cưỡi ngựa hay cứ đi như vậy?”Mặc dù cô chẳng phải tâm hoảng ý loạn, lại mềm nhũn cả người, căn bản không có sức lực cưỡi ngựa.Hoắc Thanh Sơn cho rằng người khác trêu ghẹo khiến cô thẹn thùng, đưa tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Vậy cứ đi như vậy đi.”Lâm Doanh Doanh nhìn anh dịu dàng như vậy, sự rung động từ kịch bản đã dần biến mất, sự yêu thích và đau lòng đối với anh càng lớn dần hơn.Mấy người Mã Bình Bình lập tức hỗ trợ nhấc hòm xiểng của Lâm Doanh Doanh cùng đưa tới nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc ở phía sau một cái thôn, cách điểm thanh niên trí thức không ngắn, trên đường đi, tiếng sáo thổi, trống đánh đặc biệt vui mừng náo nhiệt.Trên đường, Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn không có ở đây, bây giờ, anh và hình ảnh sau khi hắc hóa hoàn toàn khác biệt. Bây giờ anh có dáng vẻ hiền hậu, dịu dàng, sau khi hắc hóa, cặp mắt đen nhánh kia đã không còn chút ánh sáng nào, thật sự đáng sợ.Cảm giác cô đang suy xét thật kỹ mình, Hoắc Thanh Sơn không hiểu sao rũ mắt xuống nhìn cô: “Hửm?”Lâm Doanh Doanh chỉ chỉ tay: “… Cái kia…”Thế mà cô lại không có chút ý tứ thẹn thùng nào cả? Từ trước tới nay, không phải đều có cái gì nói cái đó, muốn cái gì sẽ nói muốn hay sao? Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ buồn cười.“Hoắc Thanh Sơn, anh có thể đánh vợ không nhỉ?”Bước chân của Hoắc Thanh Sơn hơi khựng lại, suýt chút nữa là đạp phải chân mình, anh cố ý đùa cô: “Trước kia không có vợ, chờ em qua cửa rồi sẽ biết được.”Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng nhéo vành tai của anh, hừ nhẹ: “Nhưng tính tình em không tốt lắm thì sao bây giờ?” Cô lại dùng tay che lại rồi lén l.i.ế.m nhẹ lên lỗ tai của anh.Hoắc Thanh Sơn: “..!” Còn có thể làm sao được, vợ của mình thì mình nuông chiều thôi.Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ sợ vợ kia của anh, trong lòng thoải mái không ít.Mọi người xung quanh tiếp tục gào to cực ồn ào, chưa từng thấy qua có người có thể ôm vợ đi đường xa như vậy đâu!
Làm ổ ở trong n.g.ự.c anh, cảm nhận được hơi thở sảng khoái càng lớn, Lâm Doanh Doanh yên bình hơn rất nhiều.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mặt, lần đầu tiên gặp được, anh có dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không thích phản ứng với người ta. Sau khi tiếp xúc thì nhận ra anh là người tự kiềm chế, tuân thủ phép tắc còn có hơi cứng nhắc, không nói nhiều nhưng thật ra tính cách vẫn rất rộng rãi, dịu dàng, mặc kệ cô khiêu khích anh thế nào thì anh vẫn mang theo dáng vẻ ôn hòa.
Nhưng vốn dĩ trong kịch bản gốc, anh là một người đàn ông âm trầm, ác liệt, bên ngoài chiến trường chính là dựa vào việc c.h.é.m g.i.ế.c mà tìm ra con đường máu, đó là…
Cô không dám nghĩ, chỉ nghĩ tới m.á.u là choáng váng.
Bởi vì lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc còn nhận thêm chút hình ảnh. Lúc ấy, anh có dáng vẻ âm trầm ác liệt, tay cầm lưỡi d.a.o nhỏ đầy m.á.u vẫn còn ở trong đầu cô, không bỏ đi được.
Nghĩ như vậy cô lại càng lo lắng, cô không hề hy vọng một người dịu dàng hiền lành như Hoắc Thanh Sơn sẽ có ngày biến thành một người âm ngoan, cô tịch.
Hình ảnh như thế khiến người ta vừa e ngại vừa đau lòng, một người phải trải qua đau khổ và tra tấn trong lòng tới thế nào mới có thể dẫn tới tình tình hoàn toàn thay đổi?
Cô muốn… Tự cố gắng giúp anh phòng ngừa những chuyện bi thảm kia, tương lai như vậy… Hẳn là anh sẽ không hắc hóa, càng không c.h.ế.t thảm nhỉ?
Lâm Doanh Doanh đưa tay ôm cổ Hoắc Thanh Sơn, dùng sức cúi mặt vào trong cổ anh, giống như muốn đem lực lượng của mình rót vào cho anh. Ở cổ anh, cô cọ qua cọ lại, kêu lên tiếng nói nghẹn ngào như con thú nhỏ, giọng mũi dày đặc, thậm chí còn gặm cổ anh một chút.
Cả người Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn căng cứng, anh cho rằng cô lại đang đùa ác ý. Cô bé này lại giở tật xấu!
Anh hơi cúi người nói nhỏ vào tai của cô: “Mặc dù ba ngày kết hôn sẽ không chú trọng, nhưng em… Không thể quá phận.”
Lâm Doanh Doanh lại chống lên trán anh như con nghé con: “Nhưng mà em thật lòng thương anh mà, Hoắc Thanh Sơn à, em nhớ anh, em muốn đối xử với anh thật tốt…”
Vành tai của Hoắc Thanh Sơn đỏ ửng lên vẫn chưa rút đi hết, lúc này lại càng đỏ lên nữa. Anh biết vốn cô chủ người ta là người thẳng thắng, nóng bỏng, có lẽ cô cũng muốn anh nói, cho nên dịu dàng nói: “Ừm, anh cũng muốn đối tốt với em.”
Anh ôm cô lên rồi đặt lên con ngựa đen bên cạnh, trên đầu ngựa có buộc một đóa hoa lớn, bên trên lưng ngựa khoát lên một cái đệm màu đỏ mới tinh, giống như tới đón vợ.
Anh nắm tay nhỏ Lâm Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: “Muốn cưỡi ngựa hay cứ đi như vậy?”
Mặc dù cô chẳng phải tâm hoảng ý loạn, lại mềm nhũn cả người, căn bản không có sức lực cưỡi ngựa.
Hoắc Thanh Sơn cho rằng người khác trêu ghẹo khiến cô thẹn thùng, đưa tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Vậy cứ đi như vậy đi.”
Lâm Doanh Doanh nhìn anh dịu dàng như vậy, sự rung động từ kịch bản đã dần biến mất, sự yêu thích và đau lòng đối với anh càng lớn dần hơn.
Mấy người Mã Bình Bình lập tức hỗ trợ nhấc hòm xiểng của Lâm Doanh Doanh cùng đưa tới nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc ở phía sau một cái thôn, cách điểm thanh niên trí thức không ngắn, trên đường đi, tiếng sáo thổi, trống đánh đặc biệt vui mừng náo nhiệt.
Trên đường, Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn không có ở đây, bây giờ, anh và hình ảnh sau khi hắc hóa hoàn toàn khác biệt. Bây giờ anh có dáng vẻ hiền hậu, dịu dàng, sau khi hắc hóa, cặp mắt đen nhánh kia đã không còn chút ánh sáng nào, thật sự đáng sợ.
Cảm giác cô đang suy xét thật kỹ mình, Hoắc Thanh Sơn không hiểu sao rũ mắt xuống nhìn cô: “Hửm?”
Lâm Doanh Doanh chỉ chỉ tay: “… Cái kia…”
Thế mà cô lại không có chút ý tứ thẹn thùng nào cả? Từ trước tới nay, không phải đều có cái gì nói cái đó, muốn cái gì sẽ nói muốn hay sao? Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ buồn cười.
“Hoắc Thanh Sơn, anh có thể đánh vợ không nhỉ?”
Bước chân của Hoắc Thanh Sơn hơi khựng lại, suýt chút nữa là đạp phải chân mình, anh cố ý đùa cô: “Trước kia không có vợ, chờ em qua cửa rồi sẽ biết được.”
Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng nhéo vành tai của anh, hừ nhẹ: “Nhưng tính tình em không tốt lắm thì sao bây giờ?” Cô lại dùng tay che lại rồi lén l.i.ế.m nhẹ lên lỗ tai của anh.
Hoắc Thanh Sơn: “..!” Còn có thể làm sao được, vợ của mình thì mình nuông chiều thôi.
Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ sợ vợ kia của anh, trong lòng thoải mái không ít.
Mọi người xung quanh tiếp tục gào to cực ồn ào, chưa từng thấy qua có người có thể ôm vợ đi đường xa như vậy đâu!
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Làm ổ ở trong n.g.ự.c anh, cảm nhận được hơi thở sảng khoái càng lớn, Lâm Doanh Doanh yên bình hơn rất nhiều.Cô nhìn gương mặt đẹp trai gần ngay trước mặt, lần đầu tiên gặp được, anh có dáng vẻ lạnh lùng cấm dục, không thích phản ứng với người ta. Sau khi tiếp xúc thì nhận ra anh là người tự kiềm chế, tuân thủ phép tắc còn có hơi cứng nhắc, không nói nhiều nhưng thật ra tính cách vẫn rất rộng rãi, dịu dàng, mặc kệ cô khiêu khích anh thế nào thì anh vẫn mang theo dáng vẻ ôn hòa.Nhưng vốn dĩ trong kịch bản gốc, anh là một người đàn ông âm trầm, ác liệt, bên ngoài chiến trường chính là dựa vào việc c.h.é.m g.i.ế.c mà tìm ra con đường máu, đó là…Cô không dám nghĩ, chỉ nghĩ tới m.á.u là choáng váng.Bởi vì lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc còn nhận thêm chút hình ảnh. Lúc ấy, anh có dáng vẻ âm trầm ác liệt, tay cầm lưỡi d.a.o nhỏ đầy m.á.u vẫn còn ở trong đầu cô, không bỏ đi được.Nghĩ như vậy cô lại càng lo lắng, cô không hề hy vọng một người dịu dàng hiền lành như Hoắc Thanh Sơn sẽ có ngày biến thành một người âm ngoan, cô tịch.Hình ảnh như thế khiến người ta vừa e ngại vừa đau lòng, một người phải trải qua đau khổ và tra tấn trong lòng tới thế nào mới có thể dẫn tới tình tình hoàn toàn thay đổi?Cô muốn… Tự cố gắng giúp anh phòng ngừa những chuyện bi thảm kia, tương lai như vậy… Hẳn là anh sẽ không hắc hóa, càng không c.h.ế.t thảm nhỉ?Lâm Doanh Doanh đưa tay ôm cổ Hoắc Thanh Sơn, dùng sức cúi mặt vào trong cổ anh, giống như muốn đem lực lượng của mình rót vào cho anh. Ở cổ anh, cô cọ qua cọ lại, kêu lên tiếng nói nghẹn ngào như con thú nhỏ, giọng mũi dày đặc, thậm chí còn gặm cổ anh một chút.Cả người Hoắc Thanh Sơn hoàn toàn căng cứng, anh cho rằng cô lại đang đùa ác ý. Cô bé này lại giở tật xấu!Anh hơi cúi người nói nhỏ vào tai của cô: “Mặc dù ba ngày kết hôn sẽ không chú trọng, nhưng em… Không thể quá phận.”Lâm Doanh Doanh lại chống lên trán anh như con nghé con: “Nhưng mà em thật lòng thương anh mà, Hoắc Thanh Sơn à, em nhớ anh, em muốn đối xử với anh thật tốt…”Vành tai của Hoắc Thanh Sơn đỏ ửng lên vẫn chưa rút đi hết, lúc này lại càng đỏ lên nữa. Anh biết vốn cô chủ người ta là người thẳng thắng, nóng bỏng, có lẽ cô cũng muốn anh nói, cho nên dịu dàng nói: “Ừm, anh cũng muốn đối tốt với em.”Anh ôm cô lên rồi đặt lên con ngựa đen bên cạnh, trên đầu ngựa có buộc một đóa hoa lớn, bên trên lưng ngựa khoát lên một cái đệm màu đỏ mới tinh, giống như tới đón vợ.Anh nắm tay nhỏ Lâm Doanh Doanh, nhỏ giọng nói: “Muốn cưỡi ngựa hay cứ đi như vậy?”Mặc dù cô chẳng phải tâm hoảng ý loạn, lại mềm nhũn cả người, căn bản không có sức lực cưỡi ngựa.Hoắc Thanh Sơn cho rằng người khác trêu ghẹo khiến cô thẹn thùng, đưa tay ôm chặt cô, dịu dàng nói: “Vậy cứ đi như vậy đi.”Lâm Doanh Doanh nhìn anh dịu dàng như vậy, sự rung động từ kịch bản đã dần biến mất, sự yêu thích và đau lòng đối với anh càng lớn dần hơn.Mấy người Mã Bình Bình lập tức hỗ trợ nhấc hòm xiểng của Lâm Doanh Doanh cùng đưa tới nhà họ Hoắc. Nhà họ Hoắc ở phía sau một cái thôn, cách điểm thanh niên trí thức không ngắn, trên đường đi, tiếng sáo thổi, trống đánh đặc biệt vui mừng náo nhiệt.Trên đường, Lâm Doanh Doanh nhìn chằm chằm Hoắc Thanh Sơn không có ở đây, bây giờ, anh và hình ảnh sau khi hắc hóa hoàn toàn khác biệt. Bây giờ anh có dáng vẻ hiền hậu, dịu dàng, sau khi hắc hóa, cặp mắt đen nhánh kia đã không còn chút ánh sáng nào, thật sự đáng sợ.Cảm giác cô đang suy xét thật kỹ mình, Hoắc Thanh Sơn không hiểu sao rũ mắt xuống nhìn cô: “Hửm?”Lâm Doanh Doanh chỉ chỉ tay: “… Cái kia…”Thế mà cô lại không có chút ý tứ thẹn thùng nào cả? Từ trước tới nay, không phải đều có cái gì nói cái đó, muốn cái gì sẽ nói muốn hay sao? Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cực kỳ buồn cười.“Hoắc Thanh Sơn, anh có thể đánh vợ không nhỉ?”Bước chân của Hoắc Thanh Sơn hơi khựng lại, suýt chút nữa là đạp phải chân mình, anh cố ý đùa cô: “Trước kia không có vợ, chờ em qua cửa rồi sẽ biết được.”Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng nhéo vành tai của anh, hừ nhẹ: “Nhưng tính tình em không tốt lắm thì sao bây giờ?” Cô lại dùng tay che lại rồi lén l.i.ế.m nhẹ lên lỗ tai của anh.Hoắc Thanh Sơn: “..!” Còn có thể làm sao được, vợ của mình thì mình nuông chiều thôi.Lâm Doanh Doanh nhìn dáng vẻ sợ vợ kia của anh, trong lòng thoải mái không ít.Mọi người xung quanh tiếp tục gào to cực ồn ào, chưa từng thấy qua có người có thể ôm vợ đi đường xa như vậy đâu!