Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 145: 145: Rất Nhớ Ngươi

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Nam tử lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía hai nữ tử, chủ yếu là về phía bạch y thiếu nữ.Trên người hắn, một bộ hồng y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở để lộ ra gợi cảm xương quai xanh.Xứng với bộ hồng y làm một khuôn mặt sở hữu dung mạo khiến chúng sinh điên đảo.Ba ngàn tóc đen không một chút câu thúc chảy dài theo gương mặt, rủ xuống trên người tăng thêm vài phần lười biếng.Nam tử có một đôi mắt hồ ly hẹp dài chỉ cần nhìn vào cũng đủ câu hồn đoạt phách.Cả người hắn đều tràn đầy hơi thở lười biếng lại tỏa ra sự mị hoặc như hồ ly.Hắn như một đóa anh túc mang độc dược chí mạng khiến con người biết rằng sẽ nghiện nhưng vẫn nguyện ý sa vào.Người này đúng là một cái cực phẩm yêu nghiệt a.Vân Khinh tựa hồ nhìn hồng y nam tử không được chớp mắt.Trong tất cả những người Vân Khinh đã gặp, nếu có người có dung mạo cùng khí chất có thể cùng nam tử kia so sánh có lẽ chỉ có hai người có thể sánh ngang.Nói về nam tử, người có dung mạo có thể so sánh với hắn chỉ có Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.Về nữ thì chỉ có thiếu nữ bạch y ngồi cùng nàng Hàn Băng Vô Tình.Phượng Kinh Hồng âm trầm, sắc bén.Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh, lạnh lùng.Hồng y nam tử lười biếng mị hoặc."Người này là ai?" Vân Khinh nhỏ giọng hỏi bạch y thiếu nữ.Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình lên tiếng trả lời Vân Khinh cũng tựa hồ đang nói chuyện với hồng y nam tử :"Quân Trường Phong, Quân công tử không biết lần này cố tình ghé thăm là có chuyện gì?"Quân Trường Phong? Vân Khinh gật đầu như hiểu ra điều gì đó.Chân nhân so với người nàng tưởng tượng ra trong đầu qua lời đồn có thể nói là đẹp hơn gấp trăm lần a.Hồng y nam tử từ trên xe nhảy xuống, đi đến gần Hàn Băng Vô Tình.Cũng không biết hắn lấy ra từ đâu và từ lúc nào một cây quạt đỏ rực mở ra, tay làm bộ phe phẩy mấy cái có vài phần phong lưu :"Tiểu mỹ nhân chưa từng nghe câu một ngày chưa gặp như cách ba thu a! Chúng ta đã mấy ngày không gặp, bổn công tử rất nhớ ngươi."Đáp lại hắn, Hàn Băng Vô Tình chỉ nhàn nhạt hai chữ :"Dối trá."Quân Trường Phong giọng đầy trận thành tha thiết, gương mặt lộ vẻ buồn bã, đau lòng nói :"Ngươi đây là không tin ta sao?"Nói xong, hắn chờ xem bạch y thiếu nữ sẽ phản ứng trên gương mặt khi nghe những lời này..

Nam tử lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía hai nữ tử, chủ yếu là về phía bạch y thiếu nữ.

Trên người hắn, một bộ hồng y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở để lộ ra gợi cảm xương quai xanh.

Xứng với bộ hồng y làm một khuôn mặt sở hữu dung mạo khiến chúng sinh điên đảo.Ba ngàn tóc đen không một chút câu thúc chảy dài theo gương mặt, rủ xuống trên người tăng thêm vài phần lười biếng.

Nam tử có một đôi mắt hồ ly hẹp dài chỉ cần nhìn vào cũng đủ câu hồn đoạt phách.

Cả người hắn đều tràn đầy hơi thở lười biếng lại tỏa ra sự mị hoặc như hồ ly.

Hắn như một đóa anh túc mang độc dược chí mạng khiến con người biết rằng sẽ nghiện nhưng vẫn nguyện ý sa vào.

Người này đúng là một cái cực phẩm yêu nghiệt a.

Vân Khinh tựa hồ nhìn hồng y nam tử không được chớp mắt.

Trong tất cả những người Vân Khinh đã gặp, nếu có người có dung mạo cùng khí chất có thể cùng nam tử kia so sánh có lẽ chỉ có hai người có thể sánh ngang.

Nói về nam tử, người có dung mạo có thể so sánh với hắn chỉ có Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.

Về nữ thì chỉ có thiếu nữ bạch y ngồi cùng nàng Hàn Băng Vô Tình.

Phượng Kinh Hồng âm trầm, sắc bén.

Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh, lạnh lùng.

Hồng y nam tử lười biếng mị hoặc.

"Người này là ai?" Vân Khinh nhỏ giọng hỏi bạch y thiếu nữ.

Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình lên tiếng trả lời Vân Khinh cũng tựa hồ đang nói chuyện với hồng y nam tử :"Quân Trường Phong, Quân công tử không biết lần này cố tình ghé thăm là có chuyện gì?"

Quân Trường Phong? Vân Khinh gật đầu như hiểu ra điều gì đó.

Chân nhân so với người nàng tưởng tượng ra trong đầu qua lời đồn có thể nói là đẹp hơn gấp trăm lần a.

Hồng y nam tử từ trên xe nhảy xuống, đi đến gần Hàn Băng Vô Tình.

Cũng không biết hắn lấy ra từ đâu và từ lúc nào một cây quạt đỏ rực mở ra, tay làm bộ phe phẩy mấy cái có vài phần phong lưu :"Tiểu mỹ nhân chưa từng nghe câu một ngày chưa gặp như cách ba thu a! Chúng ta đã mấy ngày không gặp, bổn công tử rất nhớ ngươi."

Đáp lại hắn, Hàn Băng Vô Tình chỉ nhàn nhạt hai chữ :"Dối trá."

Quân Trường Phong giọng đầy trận thành tha thiết, gương mặt lộ vẻ buồn bã, đau lòng nói :"Ngươi đây là không tin ta sao?"

Nói xong, hắn chờ xem bạch y thiếu nữ sẽ phản ứng trên gương mặt khi nghe những lời này.

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Nam tử lười biếng một tay chống đầu, nằm nghiêng nhìn về phía hai nữ tử, chủ yếu là về phía bạch y thiếu nữ.Trên người hắn, một bộ hồng y lỏng lẻo, nửa khép nửa hở để lộ ra gợi cảm xương quai xanh.Xứng với bộ hồng y làm một khuôn mặt sở hữu dung mạo khiến chúng sinh điên đảo.Ba ngàn tóc đen không một chút câu thúc chảy dài theo gương mặt, rủ xuống trên người tăng thêm vài phần lười biếng.Nam tử có một đôi mắt hồ ly hẹp dài chỉ cần nhìn vào cũng đủ câu hồn đoạt phách.Cả người hắn đều tràn đầy hơi thở lười biếng lại tỏa ra sự mị hoặc như hồ ly.Hắn như một đóa anh túc mang độc dược chí mạng khiến con người biết rằng sẽ nghiện nhưng vẫn nguyện ý sa vào.Người này đúng là một cái cực phẩm yêu nghiệt a.Vân Khinh tựa hồ nhìn hồng y nam tử không được chớp mắt.Trong tất cả những người Vân Khinh đã gặp, nếu có người có dung mạo cùng khí chất có thể cùng nam tử kia so sánh có lẽ chỉ có hai người có thể sánh ngang.Nói về nam tử, người có dung mạo có thể so sánh với hắn chỉ có Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng.Về nữ thì chỉ có thiếu nữ bạch y ngồi cùng nàng Hàn Băng Vô Tình.Phượng Kinh Hồng âm trầm, sắc bén.Hàn Băng Vô Tình thanh lãnh, lạnh lùng.Hồng y nam tử lười biếng mị hoặc."Người này là ai?" Vân Khinh nhỏ giọng hỏi bạch y thiếu nữ.Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu tình lên tiếng trả lời Vân Khinh cũng tựa hồ đang nói chuyện với hồng y nam tử :"Quân Trường Phong, Quân công tử không biết lần này cố tình ghé thăm là có chuyện gì?"Quân Trường Phong? Vân Khinh gật đầu như hiểu ra điều gì đó.Chân nhân so với người nàng tưởng tượng ra trong đầu qua lời đồn có thể nói là đẹp hơn gấp trăm lần a.Hồng y nam tử từ trên xe nhảy xuống, đi đến gần Hàn Băng Vô Tình.Cũng không biết hắn lấy ra từ đâu và từ lúc nào một cây quạt đỏ rực mở ra, tay làm bộ phe phẩy mấy cái có vài phần phong lưu :"Tiểu mỹ nhân chưa từng nghe câu một ngày chưa gặp như cách ba thu a! Chúng ta đã mấy ngày không gặp, bổn công tử rất nhớ ngươi."Đáp lại hắn, Hàn Băng Vô Tình chỉ nhàn nhạt hai chữ :"Dối trá."Quân Trường Phong giọng đầy trận thành tha thiết, gương mặt lộ vẻ buồn bã, đau lòng nói :"Ngươi đây là không tin ta sao?"Nói xong, hắn chờ xem bạch y thiếu nữ sẽ phản ứng trên gương mặt khi nghe những lời này..

Chương 145: 145: Rất Nhớ Ngươi