Vụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn…
Chương 77
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh: “Hu hu hu… Làm em sợ muốn chết.”Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!Hoắc Thanh Sơn nói mẹ Hoắc nghỉ ngơi, còn anh đi bưng đồ ăn cho Lâm Doanh Doanh, thuận tiện múc chút nước lau cho cô, vừa rồi cả người cô đều đổ mồ hôi chắc chắn không thoải mái.Lâm Doanh Doanh ăn vài miếng sủi cảo rồi ăn không vô nữa, buổi chiều ăn quá nhiều anh đào.Tối hôm qua cô vừa tắm xong, hôm nay không có gì cần rửa nên không cần tắm, chỉ giặt miếng vải bông lau khô người một chút.Hoắc Thanh Sơn hỏi cô, cô nói tắm xong rồi, để anh có thể đổ nước vào.Đợi một hồi không thấy Hoắc Thanh Sơn tới, Lâm Doanh Doanh mặc cái váy lỏng lẻo của mình đi ngủ, suy nghĩ có phải không đủ gợi cảm không? Cô muốn cho Hoắc Thanh Sơn khắc sâu ký ức đêm tân hôn, từ sợi tóc tới áo ngủ đều phải hoàn hảo mới được.Bây giờ cô muốn… ngủ chung với Hoắc Thanh Sơn, chắc nội y cũng không cần mặc đâu nhỉ?Cô vắt hết óc mà nhớ lại tiểu thuyết, xem có cuốn nào có hướng dẫn một chút không, là mặc nội y để anh cởi hay là tự mình cởi xuống cho bớt việc nhỉ?Mặc dù trong mơ nhiệt tình như vậy, nhưng thực tế cô không có kinh nghiệm thực chiến!Nghĩ nghĩ một hồi, cô tìm một bộ nội y tương đối gợi cảm rồi thay vào, đây là mười mấy năm trước c** nh* cô mua từ nước ngoài về cho mẹ cô. Phần lớn mẹ Lâm đều khóa trong tủ, sau này Lâm Doanh Doanh nhìn thấy cảm thấy mấy bộ nội y ren đúng là quá đẹp nên lặng lẽ cầm vài bộ. Bởi vì vật liệu đặc thù, đồ chỉ một chút xíu thôi nên căn bản không chiếm chỗ.Cô xấu hổ tới muốn nhỏ máu, không nhịn được mà mặc vào ngay.Đang lúc cô muốn mặc váy bông vải lên, vừa lúc Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa đi vào lập tức nhìn rõ trong mắt, làn da trắng tuyết như noãn ngọc, đường cong uyển chuyển như yêu tinh, như có mũi tên b.ắ.n về phía đầu của anh, khiến trong đầu anh lập tức bùng nổ ánh lửa.Ngay lập tức anh cảm thấy mũi nóng lên, có gì đó chảy ra.Lâm Doanh Doanh thấy anh tiến vào thì đầu tiên là yêu kiều kêu to một tiếng, ôm váy chắn ngang trước ngực, lập tức thấy Hoắc Thanh Sơn chảy xuôi hai hàng m.á.u mũi đỏ tươi. Cô mở to hai mắt nhìn, có hơi không dám tin, còn là lần đầu tiên nhìn thấy người sống chảy m.á.u mũi!Cô vội vàng muốn dùng khăn bịt m.á.u mũi cho anh, Hoắc Thanh Sơn cũng đã xoay người chạy vội ra ngoài, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta trố mắt.Lâm Doanh Doanh mặc lại váy ngủ, lại suy nghĩ có phải bản thân quá mức câu dẫn Hoắc Thanh Sơn không? Dù sao anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua thân thể con gái, vẫn luôn lạnh lùng, cấm dục ăn chay, nhưng đột nhiên ăn mặn lại sợ là bổ quá mức.Cô hơi áy náy ngó ra khung cửa nhìn bên ngoài, vừa lúc đối diện với cặp mắt của Hoắc Thanh Hà ở phía đông.Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu à, các người chơi cái gì vậy?”Lâm Doanh Doanh đỏ mặt như muốn bị thiêu đốt, vội vàng đóng cửa sổ bò lên giường.Cô nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Hoa đang giáo dục em gái: “Sao em rảnh rỗi sinh nông nổi thế hả, ngó dáo dác khiến người ta phiền à, nhanh chóng đi ngủ đi.”Vì không để Lâm Doanh Doanh ngại ngùng, không quấy rầy Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh động phòng, mẹ Hoắc cố ý để Hoắc Thanh Hoa nói mấy chị em nhanh chóng lên giường đi ngủ.Ban ngày bận rộn cả ngày, buổi chiều còn phải đi đập lúa vụ thu, từng người họ đều mệt mỏi, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh nằm xuống ngủ, chỉ có một mình Hoắc Thanh Hà nhiều chuyện nên muốn nghe lén chút gì đó.Bị dạy dỗ một lúc, ở nhà giữa không còn động tĩnh gì nữa, còn tắt đèn để thấy tất cả mọi người đều ngủ rồi.Lâm Doanh Doanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát căn phòng tân hôn một chút.Vốn cho rằng tới một gia đình xa lạ, cô sẽ không quen, ai biết được mẹ Hoắc lại rộng lòng tiếp nhận cô. Bọn họ đều đưa cả căn phòng phía tây này, bên trong phòng còn đặt tất cả đồ cô thích, để cô cảm thấy chân thật, không hề thấy lạ lẫm chút nào.Trên giường đặt cái gối mây có chữ hỷ mới tinh. Đầu giường lò chủ yếu chất chăn nệm của cô, hai cái chăn hoa nhỏ, còn một tấm thảm sợi, và một gối đầu kiều mạch và áo gối thêu hoa.Mùa hè nóng không cần đắp chăn, chỉ cần phủ đệm giường lên che kín bằng thảm sợi là đủ.
Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”
Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh: “Hu hu hu… Làm em sợ muốn chết.”
Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”
Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!
Hoắc Thanh Sơn nói mẹ Hoắc nghỉ ngơi, còn anh đi bưng đồ ăn cho Lâm Doanh Doanh, thuận tiện múc chút nước lau cho cô, vừa rồi cả người cô đều đổ mồ hôi chắc chắn không thoải mái.
Lâm Doanh Doanh ăn vài miếng sủi cảo rồi ăn không vô nữa, buổi chiều ăn quá nhiều anh đào.
Tối hôm qua cô vừa tắm xong, hôm nay không có gì cần rửa nên không cần tắm, chỉ giặt miếng vải bông lau khô người một chút.
Hoắc Thanh Sơn hỏi cô, cô nói tắm xong rồi, để anh có thể đổ nước vào.
Đợi một hồi không thấy Hoắc Thanh Sơn tới, Lâm Doanh Doanh mặc cái váy lỏng lẻo của mình đi ngủ, suy nghĩ có phải không đủ gợi cảm không? Cô muốn cho Hoắc Thanh Sơn khắc sâu ký ức đêm tân hôn, từ sợi tóc tới áo ngủ đều phải hoàn hảo mới được.
Bây giờ cô muốn… ngủ chung với Hoắc Thanh Sơn, chắc nội y cũng không cần mặc đâu nhỉ?
Cô vắt hết óc mà nhớ lại tiểu thuyết, xem có cuốn nào có hướng dẫn một chút không, là mặc nội y để anh cởi hay là tự mình cởi xuống cho bớt việc nhỉ?
Mặc dù trong mơ nhiệt tình như vậy, nhưng thực tế cô không có kinh nghiệm thực chiến!
Nghĩ nghĩ một hồi, cô tìm một bộ nội y tương đối gợi cảm rồi thay vào, đây là mười mấy năm trước c** nh* cô mua từ nước ngoài về cho mẹ cô. Phần lớn mẹ Lâm đều khóa trong tủ, sau này Lâm Doanh Doanh nhìn thấy cảm thấy mấy bộ nội y ren đúng là quá đẹp nên lặng lẽ cầm vài bộ. Bởi vì vật liệu đặc thù, đồ chỉ một chút xíu thôi nên căn bản không chiếm chỗ.
Cô xấu hổ tới muốn nhỏ máu, không nhịn được mà mặc vào ngay.
Đang lúc cô muốn mặc váy bông vải lên, vừa lúc Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa đi vào lập tức nhìn rõ trong mắt, làn da trắng tuyết như noãn ngọc, đường cong uyển chuyển như yêu tinh, như có mũi tên b.ắ.n về phía đầu của anh, khiến trong đầu anh lập tức bùng nổ ánh lửa.
Ngay lập tức anh cảm thấy mũi nóng lên, có gì đó chảy ra.
Lâm Doanh Doanh thấy anh tiến vào thì đầu tiên là yêu kiều kêu to một tiếng, ôm váy chắn ngang trước ngực, lập tức thấy Hoắc Thanh Sơn chảy xuôi hai hàng m.á.u mũi đỏ tươi. Cô mở to hai mắt nhìn, có hơi không dám tin, còn là lần đầu tiên nhìn thấy người sống chảy m.á.u mũi!
Cô vội vàng muốn dùng khăn bịt m.á.u mũi cho anh, Hoắc Thanh Sơn cũng đã xoay người chạy vội ra ngoài, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta trố mắt.
Lâm Doanh Doanh mặc lại váy ngủ, lại suy nghĩ có phải bản thân quá mức câu dẫn Hoắc Thanh Sơn không? Dù sao anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua thân thể con gái, vẫn luôn lạnh lùng, cấm dục ăn chay, nhưng đột nhiên ăn mặn lại sợ là bổ quá mức.
Cô hơi áy náy ngó ra khung cửa nhìn bên ngoài, vừa lúc đối diện với cặp mắt của Hoắc Thanh Hà ở phía đông.
Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu à, các người chơi cái gì vậy?”
Lâm Doanh Doanh đỏ mặt như muốn bị thiêu đốt, vội vàng đóng cửa sổ bò lên giường.
Cô nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Hoa đang giáo dục em gái: “Sao em rảnh rỗi sinh nông nổi thế hả, ngó dáo dác khiến người ta phiền à, nhanh chóng đi ngủ đi.”
Vì không để Lâm Doanh Doanh ngại ngùng, không quấy rầy Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh động phòng, mẹ Hoắc cố ý để Hoắc Thanh Hoa nói mấy chị em nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Ban ngày bận rộn cả ngày, buổi chiều còn phải đi đập lúa vụ thu, từng người họ đều mệt mỏi, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh nằm xuống ngủ, chỉ có một mình Hoắc Thanh Hà nhiều chuyện nên muốn nghe lén chút gì đó.
Bị dạy dỗ một lúc, ở nhà giữa không còn động tĩnh gì nữa, còn tắt đèn để thấy tất cả mọi người đều ngủ rồi.
Lâm Doanh Doanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát căn phòng tân hôn một chút.
Vốn cho rằng tới một gia đình xa lạ, cô sẽ không quen, ai biết được mẹ Hoắc lại rộng lòng tiếp nhận cô. Bọn họ đều đưa cả căn phòng phía tây này, bên trong phòng còn đặt tất cả đồ cô thích, để cô cảm thấy chân thật, không hề thấy lạ lẫm chút nào.
Trên giường đặt cái gối mây có chữ hỷ mới tinh. Đầu giường lò chủ yếu chất chăn nệm của cô, hai cái chăn hoa nhỏ, còn một tấm thảm sợi, và một gối đầu kiều mạch và áo gối thêu hoa.
Mùa hè nóng không cần đắp chăn, chỉ cần phủ đệm giường lên che kín bằng thảm sợi là đủ.
Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Vượng GiaTác giả: Đào Hoa LộTruyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngVụ thu hoạch lúa mạch mùa thu năm 1969. Mấy ngày hạn hán liên tiếp, thời tiết đặc biệt nóng, mặt trời cay độc treo ở trên trời tựa hồ có thể nướng đầu người ta thành ngốc, lúa mì trong đất bị sóng nhiệt xô ngã chòng chành một mảng lớn bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Đều nói lúa mì chín trong một buổi, nếu như không mau chóng thu hoạch trở về thì lúa mì không đến hai ngày là có thể lốp bốp nở khắp mặt đất. Đại đội Tam Pháo Tử khẩn cấp động viên, huy động tất cả xã viên có thể lao động đi ra ruộng thu hoạch lúa mì, bao gồm đám thanh niên tri thức xuống thôn quê vào mùa thu năm ngoái. Vây xem đám thanh niên trí thức làm việc là hoạt động giải trí vô cùng bí ẩn số một của đám xã viên, nhất là một nam hai nữ thanh niên trí thức mới tới hai ngày trước. Trong đó thanh niên trí thức tên Lâm Doanh Doanh nhìn vô cùng yếu ớt, nghe nói 19 tuổi, da dẻ trắng nõn nà, làn da kia và cái trán như đóa hoa kia có thể bóp ra nước. Đến lối ăn mặc hôm nay của cô, bọn họ nhìn còn lạ lẫm như nhìn… Hoắc Thanh Sơn dịu dàng dỗ dành cô: “Mơ thấy ác mộng à? Đừng sợ, có anh ở đây.”Tiếng nói của anh dịu dàng, an ủi cô, nhìn gương mặt đẹp trai phóng lớn trước mặt, cặp mắt kia đầy vẻ dịu dàng, không phải là cô đơn như trong giấc mơ, hai con ngươi đen nhánh nhìn người đàn ông.Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, đ.â.m đầu vào trong n.g.ự.c của anh: “Hu hu hu… Làm em sợ muốn chết.”Lúc này mẹ Hoắc bên dưới cũng nghe thấy, cách cánh cửa nhỏ giọng hỏi: “Doanh Doanh tỉnh rồi à, đói không? Còn chút sủi cảo đấy con.”Lúc này Lâm Doanh Doanh mới nhận ra trong phòng đã đốt thêm đèn, lấy đồng hồ qua xem thế mà hơn tám giờ!Hoắc Thanh Sơn nói mẹ Hoắc nghỉ ngơi, còn anh đi bưng đồ ăn cho Lâm Doanh Doanh, thuận tiện múc chút nước lau cho cô, vừa rồi cả người cô đều đổ mồ hôi chắc chắn không thoải mái.Lâm Doanh Doanh ăn vài miếng sủi cảo rồi ăn không vô nữa, buổi chiều ăn quá nhiều anh đào.Tối hôm qua cô vừa tắm xong, hôm nay không có gì cần rửa nên không cần tắm, chỉ giặt miếng vải bông lau khô người một chút.Hoắc Thanh Sơn hỏi cô, cô nói tắm xong rồi, để anh có thể đổ nước vào.Đợi một hồi không thấy Hoắc Thanh Sơn tới, Lâm Doanh Doanh mặc cái váy lỏng lẻo của mình đi ngủ, suy nghĩ có phải không đủ gợi cảm không? Cô muốn cho Hoắc Thanh Sơn khắc sâu ký ức đêm tân hôn, từ sợi tóc tới áo ngủ đều phải hoàn hảo mới được.Bây giờ cô muốn… ngủ chung với Hoắc Thanh Sơn, chắc nội y cũng không cần mặc đâu nhỉ?Cô vắt hết óc mà nhớ lại tiểu thuyết, xem có cuốn nào có hướng dẫn một chút không, là mặc nội y để anh cởi hay là tự mình cởi xuống cho bớt việc nhỉ?Mặc dù trong mơ nhiệt tình như vậy, nhưng thực tế cô không có kinh nghiệm thực chiến!Nghĩ nghĩ một hồi, cô tìm một bộ nội y tương đối gợi cảm rồi thay vào, đây là mười mấy năm trước c** nh* cô mua từ nước ngoài về cho mẹ cô. Phần lớn mẹ Lâm đều khóa trong tủ, sau này Lâm Doanh Doanh nhìn thấy cảm thấy mấy bộ nội y ren đúng là quá đẹp nên lặng lẽ cầm vài bộ. Bởi vì vật liệu đặc thù, đồ chỉ một chút xíu thôi nên căn bản không chiếm chỗ.Cô xấu hổ tới muốn nhỏ máu, không nhịn được mà mặc vào ngay.Đang lúc cô muốn mặc váy bông vải lên, vừa lúc Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa đi vào lập tức nhìn rõ trong mắt, làn da trắng tuyết như noãn ngọc, đường cong uyển chuyển như yêu tinh, như có mũi tên b.ắ.n về phía đầu của anh, khiến trong đầu anh lập tức bùng nổ ánh lửa.Ngay lập tức anh cảm thấy mũi nóng lên, có gì đó chảy ra.Lâm Doanh Doanh thấy anh tiến vào thì đầu tiên là yêu kiều kêu to một tiếng, ôm váy chắn ngang trước ngực, lập tức thấy Hoắc Thanh Sơn chảy xuôi hai hàng m.á.u mũi đỏ tươi. Cô mở to hai mắt nhìn, có hơi không dám tin, còn là lần đầu tiên nhìn thấy người sống chảy m.á.u mũi!Cô vội vàng muốn dùng khăn bịt m.á.u mũi cho anh, Hoắc Thanh Sơn cũng đã xoay người chạy vội ra ngoài, tốc độ kia nhanh tới mức khiến người ta trố mắt.Lâm Doanh Doanh mặc lại váy ngủ, lại suy nghĩ có phải bản thân quá mức câu dẫn Hoắc Thanh Sơn không? Dù sao anh lớn như vậy nhưng vẫn chưa từng thấy qua thân thể con gái, vẫn luôn lạnh lùng, cấm dục ăn chay, nhưng đột nhiên ăn mặn lại sợ là bổ quá mức.Cô hơi áy náy ngó ra khung cửa nhìn bên ngoài, vừa lúc đối diện với cặp mắt của Hoắc Thanh Hà ở phía đông.Hoắc Thanh Hà: “Chị dâu à, các người chơi cái gì vậy?”Lâm Doanh Doanh đỏ mặt như muốn bị thiêu đốt, vội vàng đóng cửa sổ bò lên giường.Cô nghe thấy tiếng Hoắc Thanh Hoa đang giáo dục em gái: “Sao em rảnh rỗi sinh nông nổi thế hả, ngó dáo dác khiến người ta phiền à, nhanh chóng đi ngủ đi.”Vì không để Lâm Doanh Doanh ngại ngùng, không quấy rầy Hoắc Thanh Sơn và Lâm Doanh Doanh động phòng, mẹ Hoắc cố ý để Hoắc Thanh Hoa nói mấy chị em nhanh chóng lên giường đi ngủ.Ban ngày bận rộn cả ngày, buổi chiều còn phải đi đập lúa vụ thu, từng người họ đều mệt mỏi, Hoắc Thanh Phương và Hoắc Thanh Hạnh nằm xuống ngủ, chỉ có một mình Hoắc Thanh Hà nhiều chuyện nên muốn nghe lén chút gì đó.Bị dạy dỗ một lúc, ở nhà giữa không còn động tĩnh gì nữa, còn tắt đèn để thấy tất cả mọi người đều ngủ rồi.Lâm Doanh Doanh vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô quan sát căn phòng tân hôn một chút.Vốn cho rằng tới một gia đình xa lạ, cô sẽ không quen, ai biết được mẹ Hoắc lại rộng lòng tiếp nhận cô. Bọn họ đều đưa cả căn phòng phía tây này, bên trong phòng còn đặt tất cả đồ cô thích, để cô cảm thấy chân thật, không hề thấy lạ lẫm chút nào.Trên giường đặt cái gối mây có chữ hỷ mới tinh. Đầu giường lò chủ yếu chất chăn nệm của cô, hai cái chăn hoa nhỏ, còn một tấm thảm sợi, và một gối đầu kiều mạch và áo gối thêu hoa.Mùa hè nóng không cần đắp chăn, chỉ cần phủ đệm giường lên che kín bằng thảm sợi là đủ.