Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 152: 152: Sau Này Đều Là Tỷ Muội

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Một lúc sau, tựa hồ không thể nhịn được nữa, Vân Khinh bật cười thành tiếng.Tiếng cười của nàng làm khuôn mặt yêu nghiệt của hồng y nam tử cứng lại rồi.Nhưng yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt, chỉ trong rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình.Quân Trường Phong ý cười ngâm ngâm nhìn thiếu nữ trước mặt :"Bổn công tử nguyện khuynh tẫn hết thảy vì một nụ cười của giai nhân.Chỉ là tiểu mỹ nhân muốn ta làm việc này, có thể cho ta biết lý do sao?"Thấy hắn nhanh như vậy được ra đối sách, Vân Khinh trong lòng không khỏi nghi ngờ:"Này hồng y nam tử thật sự có thể đối chính mình động thủ sao? Hắn hẳn là cùng Vô Tình nói giỡn đi.Bất quá, nếu hắn thật sự nói giỡn...hẳn là đến cuối cùng hắn vẫn sẽ chịu thiệt đi."Nghĩ vậy, Vân Khinh vô cùng chờ mong cuộc đối thoại tiếp theo của hai người."Ta không thích kẻ phong lưu, rất phiền phức.Ngược lại cũng không kì thị bất nam bất nữ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói."Nga? Chẳng lẽ ngươi ghen tị?" Quân Trường Phong tựa hồ bị câu này của nàng gợi lên hứng thú, chống cằm :"Nếu ta làm vậy, sau này ngươi hối hận liền đối xử với ta không tốt thì làm sao bây giờ."Hàn Băng Vô Tình ngó hắn một cái rồi thưởng thức một chén trà do Vân Khinh rót lại đây :"Quân công tử yên tâm, mọi chuyện ta làm ta chưa bao giờ hối hận quá.Ngược lại, nếu công tử thật sự làm được ta sẽ chiếu cố công tử thật tốt tựa như đối tỷ muội ruột giống nhau."Nói rồi, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây chuỷ thủ cắm lên bàn :"Nếu công tử không nỡ tự mình đau hạ sát thủ, ta không ngại giúp công tử đại lão một phen.Dù sao thì sau này cũng đều là tỷ muội với nhau cũng không có gì cần phải câu lệ."Chuỷ thủ bị nàng hơi dùng sức đã đi sâu vào mặt bàn chỉ còn lại tay cầm.Vân Khinh nghe vậy hơi sửng sốt.Nàng không ngờ, Hàn Băng Vô Tình bình thường thanh lãnh bộ dạng nhưng một khi động khẩu chính là nhất ngữ kinh nhân.Nếu muốn dùng từ để hình dung thì chỉ có hai chữ mạnh bạo là thích hợp..

Một lúc sau, tựa hồ không thể nhịn được nữa, Vân Khinh bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của nàng làm khuôn mặt yêu nghiệt của hồng y nam tử cứng lại rồi.

Nhưng yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt, chỉ trong rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình.

Quân Trường Phong ý cười ngâm ngâm nhìn thiếu nữ trước mặt :"Bổn công tử nguyện khuynh tẫn hết thảy vì một nụ cười của giai nhân.

Chỉ là tiểu mỹ nhân muốn ta làm việc này, có thể cho ta biết lý do sao?"

Thấy hắn nhanh như vậy được ra đối sách, Vân Khinh trong lòng không khỏi nghi ngờ:"Này hồng y nam tử thật sự có thể đối chính mình động thủ sao? Hắn hẳn là cùng Vô Tình nói giỡn đi.

Bất quá, nếu hắn thật sự nói giỡn...hẳn là đến cuối cùng hắn vẫn sẽ chịu thiệt đi."

Nghĩ vậy, Vân Khinh vô cùng chờ mong cuộc đối thoại tiếp theo của hai người.

"Ta không thích kẻ phong lưu, rất phiền phức.

Ngược lại cũng không kì thị bất nam bất nữ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói.

"Nga? Chẳng lẽ ngươi ghen tị?" Quân Trường Phong tựa hồ bị câu này của nàng gợi lên hứng thú, chống cằm :"Nếu ta làm vậy, sau này ngươi hối hận liền đối xử với ta không tốt thì làm sao bây giờ."

Hàn Băng Vô Tình ngó hắn một cái rồi thưởng thức một chén trà do Vân Khinh rót lại đây :"Quân công tử yên tâm, mọi chuyện ta làm ta chưa bao giờ hối hận quá.

Ngược lại, nếu công tử thật sự làm được ta sẽ chiếu cố công tử thật tốt tựa như đối tỷ muội ruột giống nhau."

Nói rồi, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây chuỷ thủ cắm lên bàn :"Nếu công tử không nỡ tự mình đau hạ sát thủ, ta không ngại giúp công tử đại lão một phen.

Dù sao thì sau này cũng đều là tỷ muội với nhau cũng không có gì cần phải câu lệ."

Chuỷ thủ bị nàng hơi dùng sức đã đi sâu vào mặt bàn chỉ còn lại tay cầm.

Vân Khinh nghe vậy hơi sửng sốt.

Nàng không ngờ, Hàn Băng Vô Tình bình thường thanh lãnh bộ dạng nhưng một khi động khẩu chính là nhất ngữ kinh nhân.

Nếu muốn dùng từ để hình dung thì chỉ có hai chữ mạnh bạo là thích hợp.

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Một lúc sau, tựa hồ không thể nhịn được nữa, Vân Khinh bật cười thành tiếng.Tiếng cười của nàng làm khuôn mặt yêu nghiệt của hồng y nam tử cứng lại rồi.Nhưng yêu nghiệt không hổ là yêu nghiệt, chỉ trong rất nhanh đã điều chỉnh tốt biểu tình.Quân Trường Phong ý cười ngâm ngâm nhìn thiếu nữ trước mặt :"Bổn công tử nguyện khuynh tẫn hết thảy vì một nụ cười của giai nhân.Chỉ là tiểu mỹ nhân muốn ta làm việc này, có thể cho ta biết lý do sao?"Thấy hắn nhanh như vậy được ra đối sách, Vân Khinh trong lòng không khỏi nghi ngờ:"Này hồng y nam tử thật sự có thể đối chính mình động thủ sao? Hắn hẳn là cùng Vô Tình nói giỡn đi.Bất quá, nếu hắn thật sự nói giỡn...hẳn là đến cuối cùng hắn vẫn sẽ chịu thiệt đi."Nghĩ vậy, Vân Khinh vô cùng chờ mong cuộc đối thoại tiếp theo của hai người."Ta không thích kẻ phong lưu, rất phiền phức.Ngược lại cũng không kì thị bất nam bất nữ." Hàn Băng Vô Tình nhàn nhạt nói."Nga? Chẳng lẽ ngươi ghen tị?" Quân Trường Phong tựa hồ bị câu này của nàng gợi lên hứng thú, chống cằm :"Nếu ta làm vậy, sau này ngươi hối hận liền đối xử với ta không tốt thì làm sao bây giờ."Hàn Băng Vô Tình ngó hắn một cái rồi thưởng thức một chén trà do Vân Khinh rót lại đây :"Quân công tử yên tâm, mọi chuyện ta làm ta chưa bao giờ hối hận quá.Ngược lại, nếu công tử thật sự làm được ta sẽ chiếu cố công tử thật tốt tựa như đối tỷ muội ruột giống nhau."Nói rồi, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây chuỷ thủ cắm lên bàn :"Nếu công tử không nỡ tự mình đau hạ sát thủ, ta không ngại giúp công tử đại lão một phen.Dù sao thì sau này cũng đều là tỷ muội với nhau cũng không có gì cần phải câu lệ."Chuỷ thủ bị nàng hơi dùng sức đã đi sâu vào mặt bàn chỉ còn lại tay cầm.Vân Khinh nghe vậy hơi sửng sốt.Nàng không ngờ, Hàn Băng Vô Tình bình thường thanh lãnh bộ dạng nhưng một khi động khẩu chính là nhất ngữ kinh nhân.Nếu muốn dùng từ để hình dung thì chỉ có hai chữ mạnh bạo là thích hợp..

Chương 152: 152: Sau Này Đều Là Tỷ Muội