Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 154: 154: Tên Của Ngươi

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… "Vậy Quân công tử muốn thế nào." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí vô cùng bình tĩnh không một chút hoang mang, lo lắng."Rất đơn giản, nói cho ta biết tên của ngươi." Quân Trường Phong nằm trong xa giá uống lên chút rượu nói.Lời này của hắn làm Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên.Nàng không ngờ Quân Trường Phong hắn đến tên của Hàn Băng Vô Tình cũng không biết mà còn có thể tự nhiên lân la làm quen như vậy."Hàn Băng Vô Tình." Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói ra bốn chữ."Đây là tên của ngươi sao?" Trong xa giá truyền ra thanh âm ngẫm nghĩ của nam.Mắt thấy đám người phía xa càng lúc càng gần, Vân Khinh tức giận :"Quân Trường Phong! Tiểu thư đã nói cho ngươi tên, ngươi còn không mau đi.""Ha hả." Quân Trường Phong cất tiếng cười tựa hồ thấy Vân Khinh tức giận làm hắn rất vui vẻ :"Nga? Vậy bản công tử đi rồi."Theo lời hắn, hai con Xích Diễm đồng loạt vỗ cánh kéo theo xa giá bay đi.Xa giá bay lên cất theo tiếng chuông đinh đang làm tinh thần phấn chấn thanh âm.Từ xa, nam tử ngồi trên một con Hắc Diễm tựa hồ nhận thấy được cái gì nhìn về chiếc xa giá đang đi xa dần.Dưới thân hắn, con Hắc Diễm lộ ra một vài xao động, thở mạnh ra hơi luồng khí trắng coi bộ rất hưng phấn bộ dáng.Sau khi chiếc xa giá rời đi, tiếng chuông gió cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, đám người phía dưới tửu lâu mới mê mang mở mắt ra.Bọn họ giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì giống nhau, thẳng lăm lăm nhìn lên trên phòng của hai thiếu nữ.Bị nhìn chằm chằm, Vân Khinh đóng lại cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.Ngồi lại bàn trà, nàng chống cằm một bộ bát quái biểu tình :"Muội và Quân Trường Phong khi nào nhận thức, sao tỷ không biết?""Lần đầu gặp là trên đường sau khi đi cứu các tỷ." Hàn Băng Vô Tình rót cho Vân Khinh một chén trà :"Nãy giờ, tỷ cũng hẳn là khát nước."Thấy nàng nói sang chuyện khác, Vân Khinh biết nàng cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.Tiếp nhận chén trà, một hơi uống cạn, Vân Khinh tò mò hỏi :"Cái kia Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng sắp dẫn người đến đây rồi.Muội có tính toán gì sao?"Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu :"Không có."Vân Khinh tự rót cho mình một chén trà, hứng thú thiếu thiếu :"Vậy muội nói làm sao để vào Nhiếp Chính Vương phủ.""Tất nhiên là quang minh chính đại mà đi vào." Bạch y thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời."Ý tỷ là như thế nào quang minh chính đại đi vào biện pháp?" Vân Khinh kiên trì hỏi lại..

"Vậy Quân công tử muốn thế nào." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí vô cùng bình tĩnh không một chút hoang mang, lo lắng.

"Rất đơn giản, nói cho ta biết tên của ngươi." Quân Trường Phong nằm trong xa giá uống lên chút rượu nói.

Lời này của hắn làm Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên.

Nàng không ngờ Quân Trường Phong hắn đến tên của Hàn Băng Vô Tình cũng không biết mà còn có thể tự nhiên lân la làm quen như vậy.

"Hàn Băng Vô Tình." Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói ra bốn chữ.

"Đây là tên của ngươi sao?" Trong xa giá truyền ra thanh âm ngẫm nghĩ của nam.

Mắt thấy đám người phía xa càng lúc càng gần, Vân Khinh tức giận :"Quân Trường Phong! Tiểu thư đã nói cho ngươi tên, ngươi còn không mau đi."

"Ha hả." Quân Trường Phong cất tiếng cười tựa hồ thấy Vân Khinh tức giận làm hắn rất vui vẻ :"Nga? Vậy bản công tử đi rồi."

Theo lời hắn, hai con Xích Diễm đồng loạt vỗ cánh kéo theo xa giá bay đi.

Xa giá bay lên cất theo tiếng chuông đinh đang làm tinh thần phấn chấn thanh âm.

Từ xa, nam tử ngồi trên một con Hắc Diễm tựa hồ nhận thấy được cái gì nhìn về chiếc xa giá đang đi xa dần.

Dưới thân hắn, con Hắc Diễm lộ ra một vài xao động, thở mạnh ra hơi luồng khí trắng coi bộ rất hưng phấn bộ dáng.

Sau khi chiếc xa giá rời đi, tiếng chuông gió cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, đám người phía dưới tửu lâu mới mê mang mở mắt ra.

Bọn họ giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì giống nhau, thẳng lăm lăm nhìn lên trên phòng của hai thiếu nữ.

Bị nhìn chằm chằm, Vân Khinh đóng lại cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.

Ngồi lại bàn trà, nàng chống cằm một bộ bát quái biểu tình :"Muội và Quân Trường Phong khi nào nhận thức, sao tỷ không biết?"

"Lần đầu gặp là trên đường sau khi đi cứu các tỷ." Hàn Băng Vô Tình rót cho Vân Khinh một chén trà :"Nãy giờ, tỷ cũng hẳn là khát nước."

Thấy nàng nói sang chuyện khác, Vân Khinh biết nàng cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.

Tiếp nhận chén trà, một hơi uống cạn, Vân Khinh tò mò hỏi :"Cái kia Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng sắp dẫn người đến đây rồi.

Muội có tính toán gì sao?"

Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu :"Không có."

Vân Khinh tự rót cho mình một chén trà, hứng thú thiếu thiếu :"Vậy muội nói làm sao để vào Nhiếp Chính Vương phủ."

"Tất nhiên là quang minh chính đại mà đi vào." Bạch y thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời.

"Ý tỷ là như thế nào quang minh chính đại đi vào biện pháp?" Vân Khinh kiên trì hỏi lại.

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… "Vậy Quân công tử muốn thế nào." Hàn Băng Vô Tình ngữ khí vô cùng bình tĩnh không một chút hoang mang, lo lắng."Rất đơn giản, nói cho ta biết tên của ngươi." Quân Trường Phong nằm trong xa giá uống lên chút rượu nói.Lời này của hắn làm Vân Khinh cảm thấy ngạc nhiên.Nàng không ngờ Quân Trường Phong hắn đến tên của Hàn Băng Vô Tình cũng không biết mà còn có thể tự nhiên lân la làm quen như vậy."Hàn Băng Vô Tình." Bạch y thiếu nữ thản nhiên nói ra bốn chữ."Đây là tên của ngươi sao?" Trong xa giá truyền ra thanh âm ngẫm nghĩ của nam.Mắt thấy đám người phía xa càng lúc càng gần, Vân Khinh tức giận :"Quân Trường Phong! Tiểu thư đã nói cho ngươi tên, ngươi còn không mau đi.""Ha hả." Quân Trường Phong cất tiếng cười tựa hồ thấy Vân Khinh tức giận làm hắn rất vui vẻ :"Nga? Vậy bản công tử đi rồi."Theo lời hắn, hai con Xích Diễm đồng loạt vỗ cánh kéo theo xa giá bay đi.Xa giá bay lên cất theo tiếng chuông đinh đang làm tinh thần phấn chấn thanh âm.Từ xa, nam tử ngồi trên một con Hắc Diễm tựa hồ nhận thấy được cái gì nhìn về chiếc xa giá đang đi xa dần.Dưới thân hắn, con Hắc Diễm lộ ra một vài xao động, thở mạnh ra hơi luồng khí trắng coi bộ rất hưng phấn bộ dáng.Sau khi chiếc xa giá rời đi, tiếng chuông gió cũng hoàn toàn không nghe thấy nữa, đám người phía dưới tửu lâu mới mê mang mở mắt ra.Bọn họ giống như lúc trước chưa từng phát sinh chuyện gì giống nhau, thẳng lăm lăm nhìn lên trên phòng của hai thiếu nữ.Bị nhìn chằm chằm, Vân Khinh đóng lại cửa sổ, mắt không thấy tâm không phiền.Ngồi lại bàn trà, nàng chống cằm một bộ bát quái biểu tình :"Muội và Quân Trường Phong khi nào nhận thức, sao tỷ không biết?""Lần đầu gặp là trên đường sau khi đi cứu các tỷ." Hàn Băng Vô Tình rót cho Vân Khinh một chén trà :"Nãy giờ, tỷ cũng hẳn là khát nước."Thấy nàng nói sang chuyện khác, Vân Khinh biết nàng cũng không muốn nói nhiều về chuyện này nữa.Tiếp nhận chén trà, một hơi uống cạn, Vân Khinh tò mò hỏi :"Cái kia Nhiếp Chính Vương Phượng Kinh Hồng sắp dẫn người đến đây rồi.Muội có tính toán gì sao?"Hàn Băng Vô Tình hơi lắc đầu :"Không có."Vân Khinh tự rót cho mình một chén trà, hứng thú thiếu thiếu :"Vậy muội nói làm sao để vào Nhiếp Chính Vương phủ.""Tất nhiên là quang minh chính đại mà đi vào." Bạch y thiếu nữ không cần suy nghĩ trả lời."Ý tỷ là như thế nào quang minh chính đại đi vào biện pháp?" Vân Khinh kiên trì hỏi lại..

Chương 154: 154: Tên Của Ngươi