Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 158: 158: Gả Cho Ta Sao

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Nàng ấy đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều xem xét rất rõ ràng, thấu triệt nhưng khi đối diện đều bất giác tạo ra một khoảng cách.Hàn Băng Vô Tình cho người ta một cảm giác như nàng chỉ là một người qua đường giống nhau, đối tất cả mọi thứ đều không hứng thú.Có thể nàng ấy chính mình cũng nhận ra điều này nhưng tất cả người tiếp xúc với nàng ấy đều cảm nhận được một sự xa cách.Có thể điều này rất hoàng đường nhưng xác thực là như vậy.Ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy rất gần thậm chí là ngay trước mặt nhưng thực chất khoảng cách giữa ngươi và nàng rất xa.Có lẽ là cả đời này cũng vô pháp chạm tới...Vì thế, khi Vân Khinh nói với Vân Lạc chuyện này, hắn cũng không hề tin.Nhưng sau rồi nghĩ lại, trong khu rừng này ngoại trừ ba người các nàng thì cũng chẳng có ai mà muốn ra ngoài mua được loại điểm tâm ngon như vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.Vì vậy, hai người mới tin tưởng.Tuy nhiên, kể từ sau lần đó, Vân Khinh luôn quấn lấy Hàn Băng Vô Tình muốn học.Mặc dù, nàng cũng đã làm theo y chang như những gì nàng ấy ch?ỉ nhưng cũng không bằng Hàn Băng Vô Tình làm ăn ngon.Uống một ngụm trà, Vân Khinh kết thúc đoạn suy nghĩ rời rạc của mình.Lúc này, Phượng Kinh Hồng bất giác cũng cầm một miếng điểm tâm.Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ gì lại đặt xuống."Tiểu thư muốn như thế nào phó? Gả cho ta sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có một tia hài hước.Hàn Băng Vô Tình chậm rãi ăn hết miếng điểm tâm tựa hồ không cần suy nghĩ, nàng hơi gật đầu, ngữ khí khinh phiêu phiêu ra tới: "Cũng không phải không thể."Nghe vậy, Phượng Kinh Hồng thoáng sửng sốt nở ra một nụ cười nhẹ.Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn lên trời và nói hẳn là vừa rồi bọn hắn hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.Vương gia của bọn hắn như thế nào sẽ cười ôn hòa như vậy chứ.Còn Vân Khinh lúc này thì nóng nảy không được.Nàng biết Hàn Băng Vô Tình muốn báo thù nhưng đây cũng không phải lý do nàng ấy dùng hôn nhân làm đại giới.Thế giới này đối với nữ nhân cũng có nhiều trói buộc và định kiến.Nàng làm như vậy có thể báo được thù nhưng cũng sẽ bồi thêm chính mình đi vào.Báo thù có hàng ngàn hàng vạn phương pháp nhưng nàng ấy vì cái gì mà muốn chọn biện pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này đâu?Vân Khinh không rõ cũng thật sự không hiểu..

Nàng ấy đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều xem xét rất rõ ràng, thấu triệt nhưng khi đối diện đều bất giác tạo ra một khoảng cách.

Hàn Băng Vô Tình cho người ta một cảm giác như nàng chỉ là một người qua đường giống nhau, đối tất cả mọi thứ đều không hứng thú.

Có thể nàng ấy chính mình cũng nhận ra điều này nhưng tất cả người tiếp xúc với nàng ấy đều cảm nhận được một sự xa cách.Có thể điều này rất hoàng đường nhưng xác thực là như vậy.

Ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy rất gần thậm chí là ngay trước mặt nhưng thực chất khoảng cách giữa ngươi và nàng rất xa.

Có lẽ là cả đời này cũng vô pháp chạm tới...

Vì thế, khi Vân Khinh nói với Vân Lạc chuyện này, hắn cũng không hề tin.

Nhưng sau rồi nghĩ lại, trong khu rừng này ngoại trừ ba người các nàng thì cũng chẳng có ai mà muốn ra ngoài mua được loại điểm tâm ngon như vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.

Vì vậy, hai người mới tin tưởng.

Tuy nhiên, kể từ sau lần đó, Vân Khinh luôn quấn lấy Hàn Băng Vô Tình muốn học.

Mặc dù, nàng cũng đã làm theo y chang như những gì nàng ấy ch?ỉ nhưng cũng không bằng Hàn Băng Vô Tình làm ăn ngon.

Uống một ngụm trà, Vân Khinh kết thúc đoạn suy nghĩ rời rạc của mình.

Lúc này, Phượng Kinh Hồng bất giác cũng cầm một miếng điểm tâm.

Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ gì lại đặt xuống.

"Tiểu thư muốn như thế nào phó? Gả cho ta sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có một tia hài hước.

Hàn Băng Vô Tình chậm rãi ăn hết miếng điểm tâm tựa hồ không cần suy nghĩ, nàng hơi gật đầu, ngữ khí khinh phiêu phiêu ra tới: "Cũng không phải không thể."

Nghe vậy, Phượng Kinh Hồng thoáng sửng sốt nở ra một nụ cười nhẹ.

Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn lên trời và nói hẳn là vừa rồi bọn hắn hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.

Vương gia của bọn hắn như thế nào sẽ cười ôn hòa như vậy chứ.

Còn Vân Khinh lúc này thì nóng nảy không được.

Nàng biết Hàn Băng Vô Tình muốn báo thù nhưng đây cũng không phải lý do nàng ấy dùng hôn nhân làm đại giới.

Thế giới này đối với nữ nhân cũng có nhiều trói buộc và định kiến.

Nàng làm như vậy có thể báo được thù nhưng cũng sẽ bồi thêm chính mình đi vào.

Báo thù có hàng ngàn hàng vạn phương pháp nhưng nàng ấy vì cái gì mà muốn chọn biện pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này đâu?

Vân Khinh không rõ cũng thật sự không hiểu.

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Nàng ấy đối với mọi việc xảy ra xung quanh đều xem xét rất rõ ràng, thấu triệt nhưng khi đối diện đều bất giác tạo ra một khoảng cách.Hàn Băng Vô Tình cho người ta một cảm giác như nàng chỉ là một người qua đường giống nhau, đối tất cả mọi thứ đều không hứng thú.Có thể nàng ấy chính mình cũng nhận ra điều này nhưng tất cả người tiếp xúc với nàng ấy đều cảm nhận được một sự xa cách.Có thể điều này rất hoàng đường nhưng xác thực là như vậy.Ngươi có thể nhìn thấy nàng ấy rất gần thậm chí là ngay trước mặt nhưng thực chất khoảng cách giữa ngươi và nàng rất xa.Có lẽ là cả đời này cũng vô pháp chạm tới...Vì thế, khi Vân Khinh nói với Vân Lạc chuyện này, hắn cũng không hề tin.Nhưng sau rồi nghĩ lại, trong khu rừng này ngoại trừ ba người các nàng thì cũng chẳng có ai mà muốn ra ngoài mua được loại điểm tâm ngon như vậy thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian.Vì vậy, hai người mới tin tưởng.Tuy nhiên, kể từ sau lần đó, Vân Khinh luôn quấn lấy Hàn Băng Vô Tình muốn học.Mặc dù, nàng cũng đã làm theo y chang như những gì nàng ấy ch?ỉ nhưng cũng không bằng Hàn Băng Vô Tình làm ăn ngon.Uống một ngụm trà, Vân Khinh kết thúc đoạn suy nghĩ rời rạc của mình.Lúc này, Phượng Kinh Hồng bất giác cũng cầm một miếng điểm tâm.Sau đó, cũng không biết hắn nghĩ gì lại đặt xuống."Tiểu thư muốn như thế nào phó? Gả cho ta sao?" Phượng Kinh Hồng trong giọng nói có một tia hài hước.Hàn Băng Vô Tình chậm rãi ăn hết miếng điểm tâm tựa hồ không cần suy nghĩ, nàng hơi gật đầu, ngữ khí khinh phiêu phiêu ra tới: "Cũng không phải không thể."Nghe vậy, Phượng Kinh Hồng thoáng sửng sốt nở ra một nụ cười nhẹ.Nếu để thuộc hạ của hắn nhìn thấy chắc chắn sẽ nhìn lên trời và nói hẳn là vừa rồi bọn hắn hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.Vương gia của bọn hắn như thế nào sẽ cười ôn hòa như vậy chứ.Còn Vân Khinh lúc này thì nóng nảy không được.Nàng biết Hàn Băng Vô Tình muốn báo thù nhưng đây cũng không phải lý do nàng ấy dùng hôn nhân làm đại giới.Thế giới này đối với nữ nhân cũng có nhiều trói buộc và định kiến.Nàng làm như vậy có thể báo được thù nhưng cũng sẽ bồi thêm chính mình đi vào.Báo thù có hàng ngàn hàng vạn phương pháp nhưng nàng ấy vì cái gì mà muốn chọn biện pháp đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm này đâu?Vân Khinh không rõ cũng thật sự không hiểu..

Chương 158: 158: Gả Cho Ta Sao