Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 173: 173: An Tĩnh Hàn Băng Vô Tình

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Lúc này, Hàn Băng Vô Tình ngồi trên giường ôm đầu gối, an tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo cỡ lớn.Ánh mắt nàng nhìn về phía trước nhưng thực chất lại không phải đang nhìn thứ gì cả.Trong con ngươi màu hổ phách lạnh lùng kia tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống.Hàn Băng Vô Tình lần này lại làm sao vậy, Vân Khinh không biết.Cho dù quen biết đã năm năm có hơn nhưng những hành động thất thường hôm nay của nàng ấy, đây là lần đầu tiên Vân Khinh nhìn thấy.Nàng thử dùng một số biện pháp bản thân cho là hữu hiệu thu hút sự chú ý của thiếu nữ.Chính là đối diện với những hành động này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình không hề có một chút phản ứng nào.Thậm chí, ngay cả đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn mở, chưa từng chớp mắt cái nào.Nếu để ý, trong ánh mắt lỗ trống của nàng cũng không một tia sáng rọi, con ngươi màu hổ phách một mảnh chết lặng.Nếu không phải ngực nàng vẫn còn phập phồng, Vân Khinh đã cho rằng...Nửa canh giờ sau, thấy Hàn Băng Vô Tình vẫn ngồi bất động, Vân Khinh đã bắt đầu hoảng hốt.Nàng đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa nhưng lại có phần do dự.Nàng muốn đi tìm người truyền tin cho Vân Lạc nhưng lại không an tâm để Hàn Băng Vô Tình trong tình trạng như thế này ở lại.Ai biết được liệu có hay không những kẻ giống hắc y nữ nhân kêu Mị Yên gì đó xuất hiện lúc nàng rời đi.Mà nếu nàng mang theo Hàn Băng Vô Tình đi theo cũng không tốt.Biết đâu trên đường gặp bọn họ.Trong lúc Vân Khinh rơi vào lưỡng nan lựa chọn thì tiếng ho khan của thiếu nữ vang lên giống như tiếng trời.Vân Khinh nhanh chóng quay người lại, kinh hỉ nhìn thiếu nữ trên giường.Nàng cảm thấy dù là Hàn Băng Vô Tình trên người tràn ngập lệ khí cùng sát khí vừa rồi xuất hiện cũng không đáng sợ.Nàng cảm thấy đáng sợ nhất vẫn là Hàn Băng Vô Tình không một chút sinh khí, an tĩnh một chỗ như vậy.Trực giác nàng nói cho nàng biết muội ấy tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.Nếu muội ấy mãi như thế, Vân Khinh nàng sẽ tự trách suốt đời bởi bản thân không thể chăm sóc cho muội ấy.Đôi con ngươi màu hổ phách trong trẻo của Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Khinh chạy về phía mình hơi nhíu mày.Nhìn bộ dạng của nàng nhất là vết xanh tím chói mắt trên cổ cùng lạc ngân trên tay, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn.Giọng nói thanh lãnh bản đầu có chút khàn khàn :"Tỷ sao vậy?".

Lúc này, Hàn Băng Vô Tình ngồi trên giường ôm đầu gối, an tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo cỡ lớn.

Ánh mắt nàng nhìn về phía trước nhưng thực chất lại không phải đang nhìn thứ gì cả.

Trong con ngươi màu hổ phách lạnh lùng kia tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống.

Hàn Băng Vô Tình lần này lại làm sao vậy, Vân Khinh không biết.

Cho dù quen biết đã năm năm có hơn nhưng những hành động thất thường hôm nay của nàng ấy, đây là lần đầu tiên Vân Khinh nhìn thấy.

Nàng thử dùng một số biện pháp bản thân cho là hữu hiệu thu hút sự chú ý của thiếu nữ.

Chính là đối diện với những hành động này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình không hề có một chút phản ứng nào.

Thậm chí, ngay cả đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn mở, chưa từng chớp mắt cái nào.

Nếu để ý, trong ánh mắt lỗ trống của nàng cũng không một tia sáng rọi, con ngươi màu hổ phách một mảnh chết lặng.

Nếu không phải ngực nàng vẫn còn phập phồng, Vân Khinh đã cho rằng...

Nửa canh giờ sau, thấy Hàn Băng Vô Tình vẫn ngồi bất động, Vân Khinh đã bắt đầu hoảng hốt.

Nàng đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa nhưng lại có phần do dự.

Nàng muốn đi tìm người truyền tin cho Vân Lạc nhưng lại không an tâm để Hàn Băng Vô Tình trong tình trạng như thế này ở lại.

Ai biết được liệu có hay không những kẻ giống hắc y nữ nhân kêu Mị Yên gì đó xuất hiện lúc nàng rời đi.

Mà nếu nàng mang theo Hàn Băng Vô Tình đi theo cũng không tốt.

Biết đâu trên đường gặp bọn họ.

Trong lúc Vân Khinh rơi vào lưỡng nan lựa chọn thì tiếng ho khan của thiếu nữ vang lên giống như tiếng trời.

Vân Khinh nhanh chóng quay người lại, kinh hỉ nhìn thiếu nữ trên giường.

Nàng cảm thấy dù là Hàn Băng Vô Tình trên người tràn ngập lệ khí cùng sát khí vừa rồi xuất hiện cũng không đáng sợ.

Nàng cảm thấy đáng sợ nhất vẫn là Hàn Băng Vô Tình không một chút sinh khí, an tĩnh một chỗ như vậy.

Trực giác nàng nói cho nàng biết muội ấy tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Nếu muội ấy mãi như thế, Vân Khinh nàng sẽ tự trách suốt đời bởi bản thân không thể chăm sóc cho muội ấy.

Đôi con ngươi màu hổ phách trong trẻo của Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Khinh chạy về phía mình hơi nhíu mày.

Nhìn bộ dạng của nàng nhất là vết xanh tím chói mắt trên cổ cùng lạc ngân trên tay, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn.

Giọng nói thanh lãnh bản đầu có chút khàn khàn :"Tỷ sao vậy?"

.

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Lúc này, Hàn Băng Vô Tình ngồi trên giường ôm đầu gối, an tĩnh như một búp bê tây dương tinh xảo cỡ lớn.Ánh mắt nàng nhìn về phía trước nhưng thực chất lại không phải đang nhìn thứ gì cả.Trong con ngươi màu hổ phách lạnh lùng kia tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống.Hàn Băng Vô Tình lần này lại làm sao vậy, Vân Khinh không biết.Cho dù quen biết đã năm năm có hơn nhưng những hành động thất thường hôm nay của nàng ấy, đây là lần đầu tiên Vân Khinh nhìn thấy.Nàng thử dùng một số biện pháp bản thân cho là hữu hiệu thu hút sự chú ý của thiếu nữ.Chính là đối diện với những hành động này của Vân Khinh, Hàn Băng Vô Tình không hề có một chút phản ứng nào.Thậm chí, ngay cả đôi mắt màu hổ phách kia vẫn luôn mở, chưa từng chớp mắt cái nào.Nếu để ý, trong ánh mắt lỗ trống của nàng cũng không một tia sáng rọi, con ngươi màu hổ phách một mảnh chết lặng.Nếu không phải ngực nàng vẫn còn phập phồng, Vân Khinh đã cho rằng...Nửa canh giờ sau, thấy Hàn Băng Vô Tình vẫn ngồi bất động, Vân Khinh đã bắt đầu hoảng hốt.Nàng đi đến cạnh cửa, tay cầm cánh cửa nhưng lại có phần do dự.Nàng muốn đi tìm người truyền tin cho Vân Lạc nhưng lại không an tâm để Hàn Băng Vô Tình trong tình trạng như thế này ở lại.Ai biết được liệu có hay không những kẻ giống hắc y nữ nhân kêu Mị Yên gì đó xuất hiện lúc nàng rời đi.Mà nếu nàng mang theo Hàn Băng Vô Tình đi theo cũng không tốt.Biết đâu trên đường gặp bọn họ.Trong lúc Vân Khinh rơi vào lưỡng nan lựa chọn thì tiếng ho khan của thiếu nữ vang lên giống như tiếng trời.Vân Khinh nhanh chóng quay người lại, kinh hỉ nhìn thiếu nữ trên giường.Nàng cảm thấy dù là Hàn Băng Vô Tình trên người tràn ngập lệ khí cùng sát khí vừa rồi xuất hiện cũng không đáng sợ.Nàng cảm thấy đáng sợ nhất vẫn là Hàn Băng Vô Tình không một chút sinh khí, an tĩnh một chỗ như vậy.Trực giác nàng nói cho nàng biết muội ấy tựa hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào.Nếu muội ấy mãi như thế, Vân Khinh nàng sẽ tự trách suốt đời bởi bản thân không thể chăm sóc cho muội ấy.Đôi con ngươi màu hổ phách trong trẻo của Hàn Băng Vô Tình nhìn Vân Khinh chạy về phía mình hơi nhíu mày.Nhìn bộ dạng của nàng nhất là vết xanh tím chói mắt trên cổ cùng lạc ngân trên tay, Hàn Băng Vô Tình mày túc khẩn.Giọng nói thanh lãnh bản đầu có chút khàn khàn :"Tỷ sao vậy?".

Chương 173: 173: An Tĩnh Hàn Băng Vô Tình