Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…
Chương 178: 178: Mị Sương Bị Thương
Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Tiểu nữ hài nhìn thấy cảnh này, đôi môi mím chặt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, không tiếng động nức nở.Tuy còn nhỏ nhưng nàng biết lúc này mình không thể làm gì khác ngoài việc không gây thêm phiền, ngoan ngoãn để cho mụ mụ ôm.Mĩ phụ cảm nhận được trên áo ẩm ướt cũng đoán được nữ hài nhìn thấy gì.Nàng tầm mắt mơ hồ phủ kín hơi nước nhưng vẫn vừa chạy vừa vỗ lưng nghẹn ngào an ủi tiểu nữ hài :"Nữ nhi ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Con ngoan, đừng nhìn, nhắm mắt lại."Lúc này, trong phòng lại là một mặt khác cảnh tượng.Mị Sương ôm vết thương ở cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn bạch y thiếu nữ.Nàng vốn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đến gần, nàng nhanh chóng xoay người lại, cổ liền bị cắt một dao.Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách ăn toàn, Mị Sương cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ vừa rồi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bản thân.Nàng không ngờ Hàn Băng Vô Tình như thế đáng sợ, cư nhiên có thể làm nàng hậu tri hậu giác bị thương.Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì lúc này chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất."Ngươi thật không đơn giản." Mị Sương nghiến răng nghiến lợi nói.Mặc cho Mị Sương trên mặt biểu cảm như thế nào, Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn nàng.Trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống nhưng lại nhiều thêm một tia lệ khí.Lúc này, trên hai cánh tay nàng, một lớp y phục bị xé rách lộ ra một đoạn cánh tay ngọc cùng hai lưỡi dao sắc bén.Trong hai lưỡi dao đó, một bên lưỡi dao đang không ngừng chảy xuống huyết châu.Nếu như để ý sẽ thấy, miệng vết thương trên cổ Mị Sương cùng vị trí trên cổ Hàn Băng Vô Tình giống nhau như đúc.Có thể thấy, mặc dù ý thức không thanh tỉnh, nhưng có thù tất báo tính tình đã khắc vào trong sương cốt.Này xem, ngươi hoa ta trên cổ một miệng vết thương, ta cũng cắt một dao trên cổ ngươi không phải là rất công bằng sao?!!!Mị Sương hừ lạnh vung Tử Ma Ô lên công kích Hàn Băng Vô Tình :"Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi lại không biết tốt xấu làm ta bị thương.Hôm nay ta không g**t ch*t ngươi ta không gọi Mị Sương."Có thể nói, lúc này Mị Sương đã hoàn toàn bị chọc giận, nàng ra tay chiêu chiêu độc ác.Hàn Băng Vô Tình tuy không có ý thức nhưng bản năng vẫn làm cho nàng đưa ra rất nhiều hành động ứng đối với những đòn công kích của Mị Sương..
Tiểu nữ hài nhìn thấy cảnh này, đôi môi mím chặt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, không tiếng động nức nở.
Tuy còn nhỏ nhưng nàng biết lúc này mình không thể làm gì khác ngoài việc không gây thêm phiền, ngoan ngoãn để cho mụ mụ ôm.
Mĩ phụ cảm nhận được trên áo ẩm ướt cũng đoán được nữ hài nhìn thấy gì.Nàng tầm mắt mơ hồ phủ kín hơi nước nhưng vẫn vừa chạy vừa vỗ lưng nghẹn ngào an ủi tiểu nữ hài :"Nữ nhi ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Con ngoan, đừng nhìn, nhắm mắt lại."
Lúc này, trong phòng lại là một mặt khác cảnh tượng.
Mị Sương ôm vết thương ở cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn bạch y thiếu nữ.
Nàng vốn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đến gần, nàng nhanh chóng xoay người lại, cổ liền bị cắt một dao.
Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách ăn toàn, Mị Sương cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ vừa rồi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bản thân.
Nàng không ngờ Hàn Băng Vô Tình như thế đáng sợ, cư nhiên có thể làm nàng hậu tri hậu giác bị thương.
Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì lúc này chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất.
"Ngươi thật không đơn giản." Mị Sương nghiến răng nghiến lợi nói.
Mặc cho Mị Sương trên mặt biểu cảm như thế nào, Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn nàng.
Trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống nhưng lại nhiều thêm một tia lệ khí.
Lúc này, trên hai cánh tay nàng, một lớp y phục bị xé rách lộ ra một đoạn cánh tay ngọc cùng hai lưỡi dao sắc bén.
Trong hai lưỡi dao đó, một bên lưỡi dao đang không ngừng chảy xuống huyết châu.
Nếu như để ý sẽ thấy, miệng vết thương trên cổ Mị Sương cùng vị trí trên cổ Hàn Băng Vô Tình giống nhau như đúc.
Có thể thấy, mặc dù ý thức không thanh tỉnh, nhưng có thù tất báo tính tình đã khắc vào trong sương cốt.
Này xem, ngươi hoa ta trên cổ một miệng vết thương, ta cũng cắt một dao trên cổ ngươi không phải là rất công bằng sao?!!!
Mị Sương hừ lạnh vung Tử Ma Ô lên công kích Hàn Băng Vô Tình :"Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi lại không biết tốt xấu làm ta bị thương.
Hôm nay ta không g**t ch*t ngươi ta không gọi Mị Sương."
Có thể nói, lúc này Mị Sương đã hoàn toàn bị chọc giận, nàng ra tay chiêu chiêu độc ác.
Hàn Băng Vô Tình tuy không có ý thức nhưng bản năng vẫn làm cho nàng đưa ra rất nhiều hành động ứng đối với những đòn công kích của Mị Sương.
.
Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Tiểu nữ hài nhìn thấy cảnh này, đôi môi mím chặt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, không tiếng động nức nở.Tuy còn nhỏ nhưng nàng biết lúc này mình không thể làm gì khác ngoài việc không gây thêm phiền, ngoan ngoãn để cho mụ mụ ôm.Mĩ phụ cảm nhận được trên áo ẩm ướt cũng đoán được nữ hài nhìn thấy gì.Nàng tầm mắt mơ hồ phủ kín hơi nước nhưng vẫn vừa chạy vừa vỗ lưng nghẹn ngào an ủi tiểu nữ hài :"Nữ nhi ngoan, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.Con ngoan, đừng nhìn, nhắm mắt lại."Lúc này, trong phòng lại là một mặt khác cảnh tượng.Mị Sương ôm vết thương ở cổ, vẻ mặt không dám tin nhìn bạch y thiếu nữ.Nàng vốn đang định rời đi thì đột nhiên cảm thấy phía sau có thứ gì đến gần, nàng nhanh chóng xoay người lại, cổ liền bị cắt một dao.Nhanh chóng kéo ra một khoảng cách ăn toàn, Mị Sương cảnh giác nhìn bạch y thiếu nữ vừa rồi vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng bản thân.Nàng không ngờ Hàn Băng Vô Tình như thế đáng sợ, cư nhiên có thể làm nàng hậu tri hậu giác bị thương.Nếu không phải nàng phản ứng kịp thời thì lúc này chỉ còn lại một khối thi thể lạnh lẽo nằm trên mặt đất."Ngươi thật không đơn giản." Mị Sương nghiến răng nghiến lợi nói.Mặc cho Mị Sương trên mặt biểu cảm như thế nào, Hàn Băng Vô Tình mặt không biểu cảm nghiêng đầu nhìn nàng.Trong con ngươi màu hổ phách kia vẫn tràn đầy mờ mịt cùng lỗ trống nhưng lại nhiều thêm một tia lệ khí.Lúc này, trên hai cánh tay nàng, một lớp y phục bị xé rách lộ ra một đoạn cánh tay ngọc cùng hai lưỡi dao sắc bén.Trong hai lưỡi dao đó, một bên lưỡi dao đang không ngừng chảy xuống huyết châu.Nếu như để ý sẽ thấy, miệng vết thương trên cổ Mị Sương cùng vị trí trên cổ Hàn Băng Vô Tình giống nhau như đúc.Có thể thấy, mặc dù ý thức không thanh tỉnh, nhưng có thù tất báo tính tình đã khắc vào trong sương cốt.Này xem, ngươi hoa ta trên cổ một miệng vết thương, ta cũng cắt một dao trên cổ ngươi không phải là rất công bằng sao?!!!Mị Sương hừ lạnh vung Tử Ma Ô lên công kích Hàn Băng Vô Tình :"Vốn dĩ muốn tha cho ngươi một mạng nhưng ngươi lại không biết tốt xấu làm ta bị thương.Hôm nay ta không g**t ch*t ngươi ta không gọi Mị Sương."Có thể nói, lúc này Mị Sương đã hoàn toàn bị chọc giận, nàng ra tay chiêu chiêu độc ác.Hàn Băng Vô Tình tuy không có ý thức nhưng bản năng vẫn làm cho nàng đưa ra rất nhiều hành động ứng đối với những đòn công kích của Mị Sương..