Tác giả:

Trên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay…

Chương 224: 224: Kéo Dài Thời Gian

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Hắn rõ ràng hiểu tính cách của nàng, vậy mà...!"Lũ phế vật các ngươi đứng đần ra đó làm gì, còn không cho ta truy.Nếu để nàng ta chạy thoát các ngươi cũng không còn quay về nữa."Âm thanh ác ý kia lại vang lên, kèm theo đó là sự giận vô cùng.Không đợi đám ma tộc phản ứng, Điệp Mục đã xông lên chủ động lao vào chiến đấu.Tuy linh lực đã cạn kiệt nhưng thể lực vẫn còn, cho dù thân mang trọng thương nhưng hắn vẫn không muốn sống vung lên thật lớn trường đao ngăn cản đám ma tộc muốn đuổi theo ấy.Lúc này, Điệp Mục không khỏi âm thầm may mắn thể lực của bản thân vẫn còn tốt như vậy.Tổ chức bồi dưỡng bọn hắn không phải về tất cả các phương diện mà dựa theo thiên phú, sở thích của bọn họ đưa ra một bản kế hoạch tốt nhất cho từng người.Tuy nhiên, vẫn có một số hạng mục là bắt buộc và việc huấn luyện thể lực cùng khả năng chịu đựng là một trong số đó.Trong lòng không khỏi cảm ơn nhưng bài huấn luyện của Điệp Sát đơn giản, gian khổ mà thực dụng để hắn có thể kéo dài thời gian cho Điệp Linh rời khỏi.Điệp Mục bất chấp tất cả không ngừng huy đao chém vào đám ma tộc, mặc cho công kích của chúng rơi vào trên người mình.Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhiều chỗ còn ẩn ẩn lộ ra sâm sâm bạch cốt.Huyết nhuộm khắp người hắn, là máu ma tộc bị thương dưới đao của hắn cũng là bản thân hắn huyết, cũng là minh chứng cho sự tắm máu hăng hái của hắn.Tuy nhiên chỉ một mình hắn sau có là đối thủ của nhiều vậy ma tộc vây công, cho dù thể lực của hắn có tốt đến đâu cũng đến lúc cạn kiệt thời điểm.Cánh của hắn đã bắt đầu cảm thấy rã rời, ngón tay cầm đao cũng có vài phần run rẩy.Bịch một tiếng, thanh đao trên tay Điệp Mục cắm xuống đất, hắn quỳ xuống một gối, hồng hộc th* d*c.Đám ma tộc thấy vậy cũng đình chỉ tấn công, đứng thành một vòng vây quanh hắn, phạm vi bị bọn họ tiến lại gần mà ngày càng thu hẹp.Điệp Mục quan sát những tên ma tộc tiến lại gần, nhìn ra những tên đã ngã xuống, trong lòng như trầm hạ đáy cốc.Đám ma tộc này trong lúc hắn liều mạng ngăn cản vẫn thiếu mất ba tên, bọn chúng hẳn là đuổi theo Điệp Linh.Vừa nghĩ đến Điệp Linh sẽ gặp nguy hiểm, Điệp Mục cắn răng rút đao lên muốn xử lý hết đám ma tộc trước mặt đi cứu nàng.Chính là hắn vừa vung đao lên, thân hình liền một trận lảo đảo, tiếp đó là một đòn công kích không biết từ tên ma tộc nào hạ tay đánh ngã hắn.Điệp Mục bay ra đập vào thân cây rơi xuống phun ra một ngụm máu.Hắn gian nan muốn bò dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, hắn nhận mệnh nằm đó, chờ đợi đám ma tộc cho hắn một kích cuối cùng bởi vì hắn biết sức chịu đựng của cơ thể hắn đã đến cực hạn.Hắn đã không còn một chút sức lực nào để đứng dậy mà cầm đao giúp Điệp Linh tranh thủ thời gian nữa.Thôi vậy, hắn đã tận lực, chỉ hi vọng nàng có thể bình an, như thế cũng đủ.Lúc này, hắn cũng không còn quan tâm đến đám ma tộc kia nữa cũng không quan tâm đến tình cảnh bây giờ của bản thân, toàn thân đau đớn liên tục truyền đến đại não làm đầu óc của hắn dần trở nên trì độn.Nhưng mà, hắn vẫn cố mở to hai mắt nhìn lên không trung cũng không biết là hắn đang muốn nhìn cái gì hay tìm kiếm cái gì bởi vì ngay cả hắn cũng đang mê man..

Hắn rõ ràng hiểu tính cách của nàng, vậy mà...!

"Lũ phế vật các ngươi đứng đần ra đó làm gì, còn không cho ta truy.

Nếu để nàng ta chạy thoát các ngươi cũng không còn quay về nữa."

Âm thanh ác ý kia lại vang lên, kèm theo đó là sự giận vô cùng.

Không đợi đám ma tộc phản ứng, Điệp Mục đã xông lên chủ động lao vào chiến đấu.

Tuy linh lực đã cạn kiệt nhưng thể lực vẫn còn, cho dù thân mang trọng thương nhưng hắn vẫn không muốn sống vung lên thật lớn trường đao ngăn cản đám ma tộc muốn đuổi theo ấy.

Lúc này, Điệp Mục không khỏi âm thầm may mắn thể lực của bản thân vẫn còn tốt như vậy.

Tổ chức bồi dưỡng bọn hắn không phải về tất cả các phương diện mà dựa theo thiên phú, sở thích của bọn họ đưa ra một bản kế hoạch tốt nhất cho từng người.

Tuy nhiên, vẫn có một số hạng mục là bắt buộc và việc huấn luyện thể lực cùng khả năng chịu đựng là một trong số đó.

Trong lòng không khỏi cảm ơn nhưng bài huấn luyện của Điệp Sát đơn giản, gian khổ mà thực dụng để hắn có thể kéo dài thời gian cho Điệp Linh rời khỏi.

Điệp Mục bất chấp tất cả không ngừng huy đao chém vào đám ma tộc, mặc cho công kích của chúng rơi vào trên người mình.

Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhiều chỗ còn ẩn ẩn lộ ra sâm sâm bạch cốt.

Huyết nhuộm khắp người hắn, là máu ma tộc bị thương dưới đao của hắn cũng là bản thân hắn huyết, cũng là minh chứng cho sự tắm máu hăng hái của hắn.

Tuy nhiên chỉ một mình hắn sau có là đối thủ của nhiều vậy ma tộc vây công, cho dù thể lực của hắn có tốt đến đâu cũng đến lúc cạn kiệt thời điểm.

Cánh của hắn đã bắt đầu cảm thấy rã rời, ngón tay cầm đao cũng có vài phần run rẩy.

Bịch một tiếng, thanh đao trên tay Điệp Mục cắm xuống đất, hắn quỳ xuống một gối, hồng hộc th* d*c.

Đám ma tộc thấy vậy cũng đình chỉ tấn công, đứng thành một vòng vây quanh hắn, phạm vi bị bọn họ tiến lại gần mà ngày càng thu hẹp.

Điệp Mục quan sát những tên ma tộc tiến lại gần, nhìn ra những tên đã ngã xuống, trong lòng như trầm hạ đáy cốc.

Đám ma tộc này trong lúc hắn liều mạng ngăn cản vẫn thiếu mất ba tên, bọn chúng hẳn là đuổi theo Điệp Linh.

Vừa nghĩ đến Điệp Linh sẽ gặp nguy hiểm, Điệp Mục cắn răng rút đao lên muốn xử lý hết đám ma tộc trước mặt đi cứu nàng.

Chính là hắn vừa vung đao lên, thân hình liền một trận lảo đảo, tiếp đó là một đòn công kích không biết từ tên ma tộc nào hạ tay đánh ngã hắn.

Điệp Mục bay ra đập vào thân cây rơi xuống phun ra một ngụm máu.

Hắn gian nan muốn bò dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, hắn nhận mệnh nằm đó, chờ đợi đám ma tộc cho hắn một kích cuối cùng bởi vì hắn biết sức chịu đựng của cơ thể hắn đã đến cực hạn.

Hắn đã không còn một chút sức lực nào để đứng dậy mà cầm đao giúp Điệp Linh tranh thủ thời gian nữa.

Thôi vậy, hắn đã tận lực, chỉ hi vọng nàng có thể bình an, như thế cũng đủ.

Lúc này, hắn cũng không còn quan tâm đến đám ma tộc kia nữa cũng không quan tâm đến tình cảnh bây giờ của bản thân, toàn thân đau đớn liên tục truyền đến đại não làm đầu óc của hắn dần trở nên trì độn.

Nhưng mà, hắn vẫn cố mở to hai mắt nhìn lên không trung cũng không biết là hắn đang muốn nhìn cái gì hay tìm kiếm cái gì bởi vì ngay cả hắn cũng đang mê man..

Phượng Họa Phong VânTác giả: Nakami MokirashiTruyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTrên sân thượng của một nhà cao tầng, một mái tóc bạch kim tung bay trong gió,trong bộ quần áo đen tuyền,cặp mắt hổ phách lạnh lùng mang ý cười chính là đặc điểm để nhận ra cô - đệ nhất sát thủ của thế kỷ 21 Hàn Băng Vô Tình. " Hừ ! Thật nhàm chán." Cô nghĩ Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại đi ám sát một tên chẳng ra gì. Haizz. Ai bảo tên này treo thưởng cao.Làm xong phi vụ này là cô có thể ẵm một số tiền lớn, có thể sống một cuộc sống xa hoa nửa năm. Biết làm sao được ai bảo cô rất lười. Haizz. Cô được mệnh danh là sát thủ thiên tài.Năm cô mười tuổi gia đình cô bị người ta thuê sát thủ giết hại nhưng cô đã may mắn sống sót. Cô đã quyết tâm báo thù bằng được. Chính vì thế suốt bao nhiêu năm qua cô đã trải qua được sự huấn luyện hà khắc của sư phụ để trở thành một sát thủ xuất sắc như ngày hôm nay và cô cũng đã báo thù thành công. Trên sân thượng ,cô điều chỉnh ống ngắm và ống giảm thanh.Chưa đầy vài giây sau, một tiếng động nhỏ "Chíu" vang lên trong không gian tĩnh mịch. Cô xoay… Hắn rõ ràng hiểu tính cách của nàng, vậy mà...!"Lũ phế vật các ngươi đứng đần ra đó làm gì, còn không cho ta truy.Nếu để nàng ta chạy thoát các ngươi cũng không còn quay về nữa."Âm thanh ác ý kia lại vang lên, kèm theo đó là sự giận vô cùng.Không đợi đám ma tộc phản ứng, Điệp Mục đã xông lên chủ động lao vào chiến đấu.Tuy linh lực đã cạn kiệt nhưng thể lực vẫn còn, cho dù thân mang trọng thương nhưng hắn vẫn không muốn sống vung lên thật lớn trường đao ngăn cản đám ma tộc muốn đuổi theo ấy.Lúc này, Điệp Mục không khỏi âm thầm may mắn thể lực của bản thân vẫn còn tốt như vậy.Tổ chức bồi dưỡng bọn hắn không phải về tất cả các phương diện mà dựa theo thiên phú, sở thích của bọn họ đưa ra một bản kế hoạch tốt nhất cho từng người.Tuy nhiên, vẫn có một số hạng mục là bắt buộc và việc huấn luyện thể lực cùng khả năng chịu đựng là một trong số đó.Trong lòng không khỏi cảm ơn nhưng bài huấn luyện của Điệp Sát đơn giản, gian khổ mà thực dụng để hắn có thể kéo dài thời gian cho Điệp Linh rời khỏi.Điệp Mục bất chấp tất cả không ngừng huy đao chém vào đám ma tộc, mặc cho công kích của chúng rơi vào trên người mình.Trên người hắn khắp nơi đều là vết thương, nhiều chỗ còn ẩn ẩn lộ ra sâm sâm bạch cốt.Huyết nhuộm khắp người hắn, là máu ma tộc bị thương dưới đao của hắn cũng là bản thân hắn huyết, cũng là minh chứng cho sự tắm máu hăng hái của hắn.Tuy nhiên chỉ một mình hắn sau có là đối thủ của nhiều vậy ma tộc vây công, cho dù thể lực của hắn có tốt đến đâu cũng đến lúc cạn kiệt thời điểm.Cánh của hắn đã bắt đầu cảm thấy rã rời, ngón tay cầm đao cũng có vài phần run rẩy.Bịch một tiếng, thanh đao trên tay Điệp Mục cắm xuống đất, hắn quỳ xuống một gối, hồng hộc th* d*c.Đám ma tộc thấy vậy cũng đình chỉ tấn công, đứng thành một vòng vây quanh hắn, phạm vi bị bọn họ tiến lại gần mà ngày càng thu hẹp.Điệp Mục quan sát những tên ma tộc tiến lại gần, nhìn ra những tên đã ngã xuống, trong lòng như trầm hạ đáy cốc.Đám ma tộc này trong lúc hắn liều mạng ngăn cản vẫn thiếu mất ba tên, bọn chúng hẳn là đuổi theo Điệp Linh.Vừa nghĩ đến Điệp Linh sẽ gặp nguy hiểm, Điệp Mục cắn răng rút đao lên muốn xử lý hết đám ma tộc trước mặt đi cứu nàng.Chính là hắn vừa vung đao lên, thân hình liền một trận lảo đảo, tiếp đó là một đòn công kích không biết từ tên ma tộc nào hạ tay đánh ngã hắn.Điệp Mục bay ra đập vào thân cây rơi xuống phun ra một ngụm máu.Hắn gian nan muốn bò dậy nhưng một chút sức lực cũng không có, hắn nhận mệnh nằm đó, chờ đợi đám ma tộc cho hắn một kích cuối cùng bởi vì hắn biết sức chịu đựng của cơ thể hắn đã đến cực hạn.Hắn đã không còn một chút sức lực nào để đứng dậy mà cầm đao giúp Điệp Linh tranh thủ thời gian nữa.Thôi vậy, hắn đã tận lực, chỉ hi vọng nàng có thể bình an, như thế cũng đủ.Lúc này, hắn cũng không còn quan tâm đến đám ma tộc kia nữa cũng không quan tâm đến tình cảnh bây giờ của bản thân, toàn thân đau đớn liên tục truyền đến đại não làm đầu óc của hắn dần trở nên trì độn.Nhưng mà, hắn vẫn cố mở to hai mắt nhìn lên không trung cũng không biết là hắn đang muốn nhìn cái gì hay tìm kiếm cái gì bởi vì ngay cả hắn cũng đang mê man..

Chương 224: 224: Kéo Dài Thời Gian