Lưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp…

Chương 9: Tiệm giỡn

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Kính chào quý khách.” Varity chào đón.Người này trông không giống như đến mua hàng, nhìn chẳng hợp với tiệm giỡn nhà Weasley tí nào. Cô ấy nói tiếp, “Ngại quá, xin chờ một chút.”, nghiêng vai đi xuyên qua những vị khách cũ.Người phụ nữ này có mái tóc dài màu sợi đay được búi lên qua loa, khuyên tai bảo thạch ôm lấy tóc mai. Khoác áo choàng nỉ màu đen, lộ nửa bắp chân thon dài trắng nõn.Nhìn không giống khách đến mua hàng, Varity nghĩ, giữa một đám con nít và học sinh ồn ào, cô rất nổi bật.Nhưng cô ấy vẫn bước đến chào đón: “Xin chào, hoan nghênh đến với Tiệm Phù thủy Qủy quái nhà Weasley.”Lúc đi đường người phụ nữ này có hơi lảo đảo, từ chối thẳng sự nghênh đón của Varity.“Tôi là bác sĩ ở St.Mungo, Roseline Su.” Cô móc huy chương đeo trước ngực ra, nói ngắn gọn, “Cũng là chỗ cô đưa ông chủ nhà mình tới, tôi cần đến phòng thí nghiệm tìm thứ khiến anh ta hôn mê.”“Phòng thí nghiệm của anh ấy là bí mật…”Roseline cắt ngang cô ấy, nghiêm mặt nói, “Tôi là bác sĩ điều trị cho anh ta, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ thứ gì ngoài việc trị liệu của tôi, thế nên… để tôi vào.”Đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn chằm chằm vào Varity, trong giọng nói mang theo sức thuyết phục kỳ lạ, không chấp nhận bị từ chối.“À…” Varity do dự một giây, vẫn đồng ý, “Được, được rồi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---“Ở trên lầu, để tôi dắt cô đi.” Cô ấy đi trước, dẫn đường cho Roseline, “Tôi nghĩ cái mũ bán thành phẩm của anh ấy vẫn còn đó.”Roseline đi theo cô ấy tới một căn gác trông như phòng thí nghiệm của mấy nhà khoa học Muggle điên cuồng.Chấc đống đến trần nhà là những món bán thành phẩm kỳ lạ, hòm giấy dai bám đầy bụi bẩn, tấm giấy da tràn đầy chữ viết ngoáy được đính trên tường.“Merlin…”Mùi bụi bặm, mùi độc dược, thậm chí còn chút mùi ẩm ướt mốc meo.Ánh sáng bị nhốt ngoài cánh cửa sổ bị đóng đinh, không thể chiếu vào.Cô chưa từng nghĩ rằng, George sẽ… sống ở một nơi thế này.Tựa như, không có hi vọng để tiếp tục sống sót, một không gian tối tăm, hỗn loạn.Mà George, rõ ràng là người như ánh mặt trời mả.“Cái mũ đó ở đây.” Varity chỉ cho cô cái mũ nằm dưới đất, “Tôi phải xuống lầu rồi, cô đừng ở lại lâu quá, lấy rồi đi thôi.”Roseline ngồi xổm xuống, bởi vì đầu gối đau nhức mà có vẻ hơi gắng sức.Cô vươn tay, nhặt cái thứ có hình mũ giữa đống lộn xộn lên.“Aizzz…”Đầu ngón tay nhói lên, mảnh gương vụn bên cạnh cái mũ cọ qua tay cô, máu chảy ra từng gọt từng giọt không ngừng.Ngước nhìn theo hướng những mảnh vỡ ấy, cô thấy một tấm gương bị đánh nát.A, phòng thí nghiệm này đúng là cái gì cũng có hết.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Roseline không nghĩ nhiều, lấy khăn tay của mình từ trong ngực ra, bọc ngón tay đang chảy máu lại. Vội vàng rời khỏi tiệm giỡn nhà Weasley vội vàng hệt như khi đến đây.

“Kính chào quý khách.” Varity chào đón.

Người này trông không giống như đến mua hàng, nhìn chẳng hợp với tiệm giỡn nhà Weasley tí nào. Cô ấy nói tiếp, “Ngại quá, xin chờ một chút.”, nghiêng vai đi xuyên qua những vị khách cũ.

Người phụ nữ này có mái tóc dài màu sợi đay được búi lên qua loa, khuyên tai bảo thạch ôm lấy tóc mai. Khoác áo choàng nỉ màu đen, lộ nửa bắp chân thon dài trắng nõn.

Nhìn không giống khách đến mua hàng, Varity nghĩ, giữa một đám con nít và học sinh ồn ào, cô rất nổi bật.

Nhưng cô ấy vẫn bước đến chào đón: “Xin chào, hoan nghênh đến với Tiệm Phù thủy Qủy quái nhà Weasley.”

Lúc đi đường người phụ nữ này có hơi lảo đảo, từ chối thẳng sự nghênh đón của Varity.

“Tôi là bác sĩ ở St.Mungo, Roseline Su.” Cô móc huy chương đeo trước ngực ra, nói ngắn gọn, “Cũng là chỗ cô đưa ông chủ nhà mình tới, tôi cần đến phòng thí nghiệm tìm thứ khiến anh ta hôn mê.”

“Phòng thí nghiệm của anh ấy là bí mật…”

Roseline cắt ngang cô ấy, nghiêm mặt nói, “Tôi là bác sĩ điều trị cho anh ta, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ thứ gì ngoài việc trị liệu của tôi, thế nên… để tôi vào.”

Đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn chằm chằm vào Varity, trong giọng nói mang theo sức thuyết phục kỳ lạ, không chấp nhận bị từ chối.

“À…” Varity do dự một giây, vẫn đồng ý, “Được, được rồi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Ở trên lầu, để tôi dắt cô đi.” Cô ấy đi trước, dẫn đường cho Roseline, “Tôi nghĩ cái mũ bán thành phẩm của anh ấy vẫn còn đó.”

Roseline đi theo cô ấy tới một căn gác trông như phòng thí nghiệm của mấy nhà khoa học Muggle điên cuồng.

Chấc đống đến trần nhà là những món bán thành phẩm kỳ lạ, hòm giấy dai bám đầy bụi bẩn, tấm giấy da tràn đầy chữ viết ngoáy được đính trên tường.

“Merlin…”

Mùi bụi bặm, mùi độc dược, thậm chí còn chút mùi ẩm ướt mốc meo.

Ánh sáng bị nhốt ngoài cánh cửa sổ bị đóng đinh, không thể chiếu vào.

Cô chưa từng nghĩ rằng, George sẽ… sống ở một nơi thế này.

Tựa như, không có hi vọng để tiếp tục sống sót, một không gian tối tăm, hỗn loạn.

Mà George, rõ ràng là người như ánh mặt trời mả.

“Cái mũ đó ở đây.” Varity chỉ cho cô cái mũ nằm dưới đất, “Tôi phải xuống lầu rồi, cô đừng ở lại lâu quá, lấy rồi đi thôi.”

Roseline ngồi xổm xuống, bởi vì đầu gối đau nhức mà có vẻ hơi gắng sức.

Cô vươn tay, nhặt cái thứ có hình mũ giữa đống lộn xộn lên.

“Aizzz…”

Đầu ngón tay nhói lên, mảnh gương vụn bên cạnh cái mũ cọ qua tay cô, máu chảy ra từng gọt từng giọt không ngừng.

Ngước nhìn theo hướng những mảnh vỡ ấy, cô thấy một tấm gương bị đánh nát.

A, phòng thí nghiệm này đúng là cái gì cũng có hết.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Roseline không nghĩ nhiều, lấy khăn tay của mình từ trong ngực ra, bọc ngón tay đang chảy máu lại. Vội vàng rời khỏi tiệm giỡn nhà Weasley vội vàng hệt như khi đến đây.

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Kính chào quý khách.” Varity chào đón.Người này trông không giống như đến mua hàng, nhìn chẳng hợp với tiệm giỡn nhà Weasley tí nào. Cô ấy nói tiếp, “Ngại quá, xin chờ một chút.”, nghiêng vai đi xuyên qua những vị khách cũ.Người phụ nữ này có mái tóc dài màu sợi đay được búi lên qua loa, khuyên tai bảo thạch ôm lấy tóc mai. Khoác áo choàng nỉ màu đen, lộ nửa bắp chân thon dài trắng nõn.Nhìn không giống khách đến mua hàng, Varity nghĩ, giữa một đám con nít và học sinh ồn ào, cô rất nổi bật.Nhưng cô ấy vẫn bước đến chào đón: “Xin chào, hoan nghênh đến với Tiệm Phù thủy Qủy quái nhà Weasley.”Lúc đi đường người phụ nữ này có hơi lảo đảo, từ chối thẳng sự nghênh đón của Varity.“Tôi là bác sĩ ở St.Mungo, Roseline Su.” Cô móc huy chương đeo trước ngực ra, nói ngắn gọn, “Cũng là chỗ cô đưa ông chủ nhà mình tới, tôi cần đến phòng thí nghiệm tìm thứ khiến anh ta hôn mê.”“Phòng thí nghiệm của anh ấy là bí mật…”Roseline cắt ngang cô ấy, nghiêm mặt nói, “Tôi là bác sĩ điều trị cho anh ta, tôi sẽ không can thiệp vào bất cứ thứ gì ngoài việc trị liệu của tôi, thế nên… để tôi vào.”Đôi mắt màu hổ phách của cô nhìn chằm chằm vào Varity, trong giọng nói mang theo sức thuyết phục kỳ lạ, không chấp nhận bị từ chối.“À…” Varity do dự một giây, vẫn đồng ý, “Được, được rồi.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---“Ở trên lầu, để tôi dắt cô đi.” Cô ấy đi trước, dẫn đường cho Roseline, “Tôi nghĩ cái mũ bán thành phẩm của anh ấy vẫn còn đó.”Roseline đi theo cô ấy tới một căn gác trông như phòng thí nghiệm của mấy nhà khoa học Muggle điên cuồng.Chấc đống đến trần nhà là những món bán thành phẩm kỳ lạ, hòm giấy dai bám đầy bụi bẩn, tấm giấy da tràn đầy chữ viết ngoáy được đính trên tường.“Merlin…”Mùi bụi bặm, mùi độc dược, thậm chí còn chút mùi ẩm ướt mốc meo.Ánh sáng bị nhốt ngoài cánh cửa sổ bị đóng đinh, không thể chiếu vào.Cô chưa từng nghĩ rằng, George sẽ… sống ở một nơi thế này.Tựa như, không có hi vọng để tiếp tục sống sót, một không gian tối tăm, hỗn loạn.Mà George, rõ ràng là người như ánh mặt trời mả.“Cái mũ đó ở đây.” Varity chỉ cho cô cái mũ nằm dưới đất, “Tôi phải xuống lầu rồi, cô đừng ở lại lâu quá, lấy rồi đi thôi.”Roseline ngồi xổm xuống, bởi vì đầu gối đau nhức mà có vẻ hơi gắng sức.Cô vươn tay, nhặt cái thứ có hình mũ giữa đống lộn xộn lên.“Aizzz…”Đầu ngón tay nhói lên, mảnh gương vụn bên cạnh cái mũ cọ qua tay cô, máu chảy ra từng gọt từng giọt không ngừng.Ngước nhìn theo hướng những mảnh vỡ ấy, cô thấy một tấm gương bị đánh nát.A, phòng thí nghiệm này đúng là cái gì cũng có hết.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Roseline không nghĩ nhiều, lấy khăn tay của mình từ trong ngực ra, bọc ngón tay đang chảy máu lại. Vội vàng rời khỏi tiệm giỡn nhà Weasley vội vàng hệt như khi đến đây.

Chương 9: Tiệm giỡn