Lưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp…

Chương 18: Bữa tối

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Ăn đi.”George chỉ ngủ một giấc ngắn, bây giờ đã tỉnh rồi, ngủ một chút thế thôi nhưng không thấy mệt, nhìn bàn thức ăn trước mặt chỉ muốn ăn sạch.Cô lấy trước cho anh bánh mì nướng với phô mai nhân hạt, hơi có vị ngọt và cay. Chờ anh ăn món đầu tiên rồi, cô lại mang món thứ hai là sườn nướng mật ong hồi hương và bánh chẻo lên.Mâm rất đẹp, có viền màu xanh nhạt.“Cô không ăn à?” George quan tâm cô một câu.“Để lát nữa.” Roseline thản nhiên nói, “Anh là khách.”Sườn nướng vừa tới, mùi của hồi hương vừa phải, không lấn át những hương vị khác. Bánh chẻo không bị khô, vẫn giữ sự mềm mịn và kết dính.Lại qua một lúc, cô bưng mâm của mình và một ly nước sủi bọt tới.Lúc ngồi xuống, vì trên tay cô có hơi nhiều thứ nên có chút khó khăn nhưng vẫn không lên tiếng nhờ George giúp đỡ.Fleur không lừa mình.Bữa này ngon thật đó.Roseline đưa ly nước sủi bọt cho George, bản thân thì lại uống rượu vang nóng có táo và chanh*.(*Vang nóng – Mulled wine: Là thức uống thường được làm từ vang đỏ nấu với một số loại hương liệu, đôi lúc người ta cũng cho thêm một số loại trái cây vào nấu chung để có vị chua ngọt từ trái cây.)Bọn họ ngồi đối diện nhau, George yên lặng ăn cơm, Roseline yên lặng uống rượu.Trước mặt cô là mấy món ăn thanh đạm đơn giản, dù là bánh chẻo hay sườn nướng cũng không được thêm quá nhiều gia vị.“Anh ăn tráng miệng không.” Thấy George đã ăn gần xong, cô lên tiếng hỏi.“Ăn.” George không từ chối.“Vậy anh chờ chút.”Roseline đứng dậy vào bếp, lấy một hộp kem cam quýt từ tủ lạnh, lại lấy muỗng nhỏ bằng bạc đưa tới trước mặt anh.George ngồi cách một cái bàn nhìn cô.Ngọn đèn không quá sáng, hình như được điều chỉnh tối hơn một chút để trông ấm áp hơn.Roseline thật sự rất gầy, áo sơ-mi cởi vài nút thắt, lộ ra xương quai xanh xinh xắn.Đôi môi nhỏ xinh đang nhấp rượu bị phản chiếu trên ly đế cao, lúc không uống thì lắc nhẹ ly rượu.Có chút u buồn nói không nên lời.Căn nhà này đơn giản đến mức không giống nơi ở hằng ngày, trống hoác như nhà mới vừa nhìn vào là quan sát hết ngay.George cơm no rượu say rồi ngồi xem TV với Roseline.Cô rất hứng thú với tin tức của Muggle, vì muốn ngồi thêm một lúc với cô mà George cũng ngồi xem chung.“Sau này tôi tới cọ cơm nữa được không?” Trước khi độn thổ thì George hỏi.Roseline ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tay đặt trên bàn gõ từng nhịp nhẹ nhàng.George cứ nghĩ rằng cô sẽ từ chối quyết đoán, không ngờ trên mặt cô lại hiện lên nét cười rất nhẹ:“Nếu anh không ngại chuyện tôi thường xuyên tới thăm mẹ anh, thì anh cứ đến lúc anh muốn.”“Chỉ cần tôi ở nhà thì sẽ nấu cho anh ăn.”

“Ăn đi.”

George chỉ ngủ một giấc ngắn, bây giờ đã tỉnh rồi, ngủ một chút thế thôi nhưng không thấy mệt, nhìn bàn thức ăn trước mặt chỉ muốn ăn sạch.

Cô lấy trước cho anh bánh mì nướng với phô mai nhân hạt, hơi có vị ngọt và cay. Chờ anh ăn món đầu tiên rồi, cô lại mang món thứ hai là sườn nướng mật ong hồi hương và bánh chẻo lên.

Mâm rất đẹp, có viền màu xanh nhạt.

“Cô không ăn à?” George quan tâm cô một câu.

“Để lát nữa.” Roseline thản nhiên nói, “Anh là khách.”

Sườn nướng vừa tới, mùi của hồi hương vừa phải, không lấn át những hương vị khác. Bánh chẻo không bị khô, vẫn giữ sự mềm mịn và kết dính.

Lại qua một lúc, cô bưng mâm của mình và một ly nước sủi bọt tới.

Lúc ngồi xuống, vì trên tay cô có hơi nhiều thứ nên có chút khó khăn nhưng vẫn không lên tiếng nhờ George giúp đỡ.

Fleur không lừa mình.

Bữa này ngon thật đó.

Roseline đưa ly nước sủi bọt cho George, bản thân thì lại uống rượu vang nóng có táo và chanh*.

(*Vang nóng – Mulled wine: Là thức uống thường được làm từ vang đỏ nấu với một số loại hương liệu, đôi lúc người ta cũng cho thêm một số loại trái cây vào nấu chung để có vị chua ngọt từ trái cây.)

Bọn họ ngồi đối diện nhau, George yên lặng ăn cơm, Roseline yên lặng uống rượu.

Trước mặt cô là mấy món ăn thanh đạm đơn giản, dù là bánh chẻo hay sườn nướng cũng không được thêm quá nhiều gia vị.

“Anh ăn tráng miệng không.” Thấy George đã ăn gần xong, cô lên tiếng hỏi.

“Ăn.” George không từ chối.

“Vậy anh chờ chút.”

Roseline đứng dậy vào bếp, lấy một hộp kem cam quýt từ tủ lạnh, lại lấy muỗng nhỏ bằng bạc đưa tới trước mặt anh.

George ngồi cách một cái bàn nhìn cô.

Ngọn đèn không quá sáng, hình như được điều chỉnh tối hơn một chút để trông ấm áp hơn.

Roseline thật sự rất gầy, áo sơ-mi cởi vài nút thắt, lộ ra xương quai xanh xinh xắn.

Đôi môi nhỏ xinh đang nhấp rượu bị phản chiếu trên ly đế cao, lúc không uống thì lắc nhẹ ly rượu.

Có chút u buồn nói không nên lời.

Căn nhà này đơn giản đến mức không giống nơi ở hằng ngày, trống hoác như nhà mới vừa nhìn vào là quan sát hết ngay.

George cơm no rượu say rồi ngồi xem TV với Roseline.

Cô rất hứng thú với tin tức của Muggle, vì muốn ngồi thêm một lúc với cô mà George cũng ngồi xem chung.

“Sau này tôi tới cọ cơm nữa được không?” Trước khi độn thổ thì George hỏi.

Roseline ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tay đặt trên bàn gõ từng nhịp nhẹ nhàng.

George cứ nghĩ rằng cô sẽ từ chối quyết đoán, không ngờ trên mặt cô lại hiện lên nét cười rất nhẹ:

“Nếu anh không ngại chuyện tôi thường xuyên tới thăm mẹ anh, thì anh cứ đến lúc anh muốn.”

“Chỉ cần tôi ở nhà thì sẽ nấu cho anh ăn.”

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Ăn đi.”George chỉ ngủ một giấc ngắn, bây giờ đã tỉnh rồi, ngủ một chút thế thôi nhưng không thấy mệt, nhìn bàn thức ăn trước mặt chỉ muốn ăn sạch.Cô lấy trước cho anh bánh mì nướng với phô mai nhân hạt, hơi có vị ngọt và cay. Chờ anh ăn món đầu tiên rồi, cô lại mang món thứ hai là sườn nướng mật ong hồi hương và bánh chẻo lên.Mâm rất đẹp, có viền màu xanh nhạt.“Cô không ăn à?” George quan tâm cô một câu.“Để lát nữa.” Roseline thản nhiên nói, “Anh là khách.”Sườn nướng vừa tới, mùi của hồi hương vừa phải, không lấn át những hương vị khác. Bánh chẻo không bị khô, vẫn giữ sự mềm mịn và kết dính.Lại qua một lúc, cô bưng mâm của mình và một ly nước sủi bọt tới.Lúc ngồi xuống, vì trên tay cô có hơi nhiều thứ nên có chút khó khăn nhưng vẫn không lên tiếng nhờ George giúp đỡ.Fleur không lừa mình.Bữa này ngon thật đó.Roseline đưa ly nước sủi bọt cho George, bản thân thì lại uống rượu vang nóng có táo và chanh*.(*Vang nóng – Mulled wine: Là thức uống thường được làm từ vang đỏ nấu với một số loại hương liệu, đôi lúc người ta cũng cho thêm một số loại trái cây vào nấu chung để có vị chua ngọt từ trái cây.)Bọn họ ngồi đối diện nhau, George yên lặng ăn cơm, Roseline yên lặng uống rượu.Trước mặt cô là mấy món ăn thanh đạm đơn giản, dù là bánh chẻo hay sườn nướng cũng không được thêm quá nhiều gia vị.“Anh ăn tráng miệng không.” Thấy George đã ăn gần xong, cô lên tiếng hỏi.“Ăn.” George không từ chối.“Vậy anh chờ chút.”Roseline đứng dậy vào bếp, lấy một hộp kem cam quýt từ tủ lạnh, lại lấy muỗng nhỏ bằng bạc đưa tới trước mặt anh.George ngồi cách một cái bàn nhìn cô.Ngọn đèn không quá sáng, hình như được điều chỉnh tối hơn một chút để trông ấm áp hơn.Roseline thật sự rất gầy, áo sơ-mi cởi vài nút thắt, lộ ra xương quai xanh xinh xắn.Đôi môi nhỏ xinh đang nhấp rượu bị phản chiếu trên ly đế cao, lúc không uống thì lắc nhẹ ly rượu.Có chút u buồn nói không nên lời.Căn nhà này đơn giản đến mức không giống nơi ở hằng ngày, trống hoác như nhà mới vừa nhìn vào là quan sát hết ngay.George cơm no rượu say rồi ngồi xem TV với Roseline.Cô rất hứng thú với tin tức của Muggle, vì muốn ngồi thêm một lúc với cô mà George cũng ngồi xem chung.“Sau này tôi tới cọ cơm nữa được không?” Trước khi độn thổ thì George hỏi.Roseline ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tay đặt trên bàn gõ từng nhịp nhẹ nhàng.George cứ nghĩ rằng cô sẽ từ chối quyết đoán, không ngờ trên mặt cô lại hiện lên nét cười rất nhẹ:“Nếu anh không ngại chuyện tôi thường xuyên tới thăm mẹ anh, thì anh cứ đến lúc anh muốn.”“Chỉ cần tôi ở nhà thì sẽ nấu cho anh ăn.”

Chương 18: Bữa tối