Lưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp…
Chương 23: Áo lông
Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Rose học gì cũng nhanh nhỉ.”Tối khi George về tới nhà đã thấy cảnh Molly dạy Roseline đan len, không giấu nổi sự yêu thích khen ngợi cô.Buổi chiều bọn họ cùng đi viếng Fred, trừ Charles không về kịp thì ai cũng ở lại với anh ấy rất lâu.Trên đường về, cuối cùng George cũng hơi nguôi ngoai về chuyện này.“Tuần sau Ron tới tiệm giỡn làm việc.” George ngồi xuống cạnh Molly, “Sau này con là sếp của nó rồi đó.”Roseline bị bọc trong áo khoác nhung của Moly, ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn anh một cái.Molly lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục hướng dẫn Roseline.Anh thấy mẹ không thèm phản ứng với mình thì chẳng còn hứng thú, chuyển sang chọc Roseline: “Em không biết làm bánh ngọt à, anh thấy bánh sinh nhật năm nay của anh không phải do em làm.”Cô bác sĩ lạnh lùng buổi sáng còn chụt chụt với anh giờ lại không thèm liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đan áo lông: “Đúng vậy, em không rành làm đồ ngọt lắm.”Đối với phản ứng lạnh lùng này của cô anh thấy không cam lòng, trông mong kề mặt tới cọ cô: “Không mặc váy anh tặng, anh thấy buồn ghê đó.”Cuối cùng Roseline cũng rời mắt khỏi tay áo ngẩng đầu nhìn anh.Cô chậm rãi vươn ngón trỏ, chọc vào trán anh: “Bao tuổi rồi còn trẻ con thế.”Molly không thèm xót con, tiếp lời: “Cái thằng này xê ra một bên coi nào, đừng đụng vào Rose nhà ta.”Roseline nghe thế, nét cười lười nhác trên mặt cô nhanh chóng lan rộng, gương mặt vốn xinh đẹp trông có sức sống hẳn ngay.Vẻ đẹp này, là thứ không phải muốn là tạo ra được.Như khuôn mặt này của Roseline không thể gọi là kém, nhưng suốt ngày lạnh lùng lại còn mặc đồ đen, dù không tìm được điểm để bắt bẻ, nhưng lại giống vòng cổ kim cương đặt trên lớp vài nhung đen trưng bày trong tủ kính – lạnh như băng.Nhưng một khi có cảm xúc lại mang theo nét đẹp tràn đầy sức sống, từng đường nét mĩ miều.“Tới đây.” Đột nhiên cô dừng việc đan len trên tay, đầu nghiêng về hướng anh, “Hôn cái nào.”George vừa nói: “Ôi người phụ nữ đáng sợ này.” lại vừa nhích tới ngay.“Chụt.” Anh hôn một cái thật mạnh lên má phải của cô.Vẻ mặt Molly nhiệt tình hẳn, kim đan áo trên tay lại hì hục, cái áo đã bắt đầu có hình dạng như áo lông con nít.
“Rose học gì cũng nhanh nhỉ.”
Tối khi George về tới nhà đã thấy cảnh Molly dạy Roseline đan len, không giấu nổi sự yêu thích khen ngợi cô.
Buổi chiều bọn họ cùng đi viếng Fred, trừ Charles không về kịp thì ai cũng ở lại với anh ấy rất lâu.
Trên đường về, cuối cùng George cũng hơi nguôi ngoai về chuyện này.
“Tuần sau Ron tới tiệm giỡn làm việc.” George ngồi xuống cạnh Molly, “Sau này con là sếp của nó rồi đó.”
Roseline bị bọc trong áo khoác nhung của Moly, ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn anh một cái.
Molly lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục hướng dẫn Roseline.
Anh thấy mẹ không thèm phản ứng với mình thì chẳng còn hứng thú, chuyển sang chọc Roseline: “Em không biết làm bánh ngọt à, anh thấy bánh sinh nhật năm nay của anh không phải do em làm.”
Cô bác sĩ lạnh lùng buổi sáng còn chụt chụt với anh giờ lại không thèm liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đan áo lông: “Đúng vậy, em không rành làm đồ ngọt lắm.”
Đối với phản ứng lạnh lùng này của cô anh thấy không cam lòng, trông mong kề mặt tới cọ cô: “Không mặc váy anh tặng, anh thấy buồn ghê đó.”
Cuối cùng Roseline cũng rời mắt khỏi tay áo ngẩng đầu nhìn anh.
Cô chậm rãi vươn ngón trỏ, chọc vào trán anh: “Bao tuổi rồi còn trẻ con thế.”
Molly không thèm xót con, tiếp lời: “Cái thằng này xê ra một bên coi nào, đừng đụng vào Rose nhà ta.”
Roseline nghe thế, nét cười lười nhác trên mặt cô nhanh chóng lan rộng, gương mặt vốn xinh đẹp trông có sức sống hẳn ngay.
Vẻ đẹp này, là thứ không phải muốn là tạo ra được.
Như khuôn mặt này của Roseline không thể gọi là kém, nhưng suốt ngày lạnh lùng lại còn mặc đồ đen, dù không tìm được điểm để bắt bẻ, nhưng lại giống vòng cổ kim cương đặt trên lớp vài nhung đen trưng bày trong tủ kính – lạnh như băng.
Nhưng một khi có cảm xúc lại mang theo nét đẹp tràn đầy sức sống, từng đường nét mĩ miều.
“Tới đây.” Đột nhiên cô dừng việc đan len trên tay, đầu nghiêng về hướng anh, “Hôn cái nào.”
George vừa nói: “Ôi người phụ nữ đáng sợ này.” lại vừa nhích tới ngay.
“Chụt.” Anh hôn một cái thật mạnh lên má phải của cô.
Vẻ mặt Molly nhiệt tình hẳn, kim đan áo trên tay lại hì hục, cái áo đã bắt đầu có hình dạng như áo lông con nít.
Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… “Rose học gì cũng nhanh nhỉ.”Tối khi George về tới nhà đã thấy cảnh Molly dạy Roseline đan len, không giấu nổi sự yêu thích khen ngợi cô.Buổi chiều bọn họ cùng đi viếng Fred, trừ Charles không về kịp thì ai cũng ở lại với anh ấy rất lâu.Trên đường về, cuối cùng George cũng hơi nguôi ngoai về chuyện này.“Tuần sau Ron tới tiệm giỡn làm việc.” George ngồi xuống cạnh Molly, “Sau này con là sếp của nó rồi đó.”Roseline bị bọc trong áo khoác nhung của Moly, ánh mắt xinh đẹp liếc nhìn anh một cái.Molly lại chỉ ừ một tiếng, tiếp tục hướng dẫn Roseline.Anh thấy mẹ không thèm phản ứng với mình thì chẳng còn hứng thú, chuyển sang chọc Roseline: “Em không biết làm bánh ngọt à, anh thấy bánh sinh nhật năm nay của anh không phải do em làm.”Cô bác sĩ lạnh lùng buổi sáng còn chụt chụt với anh giờ lại không thèm liếc nhìn anh một cái, tiếp tục đan áo lông: “Đúng vậy, em không rành làm đồ ngọt lắm.”Đối với phản ứng lạnh lùng này của cô anh thấy không cam lòng, trông mong kề mặt tới cọ cô: “Không mặc váy anh tặng, anh thấy buồn ghê đó.”Cuối cùng Roseline cũng rời mắt khỏi tay áo ngẩng đầu nhìn anh.Cô chậm rãi vươn ngón trỏ, chọc vào trán anh: “Bao tuổi rồi còn trẻ con thế.”Molly không thèm xót con, tiếp lời: “Cái thằng này xê ra một bên coi nào, đừng đụng vào Rose nhà ta.”Roseline nghe thế, nét cười lười nhác trên mặt cô nhanh chóng lan rộng, gương mặt vốn xinh đẹp trông có sức sống hẳn ngay.Vẻ đẹp này, là thứ không phải muốn là tạo ra được.Như khuôn mặt này của Roseline không thể gọi là kém, nhưng suốt ngày lạnh lùng lại còn mặc đồ đen, dù không tìm được điểm để bắt bẻ, nhưng lại giống vòng cổ kim cương đặt trên lớp vài nhung đen trưng bày trong tủ kính – lạnh như băng.Nhưng một khi có cảm xúc lại mang theo nét đẹp tràn đầy sức sống, từng đường nét mĩ miều.“Tới đây.” Đột nhiên cô dừng việc đan len trên tay, đầu nghiêng về hướng anh, “Hôn cái nào.”George vừa nói: “Ôi người phụ nữ đáng sợ này.” lại vừa nhích tới ngay.“Chụt.” Anh hôn một cái thật mạnh lên má phải của cô.Vẻ mặt Molly nhiệt tình hẳn, kim đan áo trên tay lại hì hục, cái áo đã bắt đầu có hình dạng như áo lông con nít.