Lưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp…

Chương 29: Kết hôn

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… Cầm cuốn sổ nhung màu xanh.Cứ vậy là kết hôn rồi à, George choáng váng.Anh cứ tưởng là chỉ ra ngoài mua thức ăn thôi mà.Mua đồ ăn, cất vào giỏ, rồi tới thẳng Bộ Pháp thuật kết hôn luôn.“Em chờ đã, chờ tí đã, ít nhất em cũng nên chờ anh mua cái nhẫn cho em đã chứ.” George đuổi theo sau lưng cô, vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, “Em đi nhanh thế làm gì.”“Em thiếu trang sức à?” Roseline nâng mắt nhìn anh, “Nếu anh không muốn kết hôn cũng được, cũng được thôi, bây giờ chúng ta về nhé?”Kêu ngừng là ngừng đáng sợ lắm biết không.Mặc dù Roseline không tỏ vẻ gì, nhưng George vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm ẩn sâu trong đó.“Không không không! Em đi không nhanh tí nào! Qúa chậm, chúng ta mau đi đăng ký thôi!” George vội vàng vượt mặt cô.Sau đó bọn họ… đăng ký xong.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Anh còn nghĩ thầm sao hôm nay Roseline lại mặc món quà đầu tiên anh tặng thế! Từ trước tới giờ cô chưa từng mặc cái váy đó lần nào đâu!Không nhận ra được điều này là do anh sơ sót.Không khí mùa thu London rất lạnh nhưng cũng rất thoải mái, lá vàng đong đưa rụng về cội.Cô vợ mới cưới đeo trang sức san hô đỏ, hoa tai có tua rua với vòng cổ có mặt dây bằng vàng là cùng một bộ, thậm chí kẹp tóc sau đầu cũng là san hô đỏ được điêu khắc tinh tế.“Đi thôi.” Roseline rẽ vào con hẻm nhỏ, đưa tay cho George.“Hả?” Anh mù mờ, “Đi đâu cơ?”Cô nói rất tự nhiên: “Thăm mẹ.”Úi giời! Sửa miệng nhanh phải biết.George rút đũa phép trong áo ra, không nhìn cô mà ôm cả cô vào lòng mới độn thổ.“Đồ ăn bị anh đè hư hết.” Roseline đau lòng nhìn giỏ rau, “Lựa cả buổi trời.”Bây giờ tùy tùng của cô dùng độn thổ rất trơn tru, lúc rơi xuống ngoài Trang trại Hang sóc cũng đáp rất vững vàng, không lung lay tí nào.George lập tức tới gõ cửa: “Mẹ ơi? Con với Rose về rồi đây.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Molly vui vẻ ra mặt nhận lấy giỏ rau Roseline đưa, ôm chặt cô nói: “Lâu quá không gặp rồi.”“Khụ khụ.” George hắng giọng, “Khụ khụ.”Vừa hắng giọng vừa nhích tới nhích lui, ước gì Molly nhanh chóng chú ý tới cuốn sổ trong tay anh.Ngặt nỗi tâm tư mẹ anh lúc này lại không nằm trên người anh, chờ anh hắng giọng đến đau họng mới liếc nhìn anh như thằng dở hơi: “Con làm sao đó? Cổ họng không thoải mái?”“Khụ khụ!!” George nháy mắt ra hiệu, thiếu điều muốn ném giấy chứng nhận xuống đất.“Con…” Molly mới mở miệng, lại chú ý tới một góc giấy chứng nhận George cố ý để lộ ra. Đôi mắt của bà mở to, như thể vẫn chưa dám khẳng định ngay…“Hai đứa, hai đứa, hai đứa kết hôn?!” Bà bị niềm vui sướng này k*ch th*ch đến nỗi lắp bắp, “Khi nào thế!”“Chuyện này à.” George dương dương tự đắc nói, “Tất nhiên là sáng nay rồi, cuối cùng sáng nay cô bác sĩ vĩ đại của chúng ta cũng quyết định cho con danh phận!”Molly vui vẻ nắm tay Roseline không chịu buông, mừng rỡ đến mức không biết nên nói gì cho phải.“Mẹ phải viết thư cho anh chị em con mới được!” Bà xoa tay lên tạp dề, lật tung phòng tìm bút, “Cuối cùng Rose bé bỏng cũng thành Wealsey rồi!”“Không sao không sao đâu, mẹ.” Roseline cười mắt mũi cong cong, lấy tay kéo bà ấy lại, “Tối qua con đã viết thư cho Fleur, nhờ cô ấy thông báo mọi người tối nay về ăn một bữa rồi.”Nhà Weasley lại thêm một Weasley…- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Roseline Wealsey.

Cầm cuốn sổ nhung màu xanh.

Cứ vậy là kết hôn rồi à, George choáng váng.

Anh cứ tưởng là chỉ ra ngoài mua thức ăn thôi mà.

Mua đồ ăn, cất vào giỏ, rồi tới thẳng Bộ Pháp thuật kết hôn luôn.

“Em chờ đã, chờ tí đã, ít nhất em cũng nên chờ anh mua cái nhẫn cho em đã chứ.” George đuổi theo sau lưng cô, vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, “Em đi nhanh thế làm gì.”

“Em thiếu trang sức à?” Roseline nâng mắt nhìn anh, “Nếu anh không muốn kết hôn cũng được, cũng được thôi, bây giờ chúng ta về nhé?”

Kêu ngừng là ngừng đáng sợ lắm biết không.

Mặc dù Roseline không tỏ vẻ gì, nhưng George vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm ẩn sâu trong đó.

“Không không không! Em đi không nhanh tí nào! Qúa chậm, chúng ta mau đi đăng ký thôi!” George vội vàng vượt mặt cô.

Sau đó bọn họ… đăng ký xong.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh còn nghĩ thầm sao hôm nay Roseline lại mặc món quà đầu tiên anh tặng thế! Từ trước tới giờ cô chưa từng mặc cái váy đó lần nào đâu!

Không nhận ra được điều này là do anh sơ sót.

Không khí mùa thu London rất lạnh nhưng cũng rất thoải mái, lá vàng đong đưa rụng về cội.

Cô vợ mới cưới đeo trang sức san hô đỏ, hoa tai có tua rua với vòng cổ có mặt dây bằng vàng là cùng một bộ, thậm chí kẹp tóc sau đầu cũng là san hô đỏ được điêu khắc tinh tế.

“Đi thôi.” Roseline rẽ vào con hẻm nhỏ, đưa tay cho George.

“Hả?” Anh mù mờ, “Đi đâu cơ?”

Cô nói rất tự nhiên: “Thăm mẹ.”

Úi giời! Sửa miệng nhanh phải biết.

George rút đũa phép trong áo ra, không nhìn cô mà ôm cả cô vào lòng mới độn thổ.

“Đồ ăn bị anh đè hư hết.” Roseline đau lòng nhìn giỏ rau, “Lựa cả buổi trời.”

Bây giờ tùy tùng của cô dùng độn thổ rất trơn tru, lúc rơi xuống ngoài Trang trại Hang sóc cũng đáp rất vững vàng, không lung lay tí nào.

George lập tức tới gõ cửa: “Mẹ ơi? Con với Rose về rồi đây.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Molly vui vẻ ra mặt nhận lấy giỏ rau Roseline đưa, ôm chặt cô nói: “Lâu quá không gặp rồi.”

“Khụ khụ.” George hắng giọng, “Khụ khụ.”

Vừa hắng giọng vừa nhích tới nhích lui, ước gì Molly nhanh chóng chú ý tới cuốn sổ trong tay anh.

Ngặt nỗi tâm tư mẹ anh lúc này lại không nằm trên người anh, chờ anh hắng giọng đến đau họng mới liếc nhìn anh như thằng dở hơi: “Con làm sao đó? Cổ họng không thoải mái?”

“Khụ khụ!!” George nháy mắt ra hiệu, thiếu điều muốn ném giấy chứng nhận xuống đất.

“Con…” Molly mới mở miệng, lại chú ý tới một góc giấy chứng nhận George cố ý để lộ ra. Đôi mắt của bà mở to, như thể vẫn chưa dám khẳng định ngay…

“Hai đứa, hai đứa, hai đứa kết hôn?!” Bà bị niềm vui sướng này k*ch th*ch đến nỗi lắp bắp, “Khi nào thế!”

“Chuyện này à.” George dương dương tự đắc nói, “Tất nhiên là sáng nay rồi, cuối cùng sáng nay cô bác sĩ vĩ đại của chúng ta cũng quyết định cho con danh phận!”

Molly vui vẻ nắm tay Roseline không chịu buông, mừng rỡ đến mức không biết nên nói gì cho phải.

“Mẹ phải viết thư cho anh chị em con mới được!” Bà xoa tay lên tạp dề, lật tung phòng tìm bút, “Cuối cùng Rose bé bỏng cũng thành Wealsey rồi!”

“Không sao không sao đâu, mẹ.” Roseline cười mắt mũi cong cong, lấy tay kéo bà ấy lại, “Tối qua con đã viết thư cho Fleur, nhờ cô ấy thông báo mọi người tối nay về ăn một bữa rồi.”

Nhà Weasley lại thêm một Weasley…- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Roseline Wealsey.

Tiệm Giỡn Và St.MungoTác giả: Sơn Hà Nhược NamTruyện Ngôn TìnhLưng rất đau, đầu cũng rất đau. George cảm nhận được là mình đăng nằm sấp, tay chân bị bao da trói lại. Đầu nghiêng sang một bên một cách kỳ quặc, lọt vào tầm mắt là cái giường và một bức tường trắng xóa. “Anh tỉnh rồi.” Bắt cóc? Anh cố gắng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng của mình. Cánh, đúng rồi. Anh đang thí nghiệm sản phẩm mới ở tầng trên của tiệm giỡn. Anh còn nhớ ngày trước Fred đặt câu slogan cho nó là: “Cánh của tinh linh, thân nhẹ như yến, cùng tạm biệt cảm giác sử dụng chổi bay thôi nào!” Anh mang thứ bán thành phẩm kia vào, sau đó thì sao nhỉ. Anh bay được thật. Chắc là đâm vào tường nên giờ mới đau đầu thế này? Vậy tại sao lại bị trói lại? Đúng là kỳ quái hiếm gặp… Không lẽ bây giờ còn thịnh hành chuyện bắt cóc kiểu này à? Nhưng mà nhà Weasley nghèo có tiếng, ai lại ngu tới mức bắt cóc anh cơ chứ? Mà hình như hồi nãy có người nói chuyện với anh thì phải? George khó khăn quay đầu một chút, cuối cùng cũng thấy được thứ khác ngoài vách tường trắng tinh. “Anh tỉnh rồi.” Cô ấy lặp… Cầm cuốn sổ nhung màu xanh.Cứ vậy là kết hôn rồi à, George choáng váng.Anh cứ tưởng là chỉ ra ngoài mua thức ăn thôi mà.Mua đồ ăn, cất vào giỏ, rồi tới thẳng Bộ Pháp thuật kết hôn luôn.“Em chờ đã, chờ tí đã, ít nhất em cũng nên chờ anh mua cái nhẫn cho em đã chứ.” George đuổi theo sau lưng cô, vội đến mức mồ hôi chảy đầy đầu, “Em đi nhanh thế làm gì.”“Em thiếu trang sức à?” Roseline nâng mắt nhìn anh, “Nếu anh không muốn kết hôn cũng được, cũng được thôi, bây giờ chúng ta về nhé?”Kêu ngừng là ngừng đáng sợ lắm biết không.Mặc dù Roseline không tỏ vẻ gì, nhưng George vẫn cảm thấy có chút nguy hiểm ẩn sâu trong đó.“Không không không! Em đi không nhanh tí nào! Qúa chậm, chúng ta mau đi đăng ký thôi!” George vội vàng vượt mặt cô.Sau đó bọn họ… đăng ký xong.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Anh còn nghĩ thầm sao hôm nay Roseline lại mặc món quà đầu tiên anh tặng thế! Từ trước tới giờ cô chưa từng mặc cái váy đó lần nào đâu!Không nhận ra được điều này là do anh sơ sót.Không khí mùa thu London rất lạnh nhưng cũng rất thoải mái, lá vàng đong đưa rụng về cội.Cô vợ mới cưới đeo trang sức san hô đỏ, hoa tai có tua rua với vòng cổ có mặt dây bằng vàng là cùng một bộ, thậm chí kẹp tóc sau đầu cũng là san hô đỏ được điêu khắc tinh tế.“Đi thôi.” Roseline rẽ vào con hẻm nhỏ, đưa tay cho George.“Hả?” Anh mù mờ, “Đi đâu cơ?”Cô nói rất tự nhiên: “Thăm mẹ.”Úi giời! Sửa miệng nhanh phải biết.George rút đũa phép trong áo ra, không nhìn cô mà ôm cả cô vào lòng mới độn thổ.“Đồ ăn bị anh đè hư hết.” Roseline đau lòng nhìn giỏ rau, “Lựa cả buổi trời.”Bây giờ tùy tùng của cô dùng độn thổ rất trơn tru, lúc rơi xuống ngoài Trang trại Hang sóc cũng đáp rất vững vàng, không lung lay tí nào.George lập tức tới gõ cửa: “Mẹ ơi? Con với Rose về rồi đây.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Molly vui vẻ ra mặt nhận lấy giỏ rau Roseline đưa, ôm chặt cô nói: “Lâu quá không gặp rồi.”“Khụ khụ.” George hắng giọng, “Khụ khụ.”Vừa hắng giọng vừa nhích tới nhích lui, ước gì Molly nhanh chóng chú ý tới cuốn sổ trong tay anh.Ngặt nỗi tâm tư mẹ anh lúc này lại không nằm trên người anh, chờ anh hắng giọng đến đau họng mới liếc nhìn anh như thằng dở hơi: “Con làm sao đó? Cổ họng không thoải mái?”“Khụ khụ!!” George nháy mắt ra hiệu, thiếu điều muốn ném giấy chứng nhận xuống đất.“Con…” Molly mới mở miệng, lại chú ý tới một góc giấy chứng nhận George cố ý để lộ ra. Đôi mắt của bà mở to, như thể vẫn chưa dám khẳng định ngay…“Hai đứa, hai đứa, hai đứa kết hôn?!” Bà bị niềm vui sướng này k*ch th*ch đến nỗi lắp bắp, “Khi nào thế!”“Chuyện này à.” George dương dương tự đắc nói, “Tất nhiên là sáng nay rồi, cuối cùng sáng nay cô bác sĩ vĩ đại của chúng ta cũng quyết định cho con danh phận!”Molly vui vẻ nắm tay Roseline không chịu buông, mừng rỡ đến mức không biết nên nói gì cho phải.“Mẹ phải viết thư cho anh chị em con mới được!” Bà xoa tay lên tạp dề, lật tung phòng tìm bút, “Cuối cùng Rose bé bỏng cũng thành Wealsey rồi!”“Không sao không sao đâu, mẹ.” Roseline cười mắt mũi cong cong, lấy tay kéo bà ấy lại, “Tối qua con đã viết thư cho Fleur, nhờ cô ấy thông báo mọi người tối nay về ăn một bữa rồi.”Nhà Weasley lại thêm một Weasley…- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---Roseline Wealsey.

Chương 29: Kết hôn