CHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng…
Chương 84
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 84“Chúng ta làm sao bây giờ?”Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, vẻ mặt đen đến mức khó coi.Ánh đèn chiếu xuống gương mặt rắn rỏi sắc nét của anh.“Đi bộ lên.”Anh nói xong liền xoay người đi lên trên.An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn con đường núi gần như thấy được điểm cuối.Đi bộ lên à?Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc giày cao gót trên chân của mình, khó nhọc đi theo bước chân của Khúc Chấn Sơ .Đi bộ lên núi đặc biệt khó khăn.An Diệc Diệp đi một đoạn thì cởi luôn giày ra.“Nếu không, chúng ta gọi điện thoại bảo tài xế xuống?”“Bớt nói nhảm đi.”Khúc Chấn Sơ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của An Diệc Diệp liền nhíu mày.Giày cao gót bị cô tháo ra, bàn chân trần giẫm trên mặt đất, đầu ngón chân trắng sáng tạo thành đối lập rõ nét với mặt đường, càng thêm trắng mịn.Trên chân cô đã bị rộp vài chỗ, lòng bàn chân cũng bị mặt đất chà làm cho đỏ bừng.Khúc Chấn Sơ cố thu lại ánh mắt của mình, lạnh lùng quay đầu.“Đi mau lên.”An Diệc Diệp gật đầu và nhanh chóng đuổi theo.Cô mới đi được hai bước lại thấy trên đường có càng nhiều đá hơn.Lông mày An Diệc Diệp nhíu chặt, đôi môi mím lại, vất vả lắm mới tránh những hòn đá này nhưng vẫn bị đâm cho đau chân.“A.”Khi âm thanh này được truyền tới lần thứ hai, Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.Anh đen mặt xoay người lại, hình như rất không tình nguyện cởi áo khoác, trực tiếp ném lên trên người An Diệc Diệp .“Cầm lấy!”Anh nói xong liền quay lưng và ngồi xổm xuống trước mặt An Diệc Diệp .“Leo lên!”An Diệc Diệp kéo áo vest đang phủ trên mặt xuống và nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ngồi xổm ở trước mặt mình.Cô khẽ di chuyển hai chân.“Tôi có thể tự mình đi lên.”Khúc Chấn Sơ nhíu mày.Sao cô gái này lại rắc rối như vậy!Rõ ràng chân cũng bị mài tới đỏ cả rồi, còn giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ?“Cô muốn tự mình trở về sao?”An Diệc Diệp khẽ gật đầu.“Ừ.”
CHƯƠNG 84
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, vẻ mặt đen đến mức khó coi.
Ánh đèn chiếu xuống gương mặt rắn rỏi sắc nét của anh.
“Đi bộ lên.”
Anh nói xong liền xoay người đi lên trên.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn con đường núi gần như thấy được điểm cuối.
Đi bộ lên à?
Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc giày cao gót trên chân của mình, khó nhọc đi theo bước chân của Khúc Chấn Sơ .
Đi bộ lên núi đặc biệt khó khăn.
An Diệc Diệp đi một đoạn thì cởi luôn giày ra.
“Nếu không, chúng ta gọi điện thoại bảo tài xế xuống?”
“Bớt nói nhảm đi.”
Khúc Chấn Sơ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của An Diệc Diệp liền nhíu mày.
Giày cao gót bị cô tháo ra, bàn chân trần giẫm trên mặt đất, đầu ngón chân trắng sáng tạo thành đối lập rõ nét với mặt đường, càng thêm trắng mịn.
Trên chân cô đã bị rộp vài chỗ, lòng bàn chân cũng bị mặt đất chà làm cho đỏ bừng.
Khúc Chấn Sơ cố thu lại ánh mắt của mình, lạnh lùng quay đầu.
“Đi mau lên.”
An Diệc Diệp gật đầu và nhanh chóng đuổi theo.
Cô mới đi được hai bước lại thấy trên đường có càng nhiều đá hơn.
Lông mày An Diệc Diệp nhíu chặt, đôi môi mím lại, vất vả lắm mới tránh những hòn đá này nhưng vẫn bị đâm cho đau chân.
“A.”
Khi âm thanh này được truyền tới lần thứ hai, Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.
Anh đen mặt xoay người lại, hình như rất không tình nguyện cởi áo khoác, trực tiếp ném lên trên người An Diệc Diệp .
“Cầm lấy!”
Anh nói xong liền quay lưng và ngồi xổm xuống trước mặt An Diệc Diệp .
“Leo lên!”
An Diệc Diệp kéo áo vest đang phủ trên mặt xuống và nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ngồi xổm ở trước mặt mình.
Cô khẽ di chuyển hai chân.
“Tôi có thể tự mình đi lên.”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày.
Sao cô gái này lại rắc rối như vậy!
Rõ ràng chân cũng bị mài tới đỏ cả rồi, còn giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ?
“Cô muốn tự mình trở về sao?”
An Diệc Diệp khẽ gật đầu.
“Ừ.”
Bảo Anh Làm Sao Không Yêu EmTác giả: Miêu Bạc HàTruyện Ngôn TìnhCHƯƠNG 1: Ngày hè nắng chói chang, thời tiết buổi chiều càng nóng bức hơn. Nhà lớn nhà họ Tiêu tọa lạc trên đỉnh núi tràn đầy không khí vui mừng, mọi người đang bận rộn ở sân trước. Một bóng đen nhỏ nhắn lén lút xuất hiện trong vườn hoa. Một trận tiếng bước chân đột nhiên truyền đến từ chỗ không xa, An Diệc Diệp vội vàng đẩy cánh cửa bên cạnh ra trốn vào. Vừa mới xoay người, bịch một tiếng! Sau gáy đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức, sau đó trước mắt tối đen. Ngã xuống mặt đất. Lúc này bên ngoài căn phòng có một người đàn ông trung tuổi mặc âu phục thẳng thớm đang đứng đó chỉ huy những người khác: “Chuẩn bị nhanh một chút, đợi lát nữa xe cưới của Nhà họ Khúc sẽ đến đây! Đừng lề mà lề mề nữa!” Đau quá… Ai đang đẩy cô thế? An Diệc Diệp nhíu mày, cơn đau truyền đến từ sau gáy khiến cô không thể mở mắt. “Ôi chao, Nhĩ Giai , sao cô còn đang ngủ thế này? Xe cưới đã đến một lúc lâu rồi” Một giọng nữ vang lên. Ai đang nói chuyện thế? Thật là khó chịu. “Đừng ầm ĩ.” Cô khó khăn kêu một tiếng… CHƯƠNG 84“Chúng ta làm sao bây giờ?”Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, vẻ mặt đen đến mức khó coi.Ánh đèn chiếu xuống gương mặt rắn rỏi sắc nét của anh.“Đi bộ lên.”Anh nói xong liền xoay người đi lên trên.An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn con đường núi gần như thấy được điểm cuối.Đi bộ lên à?Cô cúi đầu liếc nhìn chiếc giày cao gót trên chân của mình, khó nhọc đi theo bước chân của Khúc Chấn Sơ .Đi bộ lên núi đặc biệt khó khăn.An Diệc Diệp đi một đoạn thì cởi luôn giày ra.“Nếu không, chúng ta gọi điện thoại bảo tài xế xuống?”“Bớt nói nhảm đi.”Khúc Chấn Sơ hừ lạnh một tiếng, quay đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật của An Diệc Diệp liền nhíu mày.Giày cao gót bị cô tháo ra, bàn chân trần giẫm trên mặt đất, đầu ngón chân trắng sáng tạo thành đối lập rõ nét với mặt đường, càng thêm trắng mịn.Trên chân cô đã bị rộp vài chỗ, lòng bàn chân cũng bị mặt đất chà làm cho đỏ bừng.Khúc Chấn Sơ cố thu lại ánh mắt của mình, lạnh lùng quay đầu.“Đi mau lên.”An Diệc Diệp gật đầu và nhanh chóng đuổi theo.Cô mới đi được hai bước lại thấy trên đường có càng nhiều đá hơn.Lông mày An Diệc Diệp nhíu chặt, đôi môi mím lại, vất vả lắm mới tránh những hòn đá này nhưng vẫn bị đâm cho đau chân.“A.”Khi âm thanh này được truyền tới lần thứ hai, Khúc Chấn Sơ đột nhiên dừng lại.Anh đen mặt xoay người lại, hình như rất không tình nguyện cởi áo khoác, trực tiếp ném lên trên người An Diệc Diệp .“Cầm lấy!”Anh nói xong liền quay lưng và ngồi xổm xuống trước mặt An Diệc Diệp .“Leo lên!”An Diệc Diệp kéo áo vest đang phủ trên mặt xuống và nhìn thấy Khúc Chấn Sơ ngồi xổm ở trước mặt mình.Cô khẽ di chuyển hai chân.“Tôi có thể tự mình đi lên.”Khúc Chấn Sơ nhíu mày.Sao cô gái này lại rắc rối như vậy!Rõ ràng chân cũng bị mài tới đỏ cả rồi, còn giả vờ mạnh mẽ cái gì chứ?“Cô muốn tự mình trở về sao?”An Diệc Diệp khẽ gật đầu.“Ừ.”